2.
Trước giờ tan làm, Điền Tịnh gọi điện hẹn tôi lát nữa cùng đi dạo phố mua sắm. Cô ấy nói trên phố có nhiều cửa hàng bắt đầu giảm giá, thanh lý quần áo mùa hè ở mức thấp chưa từng có, bảo tôi đi khua một lượt. Có đồ rẻ không lượm cũng phí nên tôi đồng ý ngay.
Tôi phóng “con ngựa sắt yêu quý” đến ngân hàng nơi Điền Tịnh làm, cô ấy cũng có một chiếc xe đạp điện để hằng ngày đi làm. Chúng tôi vào bừa một nơi để đối phó với bữa tối rồi cùng nhau đi dạo phố.
Hầu như cửa hàng nào cũng giảm giá trong thời điểm giao mùa, chúng tôi đi từng cửa hàng một, lang thang đến trước một cửa hàng, vô tình nhìn qua một cửa kính thấy Chu Nhất Minh đang ở trong đó, dáng vẻ như một nhân viên bán hàng đang chào mời khách. Hey, cái tên này đi làm thêm từ bao giờ thế nhỉ? Tôi kéo Điền Tịnh, đẩy cửa bước vào, trong khi anh ta không để ý, chúng tôi lừa lừa đi vòng ra phía sau rồi vỗ mạnh vào vai anh ta, “òa” một tiếng làm anh ta giật nảy mình.
“Em gái, muốn dọa anh trai chết à?”
“Chu Nhất Minh, anh ở cửa hàng này làm gì? Đang làm thêm à?”
“Đâu có, là cửa hàng của bạn anh, không có việc gì ghé qua đây chơi, tiện phụ thêm một tay thôi.”
Điền Tịnh to vẻ hiếu kỳ: “Wow, bạn nào đấy? Bạn nào mà lại có thể khiến anh Nhất Minh ở đây làm người hầu thế?”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, bên trong phóng ăn có một cánh cửa nhỏ mở ra, người bước ra là một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy màu tím. Nhìn thấy Chu Nhất Minh đang nói chuyện với chúng tôi, cô ta cười rạng rỡ. “Nhất Minh, anh gặp bạn à?”

“Ừ, hai người bạn cũ. Giới thiệu một chút để mọi người làm quen, đây là Yên Phiên Phi, đây là Điền Tịnh, còn đây là Tiêu Tương Tương.”
Tiêu Tương Tương mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng treỏ ra bắt tay chúng tôi. “Rất vui được làm quen với các bạn!”
Cũng là con gái nhưng Tiêu Tương Tương trông nữ tính hơn tôi và Điền Tịnh nhiều. Ăn nói, đi đứng đều nhẹ nhàng, dễ thương. Đôi khi có duyên còn hấp dẫn hơn cả xinh đẹp, huống hồ Tiêu Tương Tương lại là người có nhan sắc nên càng thêm phần quyến rũ, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta là một cô gái có thể khiến người khác rung động. Tôi không biết Chu Nhất Minh làm thế nào quen được cô ta, trông có vẻ rất thân mật nữa chứ.
Tôi vô cùng tò mò, lập tức kéo Chu Nhất Minh ra ngoài. “Tương Tương, cô cứ làm việc đi nhé, tôi tìm anh ấy có chút việc!”
Cùng Điền Tịnh liên thủ bức cung, Chu Nhất Minh nhanh chóng khai ra hết!
Thì ra cách đây không lâu, Tiêu Tương Tương mở một cửa hàng trên phố đi bộ. Mới bắt đầu nên không biết, biển hiệu cửa hàng không tuân thủ quy định của ban Quản lý đô thị, Chu Nhất Minh có nhiệm vụ đến giám sát để điều chỉnh, qua lại một vài lần thành quen nhau.
Tiêu Tương Tương cũng là người tỉnh này nhưng nhà cô ta nằm ở một thị trấn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô ta lên Thâm Quyến làm ăn mấy năm, dành dụm được chút vốn trở về quê mở cửa hàng kinh doanh riêng. Từ ngày khai trương, cứ mỗi lần Chu Nhất Minh tới phố kiểm tra, cô lại mời anh ta vào ngồi chơi một lúc, uống chén trà rồi mới đi, anh ta cũng vui vẻ nhận lời cùng bà chủ xinh đẹp ngồi một lúc.
Anh ta được đối đãi đặc biệt, đồng nghiệp đều nửa đùa nửa thật trêu vẻ ghen tỵ: “Có vẻ như cô ấy thích cậu rồi đấy. Tên tiểu tử này đào hoa thật, vừa chia tay cô bạn gái xinh đẹp đã có một mỹ nhân khác lọt vào mắt xanh rồi!”
Nguyên nhân chia tay với cô bạn gái xinh đẹp, Chu Nhất Minh ngại không muốn nói rõ với mọi người trong cơ quan. Bạn gái cũ bị bệnh thần kinh chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Hơn nữa, người ta còn phải tiếp tục sống, đội lên đầu cái mác bị bệnh thần kinh thì chẳng có gì hay ho. Vì thế anh ta chỉ nói tính cách hai người không hợp thì chia tay.

