Dạo này cứ lúc nào nhìn thấy Leo là tim em lại nhảy dựng lên như đang bị bệnh vậy, hai mắt hoa lên, hơi thở thì gấp gáp, đến cả mặt mũi cũng đỏ hết lên, theo Baji từng bảo thì đây là triệu chứng khi nhìn thấy giáo viên mà mình cực kỳ sợ.

Nhưng em đâu có sợ thầy đâu mà ngược lại còn thích thầy lắm. Thầy đối xử với em tốt lắm, cho em ăn ngon, cho em mặc ấm rồi còn cho em đi chơi,..... lâu lâu thầy lên cơn là lại đối xử với em như con nít nên khiến em rất sầu não.

"Thầy này."

"Ừ ?"

"Đừng đối xử với con như trẻ con được không ?"

"Không nha con."

Leo vỗ đầu em rồi xoay người đi ra ngoài, em chạm tay lên đầu rồi ngơ ngác nhìn áo choàng của thầy bay lên một đường cong tuyệt đẹp. Armani gọi em gần chết em mới buồn bực nắm lấy tay cô.

"Em sao thế Mikey ?"

"Thầy đúng là đồ ngốc."

".... Giờ em mới nhận ra à ?"

Em rầu rĩ gật đầu rồi đi về phòng, trong 2 năm này vì để đúng với phong tục của người cá cho nên em nuôi tóc mình dài đến tận thắt lưng, Armani rất thích chải tóc cho em nên vẫn thường xuyên kêu em ngồi xuống để làm tóc cho em.

Cô lấy lược chải tóc cho em, trong miệng lẩm bẩm một bài hát về tình yêu đôi lứa, em ngồi nghe nàng hát rồi sau đó bó gối nhìn về phía xa xăm. Em ở đây cũng đã 2 năm rồi, không biết mọi người ở Kantou có khỏe không ?

"Sao thế Mikey ?"

Armani thấy em mất tập trung thì lo lắng hỏi, em nắm tay cô rồi lắc đầu tỏ ý không sao. Armani nhìn sắc mặt em hơi buồn thì kéo em đi vào nhà, dạo này khí hậu có hơi lạnh vì cả vương quốc đang di cư từ vùng lạnh sang vùng nóng, cô sợ là em bị cảm mạo thôi.

À và sắp tới có phải là kỳ động dục của Manjirou không nhỉ ? Armani rồi cũng hỏi em, em ngẫm nghĩ một tí rồi gật đầu. Thông thường vào mấy ngày này em sẽ uống thuốc để xoa dịu kỳ động dục của mình, kể cả Leo hay Armani cũng đều uống thuốc để phòng ngừa nữa.

"Mikey này, giới tính của em là gì ?"

Armani ngâm người trong nước rồi hỏi em, em không do dự trả lời là nam khiến Armani rất nghi ngờ, các nam nhân ngư ở tộc đều rất đô con và cường hãn, theo như Leo bảo thì mấy tên đó y hệt như mấy con cá voi vậy ý cho nên hầu hết tên nào cũng rất bặm trợn - theo cô thôi chứ trên thực tế thì giá trị nhan sắc của tộc người cá đều rất cao và xinh đẹp.

Đến cả đứa trẻ mới sinh ra thôi cũng rất đẹp đó. Armani miên man nghĩ rồi lại nghiêm túc phân tích, nữ nhân ngư các nàng tuy có vẻ ngoài mỏng manh nhưng các nàng đều rất mạnh và tách biệt với các nam nhân ngư, thậm chí là còn có nữ nhân ngư là tướng quân trong quá khứ mà.

Còn lưỡng tính thì lại nhỏ nhắn và mềm mại giống em nè, bọn họ rất được cả hai giới còn lại yêu thích, tính cách còn đặc biệt hòa đồng nữa nhưng thể chất của họ lại rất yếu ớt, hầu hết đều chết yểu cho nên các nhân ngư lưỡng tính đa số đều là huyết mạch của hoàng gia còn nếu là dân thường thì sống đến 10 năm cũng là một kỳ tích rồi.

Nếu Mikey là nam nhân ngư thì không sao, thật sự là lưỡng tính thì cô lại càng thêm vui vẻ, Mikey nhà cô vừa trắng lại vừa mềm, tính cách lại còn rất đáng yêu nữa chứ nên chắc chắn là có rất nhiều người theo đuổi lúc còn trên bờ ha.

Nhưng muốn biết nhân ngư đó giới tính gì thì phải đến kỳ động dục mới biết được. Với lại việc tự tiện tìm hiểu về giới tính của nhân ngư là rất bất lịch sự đó, Armani ho khan rồi nhanh chóng xin lỗi em. Em mỉm cười bảo không sao rồi tiếp tục việc ghi chép trong tay của mình.

