Thanh âm kia mềm mại, mềm đến mức như muốn tan vào xương cốt, trong lòng Niệm Sanh rung động, khí lạnh đêm đông dần dần lan lên đầu cành, Niệm Sanh bị người phía sau ôm rất chặt, thân thể mềm nhũn của người kia cứ vậy dán lên, tay nàng đặt lên vòng eo cô, ngực nàng dính chặt lấy lưng cô, nàng tựa đầu lên vai cô, thì thầm: "Niệm Sanh......"

"Niệm Sanh...." Như thể nỗi tịch mịch đã được tích tụ lâu lắm, em ấy cách gần như vậy, gần đến mức có thể ngửi được hương khí ấm áp trên làn da của nàng, cỗ hương khí kia có quen thuộc lẫn cả sự xa lạ. Quen thuộc là hương vị nhiều năm của nàng vẫn còn đó, mà xa lạ lại là vì đã có rất nhiều sự khác biệt với trước kia. Môi Niệm Sanh khẽ nhúc nhích, chưa nói gì, chỉ là thân mình căng chặt, cứng đờ.

Môi của nàng dán lên môi cô, một lần lại một lần gọi tên Niệm Sanh, Niệm Sanh hơi ngửa mặt, hơi thở dồn dập, da thịt vương hơi ấp của người kia, tay nàng cách lớp vải mỏng vuốt ve da thịt. Niệm Sanh cắn môi chặn lại âm thanh sắp sửa thốt ra, hờ hững nói: "Em đừng như vậy."

Tiêu Tiêu không khỏi dán gần sát lại, đôi môi từ bên vành tai chậm rãi di chuyển, hơi thở có chút dồn dập của nàng nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, ngưa ngứa, dọc theo viền má, như gần như xa, da thịt gắn bó, hơi thở dây dưa: "Em nhớ chị." Nàng nói rất nhẹ, sợ quấy rầy một thoáng ôn nhu này.

"Em rất nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ, nghĩ đến là đau lòng, cho tới giờ cũng đều chưa quên, nhớ một người nhớ đến khó chịu như vậy, em sắp chịu không nổi rồi. Niệm Sanh, em mệt mỏi quá, không có chị ở bên cạnh, em thật sự mệt mỏi quá...." Nàng vừa nói, vừa nghiêng đầu tựa vào vai Niệm Sanh, mềm mại cọ xát, nàng thật sự mệt mỏi quá, cảm thấy mình sắp gắng gượng không nổi nữa. Nàng chỉ rất nhớ cô, đã nhiều ngày qua không biết Bách Văn Sơ và Bách Văn Trọng đi nơi nào, chỉ nói với nàng rằng có việc cần đi mấy ngày mới về, nàng chuẩn bị hành lý cho hắn, cũng thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là rất nhớ Hạ Niệm Sanh, liền đi tìm nơi cô ở, đến cửa, lại không có dũng khí gõ cửa, gõ một chút rồi lại núp sau cánh cửa.

Không biết Hạ Niệm Sanh nói gì, chỉ im lặng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy nàng ra, Tiêu Tiêu từ đầu vai cô đứng thẳng người dậy. Hạ Niệm Sanh đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai bia bắt đầu uống, cô cảm thấy hơi khát, một trận gió thổi tới mái tóc bay loạn.

Lăng Tiêu Tiêu tựa vào phía trước cửa sổ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nàng đã thay dép lê mềm nhũn, thay sau khi ngâm chân. Hạ Niệm Sanh chịu không nổi sự trầm mặc như vậy, mở miệng nói: "Có việc gì à?" Cô ngẩng đầu hỏi nàng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Tiêu cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lồng ngực Hạ Niệm Sanh như nghẹn một cỗ uất khí, không phải đã nói rõ ràng hết rồi sao, còn dây dưa như vậy, thật sự quá mệt mỏi, Lăng Tiêu Tiêu đã có cuộc sống mới của mình, nàng đã kết hôn vài tháng rồi, cô cũng đã mất thời gian rất dài để điều chỉnh, cô không phải là loại người nhớ mãi tình cũ, lại càng không phải loại người khổ vì tình. Phải, cô và Lăng Tiêu Tiêu từng thực sự rất yêu nhau, cảm tình nhiều năm đến thế, chỉ là cuối cùng em ấy làm ra lựa chọn như vậy, cô cũng chấp nhận kết quả đó. Tiêu Tiêu sẽ không công khai, mà cô cũng không thể trao cho em ấy một cuộc hôn nhân, cho em ấy mọi điều em ấy muốn. Từ từ, chậm rãi, đều tự sống cuộc sống của mình mà dần nhạt đi ký ức về nhau. Cô nghĩ, cuối cùng mình vẫn sẽ nhớ rõ Tiêu Tiêu, khi sau này mình đã già lắm rồi, lúc sắp chết đi ấy, vì dù sao cũng từng yêu nhau như vậy mà. Chỉ là hiện tại, đối với ai cũng không tốt, chẳng phải sao?

