Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Thẩm Anh càng buồn.

Làm con, làm chồng, làm cha, đứng trên lập trường này, hắn hận không thể xem chiếu lệnh kia chỉ là một tờ giấy lộn. Nhưng hắn cũng là bề tôi, cũng muốn vì dân chúng mà dốc hết sức lực nhỏ nhoi của mình. Bây giờ phía nam be bét như thế, mọi việc cần phải có người điều hành, hắn cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà ra trận.

Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại: "Nói thật, suy nghĩ trong lòng thiếp cũng giống với mẫu thân, không nhẫn tâm cũng không yên tâm để chàng đi mạo hiểm. Nhưng mà ——" Nàng hơi cúi đầu thấp xuống, ánh mắt rơi trên cái bóng kéo dài trên mặt đất: “Nếu thiếp với chàng không có giao tình gì, lấy thái độ của một người bên ngoài đứng xem, chàng lại không thể thoái thác, cũng không có đường để đùn đẩy trách nhiệm.”

Nàng cật lực giữ vững tươi cười, quay người lại: “Lúc đó thiếp thích Tướng gia, đó là bởi vì —— Tướng gia rất lợi hại nha."

Nàng hơi ngừng một chút: "Tuy sau này phát hiện ra, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường như vậy thôi, nhưng xưa nay trong lòng thiếp, Tướng gia luôn là anh hùng. Vụ án của phụ thân thiếp có thể có đường cứu vãn, Tướng gia chỉ hờ hững nói với thiếp là ‘một ít nỗ lực', nhưng Tông đại nhân lại từng đề cập với thiếp, ‘một ít’ nỗ lực kia liều mạng thế nào. Tướng gia vốn chính là một người sẽ liều mạng vì chuyện như vậy mà......"

Giọng nói của nàng hơi nghẹn lại. Sao nàng có thể thật sự cam lòng để hắn đi chứ, tư tâm của nàng cũng không ít hơn người khác là bao.

Nói đến đây, cũng đã không còn con đường nào khác, Mạnh Cảnh Xuân nói: “Lúc phụ thân thiếp mười bảy tuổi, từng đi theo tổ phụ đến Trừ Châu trị dịch họa. Đó là lần đầu tiên ông đối mặt với nhiều bệnh nhân như thế, mỗi ngày đều thấy sinh sinh tử tử. Nếu không phải có lần đó, e là phụ thân cũng sẽ không quyết tâm đi trên con đường này cho đến cuối cùng. Tập ghi chép kia cũng bắt đầu được viết từ lúc đó, cho nên chương đầu tiên chính là các loại phương thuốc trị chướng khí dịch bệnh độc hại. Đó là tâm huyết của tổ phụ và phụ thân của thiếp, nghe nói hiện nay thầy thuốc phía nam không biết cách cũng không biết thuốc gì, nếu có thể giúp được, cũng không uổng công phụ thân thiếp đã viết ra.” Nàng ngắn ngủi thở dài, lại nói: "Canh giờ không còn sớm, trong nhà không có thuốc, thiếp ra ngoài mua một ít. Chế thuốc bột phải mất một ít thời gian, thiếp sẽ đến hiệu thuốc hỏi người ta xem có thể làm phiền họ một chút hay không.”

Vì biết hiện nay tâm tình Thẩm Anh phức tạp, không biết trả lời thế nào, cho nên nàng vừa nói xong cũng lập tức đi mất.

Lúc này vì dược liệu khan hiếm, nên những dược liệu tầm thường mọi khi, giờ cũng bán đắt gấp hai ba lần. Thật không dám tưởng tượng, lỡ như ôn dịch này lan tràn ra ngoài, nếu ngay cả dược liệu cũng không đủ thì phải xử lý ra sao.

Khó khăn lắm mới tìm tìm được một tiện có thể chế thuốc, Mạnh Cảnh Xuân đưa ba toa thuốc ra, chưởng quầy kia nhìn phía trên, thấy mấy loại dược liệu có vị cay và thơm, nghĩ chẳng lẽ ngươi muốn nấu ăn, đến khi tiếp tục xem xuống dưới, lại vuốt vuốt ria mép, nói: "Tiểu nương tử muốn phòng dịch sao? Chẳng lẽ trong nhà có người bị bệnh dịch?"

