Đưa bàn tay to ấm và dùng những ngón tay thon dài luồng vào từng đường chân tơ kẻ tóc của người phụ nữ, Ngụy Tần Khôn ở phía trên hăng say chìm vào nụ hôn h0an ái đang nồng nàn diễn ra trên môi.
Ở trong gian phòng ấy, chỉ có chút ít ánh vàng nhạt từ đèn ngủ hiu hắt thắp sáng.
Trên chiếc giường, mặt nệm mềm mại có đôi nam nữ đang vờn quanh bên nhau, không khí tràn ngập mùi hương mị tình.
Ngụy Tần Khôn có sắc vóc to khỏe, màu da sáng khỏe khoắn, với cơ thịt từng đường săn chắc.
Anh cao trên mét tám, cặp chân dài tráng kiện mạnh mẽ quỳ dưới nệm.
Phía dưới thân thể người đàn ông là cô gái thân như nhành liễu, mảnh khảnh mà thanh khiết.
Cô là vợ anh, là người suýt nữa anh lỡ dại đánh mất cả đời.
"Đừng bỏ anh, hãy cho anh thâm nhập vào người em!" Anh đưa miệng ghé bên tai cô gái, thì thầm một thỉnh cầu.
"Vậy anh có làm em đau lòng nữa không?" Cô nhìn anh, long lanh ánh mắt mong chờ.
"Nhất định không."
"Anh lấy gì để chứng minh?"
"Dùng cả đời này chứng minh cho em thấy.
Nếu lại phạm sai lầm tương tự, cứ cho anh bị "thượng mã phong" mà chết." Ngụy Tần Khôn dùng cả tính mạnh để lập nên lời thề.
Lam Hải Như vội đưa tay che miệng đối phương lại.
Cô không muốn nghe anh thề thốt bừa bãi, tuy vô tri nhưng biết đâu lại hiệu nghiệm vào đúng giờ linh.
Nhưng phải công nhận rằng, tới thề mà anh ta cũng khôn phết.
Đến chết, cũng muốn chết trong sung sướng.
Im lặng, giao mắt nhìn nhau, rồi anh lại không kìm được lòng khi nhìn thấy hai phiến môi gợi cảm như hai cánh hoa non mềm mại của người thương.
Không chần chờ và cúi xuống gặm lấy ngay lập tức.
Nhấp nhử vài lần, rồi m*t vào thật mạnh.
Dưới tác động của thứ thuốc quỷ quái kia, Ngụy Tần Khôn như muốn đem môi cô nuốt chửng, đem dư vị ngọt ngào trong khoang miệng hòa tấu chiếm thành của riêng.
Đâu lưỡi nam tính như vòi ong đang đi tìm mật ngon để hút, cứ lả lướt vờn quanh khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng đối phương, trêu đùa cánh lưỡi mềm dẻo đến khi Lam Hải Như cảm thấy da đầu tê rần lên từng mảng.
Trong giây phút ái @n ngọt ngào, cô đưa tay chạm vào vòm ng ực rắn chắc của người đàn ông.
Cảm nhận độ nóng trên da thịt anh, nhưng chắc chắn rằng sẽ không nóng bằng ý chí h@m muốn đang bừng cháy trong lòng.
Một giây sơ ý, vô tình va vào hạt gạo nhỏ ở bầu ng ực rắn rỏi, thoáng chốc khiến cô bẽn lẽn, rụt rè.
Nhưng đó lại là chất xúc tác thúc đẩy khí tức của người đàn ông.
Dừng lại ở "bát cháo lưỡi" vừa hạ nhiệt, Ngụy Tần Khôn liền tịnh tiến xuống đôi gò b ồng.
Anh dùng miệng, móm miếng dán bảo vệ nh.ũ hoa bỏ sang một bên, rồi lại dùng đầu lưỡi ma mãnh kia, trêu đùa viên ngọc hồng ấy, khiến nó nhanh chóng ngoi lên mặt trận, thẹn thùng run rẩy giữa không trung.
Nhụy hồng nhỏ bị thấm ướt bởi tuyến nước bọt của người đàn ông, liên tục tác động đến tâm s1nh lý trong cơ thể người phụ nữ.
Bản năng của một con người, ai sinh ra cũng luôn khát khao h@m muốn...
"Ưm...!anh đừng nghịch vậy mà!"
"Vợ gọi chồng đi!" Ngưng lại để nói, rồi anh lại tiếp tục mướt mát trên bầu ng ực đầy sữa ấy.
"Em...ưm..."
"Gọi chồng, anh sẽ dừng lại."
"Ư~..." Lam Hải Như mím môi, cuối cùng cũng thẹn thùng gọi: "Chồng ơi, đừng nghịch nữa."
Hài lòng, Ngụy Tần Khôn nghiến nhẹ vào búp hoa một cái cho thỏa lòng, mới chịu chuyển sang nơi khác.
Từng nụ hôn được anh đặt từ ngực xuống eo, rồi lại tìm tới vùng ngã ba tam giác, nơi chỉ còn mỗi mảnh nội y lọt khe màu đỏ cùng màu với chiếc váy đêm nay cô mặc.
Chụt...
Gửi lên vùng thịt múp míp nụ hôn, Ngụy Tần Khôn liền nhanh tay mang vật dụng cản trở kia ném sang một góc.
Lui mình về phía chân giường, tay anh dang rộng cặp đùi thon thả của người thương ra.
Đóa hoa tuyệt sắc, hồng hào, ướt át cứ vậy đập thẳng vào tầm mắt mị lực.
Cùng lúc tác động đến hạ bộ nam tính, khiến nó càng hừng hực khí tức.
Ngụy Tần Khôn xem đóa hoa kia là nơi chứa toàn mật ngọt, nên anh không thể nào không dùng miệng thưởng thức, dùng cánh lưỡi vận động, trêu ghẹo cánh hoa nhỏ ở giữa trung tâm.
Anh ta dùng lưỡi đánh trận một hồi, lại khiến người phụ nữ không ngừng ưỡn ẹo, tay bấu vào drap trải giường đến nỗi nhàu nát.
Mi tâm cố định khép hờ, bờ môi hồng vô thức mím nhẹ để cản trở những âm thanh nhạy cảm vô thức thốt ra khỏi cổ họng, nhưng rồi Lam Hải Như vẫn không thoát khỏi bao lần r3n rỉ.
"Ưm...ah~..."
Thăng hoa đưa đẩy, làm tấm thân ngọc nhà ưỡn ẹo chẳng yên.
Ngụy Tần Khôn càn quấy, cô không cách chống đỡ, nhưng sự càn quấy của anh lại khiến cô sung sướng đến ngây dại, thì làm sao nỡ lòng cự tuyệt.
"Ah~, chồng ơi, em ra..." Trong giây phút mất kiểm soát, cô vội vàng thông báo.
Ngụy Tần Khôn lập tức rút khỏi vị trí mật đạo kia, li3m nhẹ vành môi cảm nhận hương thơm vẫn còn vương vấn.
Tận mắt nhìn thấy thủy mật trào ra một dòng, mịn như lồng trắng trứng.
Không thể chờ thêm, anh trực tiếp vào thế lâm trận, đưa hạ bộ hướng về "cô bé" ướt đẫm chất bôi trơn của vợ, cảm nhận đầu nấm khi cạ vào vị trí chính xác, anh vẫn không vội chọc vào lỗ trống, mà vẫn kiên nhẫn câu giờ, để thốt lên câu hỏi:
"Vợ đã tha thứ cho anh chưa?"