Còn có chuyện này nữa sao???

Quân vương càng thêm khiếp sợ…

Chẳng lẽ, người cháu trai ở nhị phòng của Thượng thư bộ Lễ thật ra lại là… con trai của ông ta???

Vũ Văn Lan thử hỏi: “Thật sao? Đứa bé kia là con của lão già ấy thật à?”

Yến Xu gật đầu đáp: “Đương nhiên là thật rồi ạ. Thân thể của vị công tử kia quá yếu ớt cho nên không có khả năng có con, bởi vậy đứa bé đó chắc chắn là con của cha hắn ta!”

【 Xem kìa, mới xem tiểu thuyết thôi mà ngươi đã khiếp sợ như thế rồi, nếu để ngươi biết đây là chuyện thật ở phủ của Thượng thư bộ Lễ thì chắc ngươi sẽ bị hù chết luôn quá. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Không ngờ lại là thật kìa!

Lão Thượng thư bộ Lễ này sao lại dám hoang đường đến mức đó!!!

Hắn cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ và tức giận của bản thân rồi hỏi tiếp: “Nếu thế, chẳng lẽ người trong phủ không có ai phát hiện ra hay sao?”

Yến Xu nói: “Thì lão già này là gia chủ mà ạ, vợ của ông ta thì đã mất nhiều năm, bởi vậy không có ai quản thúc ông ta cả, cho dù trong nhà có vài người hầu biết thì họ cũng nào dám nói ra. Huống chi bề ngoài của lão già này rất nghiêm trang, người ngoài sẽ không thể ngờ tới ông ta còn có thể làm ra chuyện suy đồi đạo đức như thế này được! Xưa nay ông ta luôn thiên vị đứa cháu trai này, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng ông ta làm thế là vì thương tiếc cho đứa con thứ bệnh tật đầy mình của mình thôi.”

Vũ Văn Lan nghe vậy thì thầm nghĩ, hình như đúng là hắn đã từng nghe nói qua lão già Thượng thư bộ Lễ này cực kỳ yêu thương đứa cháu trai đó của mình.

Thì ra là vì nguyên nhân này sao???

Chậc, thật sự là quá hoang đường, quá hoang đường, quá hoang đường rồi!


Hắn nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục nghe Yến Xu kể tiếp: “Đương nhiên, sau này người con trai đó cũng phát hiện ra việc này, dưới sự tức giận, hắn ta quyết chí bỏ nhà ra đi, tự mình lập nghiệp, về sau may mắn gặp được một vị thần y chốn giang hồ, nhờ thế mà thân thể của hắn ta cũng dần khỏe hơn, hơn nữa sự nghiệp trong tay cũng càng lúc càng lớn.”

Đây hẳn là tình tiết mà nàng ấy tự thêm vào, Vũ Văn Lan gật đầu hỏi: “Còn người cha đó thì sao?”

Yến Xu nói: “Có câu nói ‘nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm’, mối quan hệ giữa người cha chồng và con dâu này quá mức hoang đường, mà giấy thì không gói được lửa, cho nên sau này khi mọi chuyện bị phanh phui, bọn họ chẳng những bị người đời khinh thường mà còn bị người trong nhà giận dữ hắt hủi, một tòa phủ đệ lớn như thế cũng dần lụi tàn. Mãi đến lúc cảm thấy sắp không sống nổi nữa, lão già này mới nhớ tới chuyện ăn năn sám hối với con trai mình, thế là năm lần bảy lượt tới nhà hắn ta để cầu xin.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Thế con của ông ta có tha thứ cho ông ta không?”

“Đương nhiên là không rồi ạ!” Yến Xu nói: “Loại chuyện này sao có thể tha thứ cho được? Người con trai này chẳng mảy may xiêu lòng, về sau người vợ cũ năm xưa cũng mặt dày lại đây cầu xin nhưng lại bị hắn ta cho người đuổi ra ngoài, mặc kệ nàng ta tự sinh tự diệt.”

Vũ Văn Lan thở dài: “Nếu được như thế thì tốt rồi, chỉ tiếc người đời thường khó phân rõ đúng sai, đặc biệt là khi bị ràng buộc bởi tình thân như thế này.”