Về điểm này không có ai nghi ngờ, bởi bọn họ đã từng chứng kiến cảnh mỹ nhân giận dỗi, khóc lóc rồi. Một đám đàn ông rỉ tai nhau, công nhận là đẹp nhưng như thế khó hầu hạ, phục dịch lắm, lấy về rồi không bị mệt chết thì cũng phiền chết. Chu Nhất Minh biết liệu đường mà chia tay với cô ta, tất cả đồng nghiệp đều mừng thay. “Chia tay là được rồi, chia tay là được rồi, sau này chọn người nào tính khí tốt hơn một tí!”
Không giống như mỹ nhân kia, Tiêu Tương Tương vừa xinh đẹp lại vừa tốt nết. Hành sự cẩn trọng, ăn nói nhã nhặn, vui vẻ, trong mắt con trai, cô ta là một cô gái tiêu chuẩn.
Tiêu Tương Tương hơn Chu Nhất Minh ba tuổi nhưng cũng chẳng sao, chênh lệch không nhiều lắm, “phi công trẻ lái máy bay bà già” đang là mốt mà. Cô ta rõ ràng tỏ ra có thiện cảm với Chu Nhất Minh, mọi người đều khuyến khích anh ta theo đuổi. Anh ta rất đỗi vui mừng nên lui tới cửa hàng nhiều hơn. Đi làm tới, hết giờ làm cũng tới, thử mời cô ta đi ăn cơm, xem phim, cô ta đều đồng ý. Vì thế mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, chỉ là chưa nói rõ thôi.
Hoa đào của Chu Nhất Minh, hết bông này lại tới bông khác, thực lòng tôi không phục. Tại sao hoa đào của tôi vẫn chưa nở nhỉ? Tôi lập tức nói, giọng chanh chua: “Tiểu tử nhà anh may mắn gớm nhỉ, bát thịt kho tàu lần trước còn chưa được ăn, lần này đã nhanh chóng có bát khác được bê đến tận bàn, đợi anh nhấc đũa cơ đấy!”
“Bé bự, em nói chua cay quá! Lúc đầu chúng ta cùng vui, sau đó cùng buồn, anh trai biết nếu anh sớm tìm được đối tượng tốt như thế thì trong lòng em sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên mới không nói với em.”
Hừ, đúng là tâm trạng của tôi vẫn chưa cân băng trở lại! Tôi ghen tỵ với Chu Nhất Minh, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ…

Tuần mới bắt đầu.

Đào Đào đến lớp lại khóc như mổ lợn. Nói chung bọn trẻ ở lớp mẫu giáo bé khi mới vào trường đều không tránh khỏi khóc lóc, nhưng cũng chỉ khoảng một tuần là thôi, đằng này thằng bé Đào Đào không thế, nửa tháng rồi mà vẫn cứ khóc, hiếm thấy đứa trẻ nào khóc ghê thế! Tính nết nó cũng xấu, hễ không thích là ném đồ đạc hoặc nhổ nước bọt vào mặt người khác, còn hay đánh các bạn nữa, đánh đến mức chúng phải đi mách cô giáo: “Cô giáo, Đào Đào đánh con.”
Ngày nào cũng có bạn đến mách bị Đào Đào đánh. Vì vậy tôi đã gặp riêng Sở Vân Khiết trao đổi, kiến nghị gia đình phối hợp với nhà trường giáo dục cháu, sau này không nên nuông chiều quá.
Sở Vân Khiết miệng nói tác hợp nhưng tính nết Đào Đào vẫn không thay đổi, khi có mẹ ở lớp, biểu hiện của nó càng tệ hơn. Giống như lúc này, tôi vừa cuối xuống chào nó, nó liền trả lời tôi bằng một bãi nước bọt, tôi thật muốn lôi nó lại, tụt quần, phết vài cái vào mông cho nó chừa.
“Đào Đào, sao con lại làm như thế? Mau xin lỗi cô giáo Yên đi!”
Những lời trách mắng của Sở Vân Khiết chẳng có tác dụng gì, Đào Đào không nghe lời, cứ như mẹ nó đang nói chơi vậy, một mực gào khóc: “Con không đi mẫu giáo, con không đi mẫu giáo!”
Với đứa trẻ hư đốn thế này, tôi không khỏi chau mày nhưng nhanh chóng làm như không có chuyện gì. “Không sao, trẻ con mà, cứ từ từ dạy bảo.”
Hôm đó, sau khi Sở Vân Khiết đi khỏi, Đào Đào khóc lâu hơn mọi ngày, nằng nặc đòi về nhà, không chịu vào lớp. Đối với những đứa trẻ như thế, cô giáo Đồng trưởng ban áp dụng những biện pháp xử lý riêng, bảo tôi bế thằng bé đi dỗ dành, để tránh những đứa trẻ khác cũng khóc theo.
Cô giáo Đồng cũng không thích Đào Đào. Tuy nhiên trẻ con bây giờ đứa nào đứa nấy không phải là tiểu hoàng tử thì cũng là tiểu công chúa, được nuông chiều nên dễ có những thói quen xấu, nhưng cái thói xấu chuyên nhổ nước bọt của Đào Đào thì khiến ai cũng chán ngán. Nhiệm vụ của giáo viên là không được lạnh nhạt với bất kỳ đứa trẻ nào, nhưng đối với một người không thích trẻ con lắm như tôi, khó tránh khỏi ít quan tâm đến chúng. Bây giờ cô giáo Đồng giao nhiệm vụ khó khăn này cho tôi, tôi không thể từ chối, đành ngậm ngùi bế thằng bé ra ngoài.
Đào Đào cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không nín. Cuối cùng, tôi dứt khoát xử lý theo kiểu máu lạnh với nó, bế nó vào phòng sinh hoạt chung, cho nó khóc lóc, gào thét thoải mái. Tên nhóc này khóc tài thật, kêu gào suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng mệt quá cũng phải nín, khi đó tôi mới bế nó trở lại lớp và cho nó ăn. Cả ngày hôm đó nó có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Năm giờ chiều, các bậc phụ huynh lần lượt đến đón con. Còn mỗi Đào Đào vẫn chưa thấy ai đến đón, gọi ẹ Đào Đào nhưng điện thoại không liên lạc được.

