Hộ chiếu Hứa Niệm Nhất quả thật xử lý không thuận lợi, chi tiết cụ thể thì không ai nói cho cô biết. Nhưng cô tình cờ không cẩn thận nghe lén mẹ cô và cha Tiết Hạo Vũ nói chuyện nên biết, một người muốn giữ cô lại, một người lại nghĩ hết tất cả cách muốn cô đi. Lúc đó cô nghĩ, có lẽ đây chính là tình thân. Cho dù cô làm sai, mẹ cô vẫn sẽ không bỏ được đứa con này. Mà cho dù mẹ cô đối với cô lạnh nhạt, cô vẫn như cũ không cách nào ngừng khát vọng tình thương từ mẹ.

Khi hộ chiếu đến nơi, đã là học kì sau. Ngày đó, mẹ cô xuất hiện ở trường học, trong nội tâm cô liền có một loại dự cảm, cái gì đến rồi sẽ đến. Quả nhiên, khi tiết học kết thúc, cô liền rời đi. Cô nhớ kỹ khi đó là đầu mùa xuân, cô rời khỏi trường khi mới 10h sáng, cô quay đầu nhìn phòng học của anh, thấy Lâm Ấu Bân và Tiết Bình kinh ngạc nhìn cô. Cô nhìn về phía hai người đó nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng ngược lại đầy bất an.

"Niệm Nhất, còn một tháng nữa, mẹ cùng con đi mua chút quần áo, con đến đó phải chú ý...... sức khỏe......"

"Mẹ, chẳng phải con còn chưa đi sao" Hứa Niệm Nhất cười nhìn bà, "Với lại con nhất định sẽ chăm sóc chính mình. Mẹ yên tâm đi."

"Niệm Nhất, con có hận mẹ không?"

Đối với câu hỏi của bà, cô nghĩ ngợi, "Mẹ, vậy mẹ có cảm thấy con phiền phức không?"

"Niệm Nhất, mẹ chỉ có một đứa con là con......"

"Con biết......" Cô nhẹ giọng cắt ngang, "Cho nên con cũng sẽ không......"

Cô sợ hãi những cảm giác này, đặc biệt là cảm xúc khi ly biệt. Cô muốn tất cả cảm xúc của mình đều phải khống chế thật tốt.

Qua nhiều việc, cô đã có kinh nghiệm. Nếu như nói dối có thể giúp cho mọi người vui vẻ, chỉ một mình mình khổ, như vậy cũng rất tốt. Sau đó rất nhiều năm, cô đều làm như thế còn làm rất tốt.

Thanh xuân là tuổi trẻ hoang đường, nhưng cũng có thể giúp cho người ta trưởng thành. Mà cô, am hiểu nhất chính là trong sai lầm học được nhiều đạo lí.

Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, cùng thân thích cáo biệt, nhưng lại như cũ không biết thế nào mở miệng với anh.

Thế nhưng, cô với anh phạm vi quan hệ quá gần. Tiền Nhất Khiêm biết, anh cũng sẽ biết, điểm này cô rất rõ ràng.

Hứa Niệm Nhất biết lúc trước chính là mình tùy hứng, mới có thể đem sự việc làm cho rối loạn, thế nhưng cô vẫn là đã lựa chọn tùy hứng. Cô muốn biết, lần này, anh sẽ hỏi cô thế nào?

Hỏi cô tại sao muốn đi?

Hỏi cô tại sao không nói với anh?

Cô muốn biết, nội tâm của cô cố chấp muốn biết đáp án kia.

Đáng tiếc, cuối cùng điều cô chờ lại chưa đến. Ngược lại Tiết Hạo Vũ lại đến trước, khiến cô càng áy náy hơn.

Tiết Hạo Vũ biết cô đi, là nhờ Tiết Bình. Hứa Niệm Nhất trong đầu cảm thấy, Tiết Bình này là cố ý, là chê cô không đủ phiền. Tiết Hạo Vũ dịp Tết không về, kết quả lại bởi vì lần cô đi này mà lập tức về tới. Hắn ở ngay trước mặt ba mình, mẹ cô, kéo cô vào phòng, rồi mới hung hăng nhìn chằm chằm cô, trong mắt kia, lộ ra hận, lộ ra oán, còn có vài phần không bỏ được.

Một khắc này, Hứa Niệm Nhất hận mình. Cô một mực rất áy náy đối với hắn.

