Bầu trời đêm trong veo, hiếm có đêm đông nào đẹp như thế, không có mây cũng không có mưa, cơn gió se se lạnh nhẹ nhàng lướt qua con phố, thỉnh thoảng dừng lại, đùa nghịch chiếc chuông gió trước lối vào của cửa hàng tiện lợi, chuông gió phát ra âm thanh rất dễ chịu.
”Em có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, bà em bị ốm, vì vậy em đã đưa bà đi khám sức khỏe.”
Chu Duật cẩn thận nghe: “Bệnh rất nặng sao?”
Người bình thường sẽ cảm thấy kỳ lạ khi nghe nói rằng họ lo lắng khi họ đang trong mơ, Trần Vũ nhìn sang xem Chu Duật có tin tưởng cô chút nào không.
”Cũng không tốt lắm.
Vì em phát hiện ra quá muộn, bà ngoại cầm cái chảo sắt cũng không thể cầm chắc được, sau đó chỉ có thể nằm nghiêng trên giường bệnh.
Về sau nướu phát triển, nướu bám vào răng đau đến nỗi không nhai được gì, không chịu được cứ phát ra tiếng động làm em không thoải mái, đêm đến nhưng lại không ngủ được nên bà chống nạng đi đến bên cửa sổ, bà thật sự không thể chịu đựng được cơn đau nữa đành kêu lên.”
”Hơn thế nữa, bà ho rất dữ dội.
Vì cổ họng bị tổn thương nên bà đã ho ra máu.
Bà không thể xuống nhà để tắm nắng.
Thậm chí, bà còn bắt đầu phát sốt vào ban đêm, sốt gần 40 độ, em lấy cồn hạ nhiệt cho bà, rồi cho bà uống kháng sinh và cephalosporin, đưa bà đi khám vì sốt nên phải chụp CT, có hại cho người già, bác sĩ không khuyên dùng.
Sau ba ngày ba đêm, nhiệt độ của bà cuối cùng cũng hạ xuống.”
”Nó giống như là bước qua cánh cổng địa ngục vậy.”
Khi cô gái nói những lời này, cô dường như đang nói từ góc độ của một người ngoài cuộc, bình tĩnh, rõ ràng, không lo lắng, nhưng quen thuộc như thể chính cô đã trải qua.
Chu Duật siết chặt ngón tay.
”Sau đó thì sao?”
Dường như cô gái đang nhớ lại cơn ác mộng này, một hồi sau mới nói: “Sau này, có thể em sẽ không trở về nữa.”
Kết quả không cần nói cũng biết.
Hai chàng trai một cô gái trông như học sinh cấp 3 đứng bên lề đường, không phải quán trà sữa, không phải quán ăn chơi ven đường, họ chỉ đứng đối mặt nhau bên hàng rào lâu như vậy khiến người qua đường không khỏi kinh ngạc, chạy quanh khu phố đêm rất kỳ quái, luôn lưu luyến trong mỗi bước đi.
Cô đã không nghĩ về những gì mình đã trải qua trong quá khứ trong một thời gian dài.
Ngay cả khi cô ở cùng Hứa Tố, cô cũng không nói nhiều như vậy, Hứa Tố không thể hiểu được, thế nên cô cũng không nói gì.
Cô cũng không muốn nói cho Chu Duật biết, bởi vì sợ Chu Duật sẽ cảm thấy có lỗi với cô, chuyện đã qua rồi, cô không muốn người mình yêu thương bây giờ lại rơi vào vòng xoáy tình cảm.
Không nghĩ tới, bây giờ cô đã nói điều này với Chu Duật ở trường trung học.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt cau có đầy lo lắng của anh, cô không nhịn được mà bật cười, quả nhiên chắc chắn anh sẽ tin cô, cho dù cô có nói đó chỉ là một giấc mơ.
”Đã có kết quả kiểm tra chưa?”
”Rồi, thứ bảy tuần trước kiểm tra.” Trần Vũ nói: “Kết quả kiểm tra giống như trong giấc mơ.