Kỳ phát tình càng lúc càng đến gần, thị trấn cũng càng lúc càng náo nhiệt, Leo sợ em nhìn thấy mấy thứ không nên thấy liền kêu em tạm thời ở nhà, em gật đầu rồi liền xoay người đi nấu thuốc cho Armani, cô nhờ em xong rồi cũng đi ra ngoài tìm ít đồ.

"Manjirou, con có muốn ta mua cân cho không ?"

Hôm nay khi đang cùng em đi dạo ngoài vườn thì Leo nhìn thấy em có vẻ khó khăn trong việc ước chừng lượng thuốc, hắn nhìn cái cân trong tay em thì nhận ra nó đã khá cũ rồi. Em thở dài đặt cái cân xuống rồi đi vào thư viện lấy một ít sách, Leo bỏ giấy tờ trong tay xuống rồi đi vào thư viện.

Em leo lên thang rồi cố với tay lên trên cao. Em nghe tiếng Leo thì giật mình, trọng tâm không vững nên em ngã người ra sau, Leo tái mặt chạy đến đỡ lấy em.

Thịch !

Tim của em hẫng đi một nhịp khi bị đôi mắt tím than ấy nhìn vào. Leo lo lắng nhìn khuôn mặt em đỏ lên, hắn sợ em bị bệnh nên thả em xuống rồi sờ lên trán em. Em đỏ mặt gạt tay hắn ra rồi ôm quyển sách đi ra ngoài. Mày tỉnh táo lên đi Mikey ! Đó là thầy của mày ! Là thầy của mày !

Thế là đêm đó em không ăn cơm mà nhốt mình trong phòng ngủ. Armani lo lắng muốn mang cơm lên cho em thì Leo kêu cô cứ để đó cho mình, cô lo lắng nhìn theo bóng lưng rộng lớn của hắn.

Mong là Mikey thằng bé vẫn ổn.

Leo đứng trước cửa phòng em gõ cửa, em chôn người trong chăn nói vọng ra.

"Armani, em không ăn đâu ạ."

"Con bị bệnh sao Manjirou ? Với lại người ngoài cửa là thầy."

".... thế thì thầy đi đi ạ, con không muốn thấy mặt thầy."

Giọng em ủ rũ khiến cho Leo giật nảy mình, chẳng lẽ hắn làm gì cho em giận rồi sao ? Như thế thì không được, em mà giận rồi thì hắn với Armani sẽ không vui được đâu, Leo lo lắng nói em bị bệnh sao, em im lặng không đáp càng khiến Leo nóng nảy.

Hắn đẩy cửa đi vào khiến ổ chăn trên giường giần giật, em ló đầu ra rồi với tay lên đóng nắp giường xuống. Giường của nhân ngư chính là được làm từ mấy vỏ sò khổng lồ cho nên nếu gặp gì nguy hiểm thì chỉ cần đóng nắp là xong. Leo giật giật khóe miệng, đặt khay cơm lên bàn rồi đi lại kéo nắp vỏ sò lên.

"Con giận ta sao ?"

"Con giận thầy...."

Sao lại giận hắn ? Hắn thắc mắc rồi cố gắng nạy nắp vỏ sò ra, gân ở bắp tay cũng nổi lên rồi nên ở nép vỏ sò liền nghe tiếng răng rắc.

".... Thầy đi ra ngoài đi, con nghiêm túc giận thầy đấy."

"Vậy thầy cũng nghiêm túc hỏi con đấy, con mau mở ra !"

"Trẻ con thì làm mình làm mẩy thế đấy, thầy thích thì thích không thích thì thôi."

"Ơ hay, thằng bé này."

Leo nổi gân xanh lên trán rồi thô bạo mở nắp ra, em vẫn đang cuộn mình trong chăn nên vì thế hắn cũng nhấc cả người và chăn lên. Em bực mình nên há miệng cắn hắn một cái, hắn nhăn mày để em cắn rồi kiên nhẫn lột chăn của em ra.

Vành tai em đỏ bừng lên vì nóng, Leo sờ trán em rồi kinh hoảng đặt em xuống lại giường, nóng như vậy là bị bệnh rồi ! Leo nghĩ vậy cũng đúng thôi vì hắn biết rằng em đã uống thuốc ức chế rồi, lọ thuốc còn ở trên bàn kìa.

Nhưng sao hình dạng nó là lạ. Em mờ mắt bắt lấy tay của Leo rồi sau đó bám víu nó, giọng em cũng phát ra tựa như đang kiềm nén tiếng rên

"Thầy.... người con nóng quá."

"?"

Leo cứng người nhìn em đang vặn vẹo trong tay mình, sao em lại động dục chứ ? Không phải là em uống thuốc thường xuyên lắm sao ?

Em thở dốc rồi tựa đầu mình vào lòng của Leo, cả người em bây giờ cứ như đang bị ném vào chảo dầu sôi vậy ấy, nóng rát và đau đớn vô cùng.