Có lẽ ngay từ đầu, cô biết rõ, hắn là tràn ngập tính công kích. Thế nhưng về sau, thiếu niên này đối với cô cực nhiệt huyết, đối với tình cảm của cô vẫn luôn tràn đầy hi vọng.

"Tôi đi rồi, anh có thể đối với mẹ tôi tốt một chút không?" Cô đỏ mắt hỏi hắn, tận lực để cảm xúc không phát tiết quá nhiều.

Mà ngón tay nắm cánh tay cô chăm chú bóp chặt, lộ ra run rẩy. Cô cảm giác được tận sâu trong thiếu niên này đang giãy dụa, bất đắc dĩ.

Cô đột nhiên hiểu ra cái tình yêu kia, mãnh liệt đến có thể ném bỏ tất cả đến hận cô, nhưng có lẽ thời điểm cô vạn kiếp bất phục, hắn lại sẽ bỏ không được.

"Thật xin lỗi......" Cô cúi đầu, "Thật thật xin lỗi......"

Cuối cùng hắn vẫn kéo cô lại gần, cô không giãy dụa, chỉ là không ngừng mà nói "Xin lỗi."

"Tôi sẽ nói với cha......"

"Không......" Cô kéo hắn lại, "Chuyện này là chính tôi muốn, không liên quan đến người khác."

Tiết Hạo Vũ nhìn cô, khuôn mặt cô thanh tú, kỳ thật vẫn luôn quật cường. Hắn nhớ tới lúc trước, làm hắn mỉm cười, mang theo nước mắt cười lạnh...... Thiếu nữ này vẫn luôn quật cường kiên định như vậy.

Hắn thích chính là chỗ quật cường này, mà tổn thương hắn sâu nhất cũng chính là sự quật cường này.

"Hứa Niệm Nhất, tại sao em đều cứ muốn tự mình đi con đường gian nan?"

Hứa Niệm Nhất cúi đầu, cười khẽ, mang theo một tia bất đắc dĩ, một tia đắng chát, còn có một tia cảm tạ, cô nhìn hắn, "Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn đi một con đường đơn giản nhất. Thế nhưng bước đầu tiên đi sai, tiếp theo dù tôi dùng hết toàn lực, hao tổn tâm cơ. Đến cuối cùng mới phát hiện đường mình đi chính là đường gian nan nhất. Tôi biết sai, nhưng tôi vẫn sẽ quyết định đi đến cùng. Coi như tự mình trừng phạt......"

Cô còn chưa nói hết, liền bị hắn kéo, hơi thở quen thuộc, tâm tình bị đè nén, còn có âm thanh nhẹ nhàng bất đắc dĩ lẩm bẩm, "Niệm Nhất..... Niệm Nhất......"

Cô biết, hắn vẫn tha thứ cho cô sau những chuyện hỗn loạn mà cô làm, cô rất cảm kích hắn.

Nếu như lại cho cô một lần lựa chọn, cô sẽ chọn tôn trọng.

Tôn trọng phần tình cảm kia, tôn trọng cái thân phận kia, tôn trọng gia đình kia.

"Tiết Hạo Vũ, giúp tôi chăm sóc mẹ, có được không?"

"Được. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Được, em sẽ." Cô dán người vào ngực hắn, không trộn lẫn tình cảm nam nữ, nhiều hơn chính tình thân, "Tiết Hạo Vũ, cảm ơn, xin lỗi, còn có......anh nhất định phải hạnh phúc......"

Đôi tay đang ôm cô, theo thanh âm của cô, chăm chú, rất muốn đem cô khảm trong vào thân thể mình, "Anh sẽ cố...... được không?"

"Tốt." Cô hít một hơi không để cho mình quá chật vật, "Mau buông tay đi, mẹ em và cha anh đều ở bên ngoài....."

Tiết Hạo Vũ cuối cùng vẫn buông tay.

Mẹ cô cùng cô nói chuyện, mà cha hắn cũng xem như không trông thấy, dù sao cô cũng muốn đi, nên kết thúc. Tất cả tưởng niệm, theo cô rời đi, theo thời gian, đều sẽ chậm rãi nhạt lại, rồi mới tan biến trong năm tháng.