Có hai chỉ số không tốt lắm, nhưng chỉ là kiểm tra thông thường, không thể biết được vấn đề là gì.
Cần tiếp tục kiểm tra đặc biệt mới có thể biết được kết quả chính xác nhất.”
Chu Duật cả đêm nhướng mày, anh nói: “À, trong đợt kiểm tra đặc biệt lần này, anh sẽ đi cùng em.”
Thanh niên sắc mặt ngưng trọng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Trần Vũ hít một hơi sâu: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Dù vậy, nhưng…
”Em sợ những việc này sẽ làm ảnh hưởng đến điểm số của anh… “
Vì chuyện này, cô không biết có phải là chuyện cựu học giả số 1 hay không — anh đã rất mệt mỏi rồi, nếu một người có thể chịu đựng được, tại sao lại phải có thêm một người bên cạnh làm gì?
”Trần Vũ, em không thể tin tưởng anh một chút được sao?”
Chu Duật giọng điệu có chút lo lắng cùng cổ họng khô khốc không thể diễn tả được, rất không hợp với mùa đông giá lạnh này.
Anh vẫn không giấu được cảm xúc.
”Em cho rằng anh không đáng tin sao?”
”Không phải mà.”
”Em cho rằng anh chịu không nổi sao? Hay là em cảm thấy nói với anh cũng vô dụng, dù sao anh cũng chỉ là đứa học sinh, căn bản không giúp được gì cho em!”
”Chu Duật!”
”Cho nên em lựa chọn nói cho Hứa Tố phải không? Bởi vì nhà cậu ta có tiền, bởi vì cậu ta lúc này so với anh có ích hơn
… “
Trần Vũ trở nên tức giận, thậm chí cô còn bật khóc: “Anh đang nói cái gì vậy! Em hoàn toàn không đi tìm cậu ta, em còn từ chối cậu ta ngay cả khi cậu ta muốn giúp em mà! Cái gì mà cậu ta có ích hơn anh chứ? Em không muốn tìm bất cứ ai… “
”Vậy tại sao em phải tự mình chống đỡ mọi chuyện? Bất luận bờ vai của em có rộng ba mét, hay em cao tận mười mét đi chăng nữa, cũng không bằng của anh, em nhỏ bé như vậy mà.”
Trần Vũ kinh ngạc, không khỏi đỏ mặt: “Thì ra em là người thấp bé như thế trong lòng anh, mà anh đang sỉ nhục em đấy à.”
Chu Duật cũng sửng sốt, giọng điệu không tự giác hạ xuống, liên tục dỗ dành cô: “Anh không có xúc phạm em, anh cảm thấy chiều cao của em rất vừa vặn với anh, anh rất thích.”
Lời vừa dứt, hai người liền ngừng nói chuyện.
Cơn gió lạnh cuộn quanh cô gái trẻ một cách duyên dáng, duyên dáng hất tung vạt váy của cô.
Chỉ là, bầu không khí căng thẳng đến mức có vẻ như sẽ cãi nhau bất cứ lúc nào…
Đột nhiên, lộ ra một khoảng không nhỏ.
Anh thở ra một hơi.
Cả hai đều có chút khó xử.
Giày thể thao của Trần Vũ giẫm lên những chiếc lá khô trên đường, những chiếc lá khô này bị chôn vùi trong tuyết vào ban ngày và dính vào những khe nứt của phiến đá, những chiếc lá khô bung ra.
Chu Duật từ trong túi áo khoác đồng phục học sinh lấy ra một gói khăn giấy, rút ra một cái.
Có chút khó chịu.
Cẩn thận giơ tay lên, anh nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau dưới mắt cho cô, khom người cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh chỉ là không muốn… “
”Em cũng xin lỗi…”
Trần Vũ muốn tự mình lau nước mắt, cô so với Chu Duật hiện tại trưởng thành hơn nhiều, thật sự rất thất vọng vì sao vẫn dậm chân tại chỗ như vậy.
”Đó là lỗi của em, em không nên giấu chuyện… “
Chàng trai không nhượng bộ, động tác nhẹ nhàng, nhanh chóng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.