Em ấy nói mình gả cho Bách Văn Sơ là có nỗi khổ, cô chất vấn em ấy có nỗi khổ gì, em ấy lại không nói, em ấy nói chờ em ấy một năm, nói thật, lúc ấy nghe được cô rất giận, Hạ Niệm Sanh cô, ở trong lòng Lăng Tiêu Tiêu được coi là gì? Em ấy vui thì gọi cô chờ, không vui thì bảo cô lăn, nhưng sau khi cô tỉnh táo lại, không khỏi cũng an ủi chính mình, thậm chí còn ôm một tia may mắn, nghĩ dù sao cũng chỉ một năm mà thôi, một năm này, cô cũng sẽ không lại yêu đương với ai, để xem một năm sau, em ấy sẽ làm thế nào. Cô cũng từng tự nhủ trong lòng như thế, chỉ là trong vòng một năm này, hai người cũng đừng gặp lại, đừng dây dưa với nhau nữa, cứ ở bên nhau thế này thì có ý tứ gì đâu? Yêu đương vụng trộm? Mình trở thành kẻ thứ ba? Nghĩ lại là thấy buồn cười.

Yết hầu Hạ Niệm Sanh có chút đắng chát, vì thế uống một ngụm bia.

"Bao giờ chị đi đến đài truyền hình?" Lăng Tiêu Tiêu đi tới, ngồi xuống sô pha cạnh cô.

"Hôm nay được nghỉ." Hai người dựa thật sự xa, ở giữa giường như còn có thể đủ một người nữa ngồi.

Lăng Tiêu Tiêu cầm chai bia trên bàn Hạ Niệm Sanh đã uống qua lên, nhấp một ngụm.

"Bạn cùng phòng kia của chị đâu?" Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới Tịch Thận Chi, nhìn quanh bốn phía.

"Đi Thượng Hải tham gia triển lãm tranh."

"Hai người, ổn không?" Trong mắt Tiêu Tiêu vụt loé một tia ghen tỵ khó phát hiện.

"Cũng ổn, bình thường, người kia ấy à, thân rồi cũng không khó ở chung lắm." Hạ Niệm Sanh thuận miệng nói.

"Không phải chị thật sự thích cô ta đấy chứ?" Lăng Tiêu Tiêu chuyển tầm mắt, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

Hạ Niệm Sanh rất khó chịu vẻ mặt đó của nàng, cứ như thể cô thân thiết với ai là phạm vào tội lớn vậy, hai người đã chia tay rồi, em ấy đã kết hôn, lập gia đình, tại sao còn muốn can thiệp vào tự do giao thiệp bạn bè của cô nữa, càng đừng nói cô và Tịch Thận Chi căn bản không có gì. Chính là Lăng Tiêu Tiêu nói kích thích cô, cô liền nói lẫy: "Tôi có thích cô ấy hay không thì liên quan gì đến em?"

"Chị không thể thích cô ta, đời này, trừ em ra, chị không thể thích ai khác." Lăng Tiêu Tiêu nghiêng người, ánh sáng trong mắt như một trang giấy mỏng manh nhất, chỉ cần chọc một cái sẽ vỡ nát. Hạ Niệm Sanh cố gắng tìm tòi trong con ngươi sáng ngời của nàng để nhìn rõ mình, thấy được bóng dáng của mình.

"Tiêu Tiêu, chúng ta đừng tranh cãi nữa." Hạ Niệm Sanh thở dài một tiếng, đứng dậy mở cửa.

Chị ấy thế nhưng đuổi nàng đi, nàng đứng dậy, "phanh" một tiếng nặng nề đóng sầm cửa. Nàng dùng sức rất mạnh, tay phải không cẩn thận đụng tới khung hình để thò ra trên quầy bar, khung hình bằng thuỷ tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thuý. Ảnh chụp là hình mà Hạ Niệm Sanh và Tịch Thận Chi chụp khi đi du lịch cùng nhau. Trên hình là một biển hoa, Hạ Niệm Sanh nhìn về phía màn ảnh làm mặt quỷ, đầu nghiêng nghiêng tựa vào vai Tịch Thận Chi.

Lăng Tiêu Tiêu cúi đầu, Hạ Niệm Sanh trong ảnh cười thực vui vẻ, mảnh thuỷ tinh bất cẩn cắt qua tay nàng, nàng giơ tay lên nhìn, Hạ Niệm Sanh đẩy tay nàng ra, chỉ sợ mảnh thuỷ tinh vỡ đâm vào tay nàng, tuỳ tay cầm ảnh chụp lấy ra, lại không biết từ khi nào thì Tiêu Tiêu cầm một mảnh thủy tinh nhỏ bỏ vào túi áo. Nàng đứng dậy, ở trên quầy lật xem album ảnh, nơi đó có rất nhiều ảnh chụp của Hạ Niệm Sanh và Tịch Thận Chi với nhau. Tịch Thận Chi trong ảnh cười yếu ớt, có khi bất đắc dĩ tuỳ ý nhéo mặt Hạ Niệm Sanh. Nàng lật từng trang, bàn tay cương lại, cứng đờ giữa không trung, không lật tiếp nổi nữa.