Cô chính thức gọi điện thoại cho Đường Nịnh, đã là tuần lễ cuối cùng. Anh tiếp điện thoại của cô vô cùng lạnh lùng cùng lạnh nhạt. Mà Hứa Niệm Nhất lại cười như cũ, cười hắn ngây thơ, cười mình ngây thơ.

Đáp án kia, cô kỳ thật chờ đợi, chỉ là không phải là lời cô muốn nghe mà thôi.

"Đường Nịnh, tôi muốn đi, cậu nhất định phải như thế lạnh nhạt nói chuyện với tôi sao?" Cũng chính là một lần kia, cô như thế nào đã hiểu rất rõ anh. Khi anh đùa nghịch hung ác, cô liền bày ra mềm mỏng, giống như dỗ ngọt một đứa trẻ vậy.

"Hứa Niệm Nhất, đến khi phải đi, cô mới nhớ tới nói cho tôi biết, cô cảm thấy tôi hẳn là phải có khẩu khí gì nói chuyện với cô?"

Cô bĩu môi, "Đường Nịnh, cậu nhất định phải làm cho tôi khổ sở rời đi à?"

"Hứa Niệm Nhất, cậu là tên khốn khiếp."

"Đường Nịnh, cậu là quỷ ngây thơ."

"Hứa Niệm Nhất!"

"Hả?"

Chính là như vậy, cô cùng anh tạo thành một loại tâm linh tương thông. Liền bắt đầu từ lúc đó. tựa như chơi lưỡng nhân tam túc, trải qua một đoạn bình thản. Trong thời điểm chạy nước rút, nhịp điệu loạn, bộ pháp loạn, khiến hai người đều bàng hoàng sợ hãi, mà bây giờ, cuối cùng tất cả đều như ý, rồi mới cùng nhau tiến về phía trước.

Chỉ là ở trong quá trình này, những điều phải trải qua, những khát vọng, những chờ mong, đều không thấy, không có dấu vết gì, chỉ có lẫn nhau biết những điều đó đã từng xuất hiện.

"Niệm Nhất, cậu phải chăm sóc thật tốt bản thân."

"Câu nói này tôi đã nghe đến lỗ tai còn chán, cậu có thể nói câu nào mới hơn không?"

"Niệm Nhất......"

"Hả?"

"Ở bên ngoài phải hiền lành một chút, không thì sẽ dọa sợ người khác."

"Đường Nịnh!"

"Haha...... Niệm Nhất, tôi đây là vì muốn tốt cho cậu."

"Cậu vẫn là nên muốn tốt cho mình đi, đừng có tốt cho tôi."

"Niệm Nhất, Niệm Nhất ngốc, đồ tốt phải giữ lại cho mình, biết không?"

"Lời này cậu nói là cho tôi nghe à, hay là nói cho bản thân nghe."

"Đoán xem."

"Đoán cái đầu cậu."

"Này.....!"

Chính là như vậy, từ biệt, không có chút nào không bỏ được, không có bi thương, không có một tia tình cảm.

Không phải như vậy, nhưng lại là như vậy.

Hứa Niệm Nhất vừa rời đi, chợ dưới Thành phố S mưa phùn rả rích, mẹ cô cùng ba Tiết Hạo Vũ cùng đưa cô đi. Cô không quay đầu lại, tiến vào trong, cô rất sợ khi mình quay đầu lại sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Lần đầu tiên đi máy bay, hơn mười một tiếng, cho dù là mì ăn liền, cũng thay đổi hương vị, cảm giác khát vọng về nhà, cách càng ngày càng xa vời.

Đến chợ Vancouver đã hơn năm giờ trưa, từ trong máy bay nhìn ra ngoài, cũng thấy mưa phùn rả rích, tựa như tất cả mọi thứ ở đây cũng không quá khác biệt. Chỉ là khi máy bay hạ cánh, nhìn thấy sân bay khổng lồ, đường đi phức tạp, còn có nhiều loại kiểu chữ tiếng Anh, quán cà phê, đều lạ lẫm.

Lấy xong hành lý, cô ở phi trường cầm một tấm bưu thiếp, rồi mới viết lên "Đẹp không? Đây chính là thành phố phù hợp nhất để sinh sống đối với nhân loại toàn thế giới."

Viết xong, cô liền trực tiếp gửi đi.

Bởi vì trong cuộc nói chuyện cùng anh, câu cuối cùng là, "Để cho tôi nhìn xem thế giới mới của cậu."

Thế giới mới của cô?

Chỉ có một mình cô.