Cô nhìn anh kiên nhẫn lau nước mắt, lúc này cô nghĩ, có lẽ Chu Duật vẫn luôn như vậy.
Cho dù là chàng trai của mười năm trước cũng đang cố gắng bứt phá, nỗ lực giải quyết mọi vấn đề.
Khi bà nghe nói rằng một cuộc kiểm tra đặc biệt sẽ được tiến hành, bà đã từ chối trong tiềm thức.
”Bà bây giờ không sao hết, không có chuyện gì cả, kiểm tra đặc biệt làm cái gì!”
Tuy nhiên, trước suy nghĩ đó của bà ngoại, Chu Duật vẫn bất động nhưng rõ ràng anh vẫn cùng phe với Trần Vũ, bà Lý Nhân Bình cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, bà thở dài: “Được rồi, để bà đi kiểm tra, xem nó tốn bao nhiêu tiền?”
Trần Vũ đã đi đường vòng trước đó, lần này cô nghĩ, chỉ cần có thời gian phẫu thuật, cô sẽ bán nhà trước, và cô sẽ nói chuyện với dì sau.
Sau khi bán nhà, sẽ có đủ tiền để phẫu thuật, nằm viện dài ngày, uống thuốc theo dõi, chỉ cần cô sống sót qua giai đoạn này, thì cô sẽ tiến vào giới showbiz, nếu thuận lợi.
Cô cũng đã suy nghĩ về nơi ở của bà sau khi bà xuất viện.
Bà sẽ ở tòa nhà bên cạnh, hàng xóm đều là người tốt, giá thuê rẻ, đúng lúc còn trống, bà nói hiện tại chưa phải mùa cao điểm, chỉ cần bà bằng lòng thuê thì tiền thuê có thể thấp hơn.
Nó có thể có chút khó khăn và có những phát sinh bên ngoài.
Nhưng đây là con đường duy nhất mà Trần Vũ có thể nghĩ ra.
Các cuộc kiểm tra đặc biệt cần gây tê và người nhà không được phép vào cùng bệnh nhân.
Việc kiểm tra yêu cầu một cây kim dày và dài để tiêm vào, Trần Vũ nắm chặt tay bà ngoại, nhưng lúc này bà lại không sợ, bà an ủi Trần Vũ: “Này, bà không sợ đâu, nên hai đứa ra ngoài đứng đợi đi.”
Trần Vũ và Chu Duật đứng bên cạnh nhau.
Dựa vào tường.
Lúc này, ở trong phòng mỗi một âm thanh đều sẽ được phóng đại, Trần Vũ nhắm mắt lại, cổ họng có chút khô khan.
Sau nửa giờ, bác sĩ mở cửa nói: “Xong rồi, người nhà bệnh nhân có thể vào thăm.”
Bởi vì thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên cô phải đẩy xe lăn đến để đặt bà ngồi lên xe lăn, Chu Duật ngồi xổm xuống bế bà lên, bà đã tỉnh táo nhưng trông cực kỳ khẩn trương: “Được rồi, để bà tự làm.
“
Nhưng bây giờ bà chưa thể đi được.
Trần Vũ đẩy xe lăn và cảm ơn những người xung quanh.
Chu Duật quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Không phải chúng ta đã quyết định với nhau rồi sao, chúng ta sẽ cùng nhau đi mà.”
Chàng trai và cô gái đẩy bà rời khỏi tầng này.
Cửa thang máy mở ra, trong thang máy rất rộng rãi, bởi vì có lúc bệnh nhân cần nằm trên giường bệnh, cho nên thang máy này ít nhất có thể chứa được hai cái giường bệnh.
Hiện tại trong thang máy không có giường bệnh, có thể chứa rất nhiều người.
Trần Vũ đẩy bà của mình vào, Chu Duật đi theo sau, hai người họ, mỗi người đứng một bên bảo vệ bà.
Cô không nhìn thấy Hứa Tố đứng ở cuối thang máy.