“Không sai.” Yến Xu cũng nói: “Cho nên tiểu thuyết mới cần nhảy vượt ra khỏi sự trói buộc của hiện thực, những điều khó thực hiện được ở trong hiện thực, chúng ta sẽ giúp nó thành công ở trong những câu chuyện này, như thế cũng sẽ khiến cho người xem cảm thấy nhẹ lòng hơn một ít.”

Nói xong, nàng lại hỏi hắn: “Bệ hạ cảm thấy câu chuyện lần này như thế nào ạ?”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng: “Không tồi.”

Nghe hắn tán thành, nàng lập tức nhanh nhảu nói: “Nếu vậy xin bệ hạ giúp thần thiếp đưa nó cho Trâu học sĩ được không ạ, nhờ các tiệm sách xuất bản ra bên ngoài luôn.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Nàng gấp gáp thế à? Không phải hôm qua mới xuất bản hai quyển rồi sao?”

Yến Xu cười nói: “Thì càng nhiều càng tốt mà ạ, dù sao người đọc họ cũng thích.”


Trong lòng thì lại nói:【 An tần đã chạy tới trước mặt Thái Hậu cáo trạng về vụ chiếc chén vàng rồi kìa, nếu thế ta cũng cần có “quà đáp lễ” lại cho nàng ta chứ, đánh nhau phải có tới có lui như này mới vui! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Đã hiểu, thì ra nàng ấy không chỉ thích hóng chuyện mà còn thích đánh nhau nữa.

Nhưng chuyện của An tần lại là sao thế này?

Nàng ta đi tìm Thái Hậu mách lẻo về chuyện hắn ban chén vàng cho Yến Xu?

Ha hả, thế cũng tốt.

Hắn gật đầu nói: “Chờ lát nữa Trâu Mặc Trung sẽ vào cung, đến lúc đó Trẫm sẽ giúp nàng đưa bản thảo cho ông ta.”

Nói xong lập tức cầm lấy xấp bản thảo chuẩn bị đi ra ngoài.

Yến Xu vội nói một câu: “Thần thiếp cảm ơn bệ hạ.” Sau đó lại có chút kỳ quái hỏi: “Mà sao ban nãy bệ hạ lại tới đây ạ?”

Bây giờ còn chưa tới buổi trưa, thậm chí còn cách giờ ngủ ban đêm đến hơn nửa ngày trời, chẳng hiểu hắn ta đến đây làm gì, còn “tiện miệng” càn quét mất bốn cái bánh bao béo ú của nàng nữa chứ, thật tình.

Vũ Văn Lan ‘ồ’ một tiếng: “Trẫm xem tấu chương nhiều quá nên mệt mỏi, bởi vậy muốn ra ngoài đi dạo trong chốc lát ấy mà.”

Khụ, thật ra là do hắn biết nàng ấy vừa gặp mặt người nhà mẹ đẻ của mình xong, cho nên đang muốn đến xem liệu nàng ấy có vui vẻ hay không thôi.

Có điều… Dựa theo tốc độ ăn bánh bao ban nãy của nàng ấy thì hẳn là nàng đang rất vui vẻ nhỉ.

Mà nhắc mới nhớ, đúng là món bánh bao này cũng ngon thật.

Thế là hắn lại cầm thêm một cái bánh bao lên rồi nói: “Trẫm về trước đây, buổi tối sẽ đến tiếp.”

Nói xong lập tức đi ra ngoài, lại còn vừa đi vừa ăn, ai bảo nó ngon quá làm chi, trong lúc nhất thời làm hắn không cầm lòng được.

Sau khi cung tiễn hắn xong, Yến Xu quay về trước bàn, nàng nhìn vài cái bánh bao ít ỏi còn sót lại, không khỏi run rẩy khóe miệng.

Biết trước như thế nàng đã không mời hắn ăn rồi.

Người này thật đúng là không biết hai chữ ‘khách sáo’ được viết như thế nào cả, một hơi ăn hết năm cái bánh bao của nàng luôn.

~~

Cùng lúc đó, trong cung Từ An.