Leo vỗ vỗ mặt em rồi nóng nảy bế em ra khỏi phòng, bây giờ không biết còn y sĩ nào trực ở trạm xá không nữa ? Không có thì hắn sẽ bế em đến quân doanh !

Em nhíu mày túm tay của Leo rồi vật hắn nằm xuống đất. Leo mở to mắt nhìn mái tóc vàng mềm mượt kia rũ xuống mặt, em chống tay qua tai hắn rồi sau đó cúi xuống.

"Manjirou, không được !"

Leo dùng tay mình che miệng em lại, em nhíu mày muốn đẩy bàn tay kia ra nhưng Leo lại rất nghiêm túc mà ngăn em lại, hắn không muốn em vì động dục mà quan hệ thể xác với hắn, điều này là sai trái và không thể chấp nhận được.

"Tại sao...."

Em lẩm bẩm rồi sau đó ngồi trên eo hắn, mái tóc vàng nắng tựa như suối thác mà đổ xuống thân thể đẹp như tượng tạc dưới thân, em đau khổ nhìn hắn rồi sau đó rơi nước mắt.

"Tại sao thầy cứ phải tỏ ra dịu dàng với tôi như thế ?"

"Manjirou ?"

Em gạt bàn tay đang định chạm vào em của Leo ra rồi đứng dậy, cơn khát tình cũng vì đau buồn mà tiêu tán đi không ít. Em thô bao lau nước mắt rồi bỏ ra ngoài.

"Manjirou, con đi đâu vậy ?"

Leo lo lắng vội chạy theo, bây giờ đêm tối nguy hiểm mà bên ngoài còn mấy tên nhân ngư đang bị dục vọng chi phối nữa, em mà không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện bất trắc mất.

Em cũng thừa hiểu điều đó nên chỉ chạy đi kiếm hồ nước nào sâu sâu thôi. Kiếm được rồi thì em mặc kệ có hóa hình hay không mà nhảy thẳng xuống đó, Leo thấy em nhảy xuống thì chậc lưỡi đứng trên bờ. Học trò giận dỗi thật khó hiểu mà.

"Khi nào con ngâm nước xong thì về phong thầy sẽ đổi thuốc khác cho con."

"Con không uống !"

"Con đừng có cứng đầu !"

"Thầy quát con á ?"

Leo cứng họng nhìn một tảng băng thật lớn rơi xuống trước mặt mình, em nổi điên thật rồi, đến cả dị năng cũng chẳng thèm khống chế lại nữa. Em chống tay lên bờ rồi nhìn hắn, khuôn mặt em vẫn đỏ bừng vì dục vọng nhưng nó vẫn ở mức khống chế được.

"Con muốn lên giường với thầy."

"Con đừng có nói bậy !"

"Con nghiêm túc, thầy đừng có mà bỏ chạy !"

Em nói xong thì leo lên bờ, vén mái tóc ướt ra sau rồi em cũng đi đến đè hắn nằm xuống thảm cỏ. Hắn nuốt nước bọt nhìn quần áo vì thấm nước mà dính vào thân thể em, hắn đè em nằm xuống rồi nói em đừng làm loạn.

Khóe mắt em ửng đỏ mà nhìn hắn, đôi mắt và khuôn mặt tỏ rõ vẻ ủy khuất và thất vọng nhưng hắn không thể nào mềm lòng được, em là học trò của hắn và là một đứa trẻ, hắn không thể nào làm điều đó với em được, nó không khác gì cầm thú cả.

Nhưng bé con dưới thân đâu có phân biệt được tốt xấu, em nâng người lên muốn hôn hắn nhưng hắn đã túm lấy cổ nhỏ của em rồi nâng người lên, em nhìn hắn rồi sau đó bị hắn đánh cho ngất đi.

"...."

Hắn ôm bé con rồi bế em lên, hắn không muốn em bị thương và thấy em mất lý trí như vậy. Ít nhất là phải đợi em tỉnh táo rồi hãy nói.

~♤~

"Con có thể leo xuống người thầy được rồi Manjirou."

Leo mới mở mắt ra thì đã thấy học trò đang ngồi trên thân mình, hắn nắm cổ tay thanh mảnh đang trượt trên người mình của em, khóe môi cũng giần giật.

Hắn cảm thấy mình không thể nào tiếp tục cưng chiều em như thế này nữa nhưng mắng em thì hắn cũng không nỡ.... nên hắn thở dài kéo đầu em cúi xuống rồi lật người ôm em ngủ tiếp.

Thầy trò phải trong sáng như vầy mới đúng chứ, Leo bình tĩnh ngủ rồi bắt cái tay đang làm loạn của em choàng qua eo mình rồi cứ thế ôm em ngủ nguyên một ngày.

Em bất lực nhìn Leo đã nhắm mắt ngủ say, tay em muốn rút ra nhưng lại bị cánh tay của Leo kẹp mất rồi.... em thở dài rồi cũng nhắm mắt mà ngủ.

Em yêu tên ngốc xít này chết đi được.