Khi thang máy mở ra ở tầng một, anh và cô đẩy xe lăn rời đi, Hứa Tố chậm rãi đi theo họ ra ngoài, vốn định đi đến lầu hai.
Cậu ta như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Cô thà nói với Chu Duật, một học sinh trung học nghèo nàn không có gì trong tay, hơn là nhờ Hứa Tố giúp đỡ sao?
Một lần nữa, Trần Vũ vẫn quyết định chọn Chu Duật.
Vậy thì việc Hứa Tố quay trở lại còn có ý nghĩa gì nữa chứ, chấp nhận sự thật rằng cô không còn thích mình nữa sao.
Hứa Tố im lặng nhìn hai người họ rời đi cho đến khi bị ai đó phía sau vỗ vào vai.
Người đàn ông trung niên phía sau mắng mỏ.
”Đứng ở đây làm gì!”
”Này, học bá, bạn của cậu thật tuyệt vời!”
Từ Văn Tĩnh đang làm bài, thì bất ngờ bị vỗ vai, cô ấy nhào tới, vết mực trên tờ giấy thi được trượt thành một vết dài, từ câu này sang câu khác.
”Trần, Nhất, Gia.”
Trần Nhất Gia chắp hai tay vào nhau và nhanh chóng xin lỗi, nhưng khuôn mặt của cậu ta như muốn nói rằng “Xin lỗi mà.”, “Học bá, cậu nên vận động đi lại nhiều hơn, ngồi một tư thế cả ngày sẽ khiến mỡ tích tụ ở bụng, ảnh hưởng đến lưu thông máu, và đẩy nhanh quá trình lão hóa cơ thể…”
Những ngón tay cầm bút của Từ Văn Tĩnh càng lúc càng siết chặt, cô ấy hơi ngẩng đầu lên: “Nói đủ chưa?”
”Thật lạnh lùng?”
Trần Nhất Gia và Từ Văn Tĩnh bốn mắt chạm nhau, nhướng mày.
Từ Văn Tĩnh nhìn đi chỗ khác: “Câu đầu tiên cậu nói trước đó…”
”À, Trần Vũ đứng thứ nhất trong lớp nghệ thuật tự do.”
Từ Văn Tĩnh ngạc nhiên: “Thật sao?”
”Chính xác, tớ chỉ vừa biết được thông tin, nếu không phải tớ…“
Tuy nhiên, trước khi cậu ta nói xong, Từ Văn Tĩnh đã đứng thẳng dậy và bước ra khỏi lớp, Trần Nhất Gia “chậc” một tiếng và không nhịn được mà mắng mỏ: “Quan hệ thật tốt.”
Lần này cũng giống như vậy, đứng thứ nhất lớp nghệ thuật tự do là Trần Vũ, và vị trí thứ nhất của lớp khoa học cũng không bị thay đổi.
Đồng thời, Chu Duật cũng được xếp hạng đầu tiên trong thành phố.
Trong giờ nghỉ trưa, Chu Duật đứng ở cửa sau của lớp học đang cầm một cuốn sách bài tập, Trần Vũ lấy ra hai xấp bài thi từ dưới bàn, một là của Chu Duật và một là của Từ Văn Tĩnh.
”Này, học bá đến rồi!”
”Học nhóm thuần khiết, tớ tin hai người họ trong sạch.”
“Thành thật mà nói, tớ cũng nghĩ họ chỉ đang trao đổi học hỏi với nhau thôi, họ luôn đặt việc học lên hàng đầu.”
Hứa Tố đang trả lời câu hỏi thì đột nhiên dừng lại, rồi tiếp tục viết.
Thời gian ngày càng eo hẹp, thời gian trên xe điện cũng được dùng để rút công thức.
Những hành khách lên xe điện tại điểm cố định này dần dần trở nên quen thuộc với hai người họ, có lần, có người còn nghĩ đến việc nhường ghế cho họ…
”Ngồi xuống đây đi!”
“Không cần đâu, đứng lên học càng hiệu quả hơn!”