Sau khi cảm ơn xong, An tần ngồi nói chuyện phiếm với Thái Hậu trong chốc lát, cuối cùng mới bẻ chủ đề câu chuyện sang việc chính.

“Hôm qua An Khang huyện chúa có tới tìm thần thiếp, nói là muốn được chiêm ngưỡng chiếc chén vàng mà lần trước Thổ Phiên vừa tiến cống, nàng ta bảo xem xong sẽ về cho thợ thủ công làm một chiếc chén nhỏ phỏng theo, sau đó dùng nó làm quà mừng thọ cho Đại trưởng công chúa vào tháng sau.”

Thái Hậu cười cười, nói: “Đứa bé An Khang này luôn rất hiếu thảo, không biết tay nghề của thợ thủ công bên ngoài thế nào? Liệu có mô phỏng lại giống không đấy?”

An tần cũng cười đáp: “Thần thiếp cũng có chút tò mò ạ, chỉ tiếc lại không có cách nào cho An Khang huyện chúa được chiêm ngưỡng.”

Thái Hậu ‘ồ’ một tiếng, nhìn về phía nàng ta hỏi: “Vì sao thế?”

An tần rũ mắt nói: “Hôm qua thần thiếp hỏi thăm người quản lý nhà kho Triệu Thuận của cung Càn Minh xong mới biết, thì ra trước đó vài ngày bệ hạ đã ban thưởng chiếc chén vàng đó cho Nghi tần rồi ạ.”

Nói hết lời, nàng ta bắt đầu thấp thỏm chờ phản ứng của Thái Hậu.

Quả nhiên, Thái Hậu tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Ban cho Nghi tần ư?”

An tần gật đầu nói: “Thưa đúng ạ, hình như là ban cho Nghi tần trước khi nàng ta bị thương.”

—— Nàng ta không thể lộ ra quá nhiều thông tin, chỉ cần cho Thái Hậu biết lý do hoàng đế ban thưởng chiếc chén vàng kia cho Nghi tần không phải là do ả ta xả thân hộ giá là được.

Nhưng mà qua một lát, nàng ta lại thấy Thái Hậu cười cười: “Quả nhiên bệ hạ rất để ý Nghi tần nhỉ, nhưng chiếc chén vàng đấy vốn dĩ là đồ của bệ hạ mà, bệ hạ muốn thưởng cho ai là chuyện của bệ hạ thôi.”

An tần khựng lại, Thái Hậu không tức giận ư? Hay là có tức giận nhưng lại không muốn làm nàng ta nhận ra?

Nhưng bất kể thế nào, lúc này nàng ta chỉ có thể gật đầu nói: “Thái Hậu nói chí phải. Xem ra lần này chỉ đành để huyện chúa thất vọng mà về rồi.”

Thái Hậu thu ý cười, nghiêm mặt nói: “Lời này nói vậy là không đúng, đó vốn là thứ mà nó không nên xem, bảo thất vọng là thất vọng như thế nào? Đồ của bệ hạ nào phải thứ mà ai muốn xem cũng có thể xem!”

An tần sững sờ, vội quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp lỡ miệng ạ, mong Thái Hậu thứ tội.”

Nàng ta biết, tuy ngoài miệng Thái Hậu đang nói về An Khang huyện chúa, nhưng thật chất là đang răn đe nàng ta.

Thái Hậu nhắm mắt lại nói: “Ai gia mệt rồi, ngươi về đi.”

An tần không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành bẩm vâng rồi rời khỏi điện.

Trong điện yên tĩnh trở lại, Trúc Thư đi tới bóp vai cho Thái Hậu, vừa xoa bóp vừa nói: “Đây là lần đầu tiên mà Thái Hậu nặng lời như thế với An tần nương nương đấy ạ.”

Thái Hậu nhắm hai mắt nói: “Bất kể là ai, những chuyện không tới phiên mình thì tuyệt đối không được mơ tưởng tới.”

Bà ta mới nâng con nhóc này lên được bao ngày đâu, thế mà nó đã dám lợi dụng bà ta đi đối phó với người khác.

Làm người không nên quá ngu xuẩn, nhưng nếu thông minh quá mức thì cũng không phải chuyện tốt.