Cô giáo Đồng và các cô giáo khác đã về hết, bảo tôi ở lại trông Đào Đào đến sáu giờ. Nếu sau sáu giờ vẫn không có người đến đón, tôi sẽ giao nó cho bác Từ bảo vệ, để bác ấy xử lý, tôi không thể đợi mãi được.
Sáu giờ kém năm, cuối cùng cũng có người đến đón Đào Đào. Một thanh niên cao to đẩy cửa bước vào, Đào Đào đang nước mắt ngắn nước ngắn dài, vừa nhìn thấy anh ta liền bổ nhào đến gọi: “Cậu… cậu.”
Tôi ngay lập tức nhận ra Sở Vân Phi. Tuy nhiều năm không gặp, dáng vẻ cậu ta đã thay dổi nhưng những nét đẹp thời niên thiếu vẫn còn. Cậu ta vẫn đẹp trai như con lai, mắt sâu, mũi thẳng, cằm lún phún râu gợi lên vẻ quyến rũ của một chàng trai trưởng thành.
Tôi vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, mừng rỡ tiến lên chào hỏi: “Hi! Sở Vân Phi, lâu quá rồi không gặp.”
Cậu ta nhìn tôi vẻ kinh ngạc. “Cậu là Yên Phiên Phi? Từ lâu đã nghe chị mình nói cậu làm ở đây. Nhưng đúng là nếu không nói, chắc mình cũng không nhận ra. Giờ cậu khác trước rồi, mình còn nhớ ngày xưa cậu rất béo.”
“Ngày xưa là chuyện của bảy, tám năm về trước rồi! Mình đã gầy đi từ trước khi vào đại học.” Gần đây lại thêm hiệu quả nhanh chóng của “phương thuốc giảm béo thất tình” nữa, khác xa với Bé bự năm nào.
Bạn học cũ lâu ngày mới gặp, Sở Vân Phi tỏ ra rất nhiệt tình. Cậu ta lái xe đến, nói xin lỗi vì đã làm trễ giờ của tôi, khăng khăng đòi đưa tôi về.
“Chị gái mình có việc đột xuất ở công ty nên phải ở lại làm nốt, anh rể thì đang có cuộc họp trên thành phố, buổi trưa chị mình đã gọi điện dặn chiều đón Đào Đào, kết quả là mình bận quá nên quên mất. Để cậu phải đợi lâu, thật ngại quá. Cho nên, đừng khách khí, lên xe đi, mình chở cậu về.”
Thực ra tôi hoàn toàn có thể từ chối, tự đi xe về nhà, nhưng có một anh chàng đẹp trai tự nguyện đưa về, tôi rất vui được cùng cậu ta đi một đoạn. Tôi để con ngựa sắt yêu quí của mình ở bãi giữ xe trong trường rồi lên xe cậu ta. Trên đường đi, chúng tôi đã cùng nhau ôn lại bao nhiêu chuyện thời trung học, chuyện trò rất vui vẻ.
Trước khi xuống xe, Sở Vân Phi còn nài nỉ xin số điện thoại của tôi, nói có thời gian mời tôi cùng đi ăn.