Đồng thời, sau bảy ngày xét nghiệm, kết quả kiểm tra đặc biệt đã có.
Chu Duật thấy sắc mặt của Trần Vũ không được tốt lắm, nên anh đã lấy điện thoại di động của cô, mở các mục kiểm tra chính của báo cáo và đọc nó lên.
”Bệnh nhân cần đi gặp các chuyên gia và lắng nghe ý kiến của họ.”
”Ừm.” Trần Vũ gật đầu.
Mặc dù chi tiết có hơi khác so với báo cáo lúc trước, nhưng kết quả thì vẫn giống nhau, Trần Vũ đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, và bây giờ cô có thể bình tĩnh tiếp nhận nó.
Tư vấn chuyên gia chỉ làm việc vào các ngày trong tuần.
Một nhóm học sinh phát hiện ra Trần Vũ không đến lớp, đồng thời học sinh lớp bảy cũng nói Chu Duật không đến học.
Bây giờ hai người họ đang ở phòng tư vấn chuyên gia, lần này chuyên gia cũng không nói có thể bảo tồn trị liệu, bác sĩ cho rằng, bởi vì phát hiện ra bệnh sớm, nên có thể thử phương pháp phẫu thuật.
Tuy nhiên, các chuyên gia cũng lý giải về những rủi ro của phẫu thuật, không phải ai cũng có thể thành công với tỷ lệ thành công là 50%, trường hợp xấu nhất là không có tác dụng gì mà cơ thể còn bị suy nhược hơn.
Nhưng nếu không phẫu thuật, kết quả sẽ giống như lần trước.
Bà ngoại sẽ ngày càng đau khổ, loại đau đớn này như sống không bằng chết.
Bước ra khỏi phòng, Trần Vũ và Chu Duật nói: “Nhất định phải thuyết phục bà tiến hành ca phẫu thuật.”
Cô cực kỳ kiên quyết, Chu Duật gật đầu: “Anh sẽ giúp em thuyết phục bà.”
Nhưng bà ngoại kiên quyết không đồng ý.
”Bà già rồi, đến lúc chết cũng phải chết thôi, số trời định mà! Bán nhà đi rồi, cháu đang còn nhỏ thì biết ở đâu? Không, bà không đồng ý, cấm được nghĩ đến việc bán nhà, Trần Vũ, để bà nói cho cháu biết, ở đây rất khó khăn có thể mua nhà, giá nhà sau này sẽ ngày càng cao hơn, chẳng lẽ cháu lại muốn sống dựa dẫm vào gia đình của người con trai khác sao? Trần Vũ, tại sao bà lại nói với cháu như thế, vì chúng ta phải tự làm chủ cuộc sống của bản thân thì cháu mới có thể có có tự tin vững bước trên con đường mình đã chọn – không làm phẫu thuật, bà sẽ không bao giờ làm đâu!”
Bà của Trần Vũ rất bướng bỉnh, nhưng bà rất thương cô.
”Bà ơi, nếu không có tiền thì chúng ta có thể kiếm lại được mà, bà lo lắng cho cháu làm gì? Bà cảm thấy cháu rất vô dụng sao? Chỉ cần bà khỏi bệnh, thì một ngày nào đó cháu sẽ kiếm được thật nhiều tiền hơn bây giờ nữa kìa!”
”Đừng nói về chuyện này với bà nữa, Trần Vũ, bà sẽ không bán nhà.”
Ngày hôm sau Chu Duật hỏi cô tình hình thế nào rồi, Trần Vũ gật đầu và nói: “Bà sẽ sớm đồng ý thôi.”
Chu Duật nhìn sắc mặt của cô, bởi vì đã lâu không được ngủ ngon, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng bị thâm đen.
”Hãy nhớ những gì chúng ta đã nói, chúng ta phải cùng nhau đối mặt.”
Trần Vũ im lặng một lúc.
”Vậy đêm nay, anh giúp em thuyết phục bà nội đi.”
Trần Vũ nghĩ Chu Duật sẽ giúp cô và thuyết phục bà của cô làm phẫu thuật.