Hạ Niệm Sanh bất đắc dĩ tuỳ tiện để nàng lật xem, nàng đột nhiên như phát điên xé nát những tấm ảnh kia, mỗi một bức, đều dường như dùng khí lực rất lớn, chỉ cần là ảnh của Hạ Niệm Sanh và Tịch Thận Chi ở bên nhau đều bị nàng xé nát.

Niệm Sanh kinh ngạc đè lại tay nàng: "Em đang làm gì thế hả?"

Nàng tất nhiên mặc kệ cô, vẫn liều mạng xé đống ảnh chụp đó, Hạ Niệm Sanh cùng nàng tranh chấp, nàng càng xé dữ dội hơn, xé tới mức đau đớn, sau đó Niệm Sanh cũng không quản nàng nữa, chỉ buông thõng hai tay ở một bên nhìn nàng. Nàng xé đến mệt mỏi, suy sụp ngồi giữa một đống mảnh vụn, cúi đầu, hàng mi dài run lên, thì ra lại rơi lệ: "Không cho phép, em không cho phép chị thích người khác, em không cho phép."

Nàng khóc thành tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt, nhìn Hạ Niệm Sanh bất đắc dĩ đứng một bên. Nàng đứng dậy từ sàn nhà lạnh lẽo, bàn tay giữ chặt Hạ Niệm Sanh run nhè nhẹ, nàng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng lo lắng. Nàng lôi kéo Hạ Niệm Sanh, liều mạng trốn vào lòng cô, đôi môi nàng bắt đầu lưu luyến di chuyển trên môi Hạ Niệm Sanh. Nàng một lần lại một lần hôn cô. Nàng sợ, sợ Niệm Sanh căn bản không thể chờ mình một năm, sợ một năm sau, Hạ Niệm Sanh của nàng đã không còn thuộc về nàng nữa. Vì sao chị ấy lại không nguyện ý chờ mình?

Nàng ép sát từng bước một, Niệm Sanh lại lùi về sau trốn tránh từng bước. Cô trốn tránh, trốn tránh nụ hôn như điên như dại của Lăng Tiêu Tiêu. Nàng như phát điên ôm chặt cô, hết lần này tới lần khác hôn lên người cô. Hơi thở Niệm Sanh có chút dồn dập, lại vẫn đẩy nàng ra, trong mắt chứa đựng sự không đành lòng cùng bất đắc dĩ.

Chỉ là Lăng Tiêu Tiêu hiển nhiên đã hoàn toàn mất lý trí, tay nàng vuốt ve dọc theo cổ áo chính mình, từng chiếc từng chiếc cúc áo bị cởi, áo khoác của nàng bị vứt lên sô pha. Nàng cởi từng mảnh vải trên người, cởi móc khoá nội y, cứ như thế hoàn toàn trần trụi đi về phía Niệm Sanh. Nàng như thể mê muội áp lên thân thể Niệm Sanh, cơ thể nàng hơi run rẩy, như dùng hết tất cả mọi khí lực.

Toàn thân Niệm Sanh mềm nhũn, làn môi ấm áp của nàng dán sát lại, phả hơi ấm bên vành tai cô. Nàng lần tìm tay cô, nắm chặt tay Niệm Sanh, hướng dẫn nó qua lại vuốt ve giữa hai chân mình, trong miệng nàng dần dần tràn ra tiếng than khi nhẹ khi nông.

Niệm Sanh ý loạn tình mê, lại vẫn duy trì một phần lý trí cuối cùng, nhưng Tiêu Tiêu cầm tay cô dẫn tới nơi giữa hai chân nàng, khoảnh khắc cô khẽ chạm vào lớp lông mềm mại ấy, đột nhiên như bị điện giật rụt về, vội vàng đẩy Tiêu Tiêu ra. Trên trán cô ứa đầy mồ hôi, hai chân cứng ngắc đứng dậy, cầm quần áo ở trên sô pha lại phủ lên người nàng từng cái một. Cô khoác quần áo lên người Tiêu Tiêu, chạm vào da thịt có chút lạnh lẽo của nàng: "Đừng để cảm lạnh."

Lăng Tiêu Tiêu không nói một tiếng mặc quần áo, trong ánh mắt như một hồ nước chết, xoay người đi, cái từng chiếc cúc áo, đêm lạnh quá, nhưng có lạnh đến đâu cũng không bằng một trái tim đã chết, tuyệt vọng nhất hẳn cũng chính là thế này, mặt dày cởi hết dâng lên trước mặt người khác, lại vẫn bị từ chối. Nàng cúi đầu, hai tay đút vào túi áo, không cẩn thận chạm được mảnh thủy tinh nhỏ kia, đâm sâu vào móng tay. Nàng cười sáng lạn với Hạ Niệm Sanh: "Em về đây, Văn Sơ sắp về rồi."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất, chỉ bỏ lại một mạt bóng lưng tiêu điều. Hạ Niệm Sanh bị câu nói cuối cùng làm nghẹn họng chết trân tại chỗ, nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.


Hết chương 62