Nhưng không ngờ, đột nhiên anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, giọng nói dịu dàng: “Anh đã bán nhà rồi, Trần Vũ, anh có thể ở nhà của em không?”
Toàn thân Trần Vũ máu dồn hết lên mặt, không nói lên lời, không biết là xấu hổ hay kinh ngạc, cô đẩy lại thẻ ngân hàng cho anh, không nhịn được mà hét lên với anh: “Chu Duật! Anh điên rồi à!”
Anh tự nhủ: “Trần Vũ, anh thấy phòng khách của em cũng khá lớn, kê một cái giường chắc cũng không khó.”
Cô gái trước mặt kinh ngạc không nói nên lời, mái tóc đen dài mềm mại được quấn trong một chiếc khăn quàng cổ, chỉ có vài sợi tóc lòa xòa trước trán bị gió thổi tung lên.
”Anh làm điều này không phải vì em, Trần Vũ.”
Khóe môi Chu Duật cong lên.
Giọng nói của anh trong trẻo, vẻ mặt bình tĩnh, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu xám do bà ngoại làm, giống hệt như của Trần Vũ.
”Em biết không, nếu không có bữa ăn của bà ngoại, anh không biết giờ anh sẽ ở đâu nữa.
Có thể anh sẽ bị ngất xỉu vì quá đói, hoặc có chuyện gì khác xảy ra.
Anh không dám nói chắc chắn chuyện gì sẽ đến.
Bà đối tốt với anh như vậy, chuyện này anh sẽ ghi nhớ mãi mãi trong lòng.
Không liên quan gì đến em hết, Trần Vũ, không phải bởi vì anh thích em mà cho em số tiền này.”
Chu Duật nhìn Trần Vũ, cô mím chặt môi, vẻ mặt chống cự.
“Còn nữa.” Anh cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào chiếc áo len trên người: “Đây là lần đầu tiên có người đan áo len cho anh, nên em hãy để anh giúp bà một phần đi.”
Anh cố tình nói điều này với cô khi bà đi vắng.
Một hồi sau, Trần Vũ nói năng lộn xộn: “Chu Duật, đây là chỗ ở của anh, anh không sợ em lấy tiền của anh rồi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa sao, sau đó còn giả vờ không quen biết anh ở trường, và em sẽ không mở cửa cho anh khi anh đến nhà em.
Đi xe điện cũng sẽ cách xa anh.”
Chu Dật cuời thật tươi, anh nhướng mày, cúi người vuốt lại khăn quàng cổ cho cô.
”Oh không sao hết.”
”Chu Duật, anh điên thật rồi, nếu không thắng cược… “
”Vậy thì thua.”
Giọng điệu của Chu Duật rất bình tĩnh, như thể anh không quan tâm đ ến điều đó.
Nhưng anh thật sự không có gì, anh chỉ có một căn nhà này, anh cũng không có người thân ruột thịt nào khác, nếu cô là người xấu, Chu Duật thật sự sẽ không còn gì cả.
Anh rõ ràng chỉ là một học sinh trung học, nhưng thậm chí anh còn không muốn ở ngôi nhà của chính mình.
Trái tim của Trần Vũ bị tắc nghẽn đến mức cô cảm thấy đau và sưng lên.
Cô hít một hơi thật sâu: “Được, vậy chúng ta ký đơn thoả thuận đi!”
Trần Vũ ngước mắt nhìn Chu Duật: “Đây là số tiền anh cho em mượn, chúng ta ký kết thoả thuận, trong thời gian nhất định em sẽ trả lại cho anh, nếu anh không ký, em tuyệt đối sẽ không nhận số tiền này.”
Chu Duật nói “Được”, trên mặt cô tràn đầy nghiêm túc, đôi mắt nâu trong veo như nước, cùng nhau lập lời thề.
Nó làm trái tim anh nhột nhột một chút.
Vì đây là anh nguyện ý cho cô, anh không bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ trả lại cho mình.
Nhưng tùy cô muốn thế nào cũng được, miễn là cô vui là được.
------oOo------