Mạnh Cảnh Xuân sợ ông hiểu lầm, liền nói: "Trong nhà có người làm quan, phải mang thuốc đến phía nam trị dịch họa, ngày mai là xuất phát rồi, khá là lo lắng. Xin ông chế thuốc mau mau một chút.”

Chưởng quầy kia nghe được đầu đuôi, nhất thời cảm thấy kính nể. Quan phụ mẫu ở phía nam đều sợ chết nên bỏ chạy hết cả, thời điểm này mà thành Hoa Dương vẫn còn có người nhớ đến dân chúng ở bên kia, tình nguyện dấn thân vào nước sôi lửa bỏng, phần dũng khí này quả thật rất đáng để khen ngợi. Vì thế ông nói: “Mấy dược liệu này sẽ bán cho tiểu nương tử theo giá ban đầu, để quan gia nhà ngươi mang nhiều một chút.” Ông vội vàng gọi sư phụ chế thuốc ở đằng sau ra, đưa đơn thuốc tới: “Nhanh một chút.”

Mạnh Cảnh Xuân nói tiếng cảm ơn, lại hẹn giữa trưa ngày mai tới lấy, rồi mới cáo từ.

***

Ngày hôm sau, đến khi chia tay, Thẩm phu nhân lại nói một trận, luyến tiếc đủ loại. Mạnh Cảnh Xuân vội vội vàng vàng cầm thuốc bột đến, dặn Thẩm Anh khi nào dùng, dùng thế nào, đồng thời đeo một túi hương phòng dịch lên người hắn, tháo bùa bình an của mình ra nhét vào lòng bàn tay hắn.

Cũng mặc kệ Thẩm phu nhân cùng Đại Duyệt còn ở sau lưng, Mạnh Cảnh Xuân kiễng chân kéo cổ hắn xuống. Thẩm Anh hơi cúi người, duỗi tay ôm ngược lại nàng. Mạnh Cảnh Xuân ghé vào lỗ tai hắn nói: "Nhất định phải bình an trở về. Nếu chàng dám xảy ra chuyện gì, hừ hừ."

Tay Thẩm Anh đang vòng ra đằng sau lưng nàng hơi hơi cứng lại.

Mạnh Cảnh Xuân buông tay: "A Thụ còn đang ngủ, không thể đi ra tiễn chàng, chàng trở về sớm sớm nhìn thằng bé là được.” Lại hơi quay đầu đi, nhìn về hướng nam một cái: "Đi đi, đừng để muộn quá.”

Đến lúc này, Thẩm Anh mới từ biệt người nhà, cưỡi ngựa rời đi.

Thẩm Anh đi rồi, Mạnh Cảnh Xuân mơ rất nhiều. Chẳng hạn như sáng sớm đầu hạ đứng cạnh bờ đê, tiếng côn trùng văng vẳng giữa lớp cỏ lau trùng trùng điệp điệp, có cá nhảy ra khỏi mặt nước, một con chim màu trắng đứng gần bờ, xung quanh không có ai, quan đạo ở ngay bên kia bờ đê, vắng vẻ hiu quạnh, một mảnh tĩnh mịch.

Nàng giật mình tỉnh ngủ rất nhiều lần, chỉ vì sau khi Thẩm Anh xuất phát, bên kia cũng không có một chút tin tức gì.

Lúc Thẩm Anh đến, dược liệu cứu tế từ kinh thành cùng với mấy châu huyện xung quanh cũng đã được đưa đến. Nhóm y quan vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, mặc dù đã nhìn quen sinh tử nhưng khi nhìn tình cảnh trong thành cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, huống chi là Thẩm Anh.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, mấy thi thể trong thành còn chưa kịp xử lý đã bắt đầu thối rữa rất nhanh, mùi hôi nồng đậm tràn ngập cả tòa thành, côn trùng tụ tập càng lúc càng nhiều trên mấy thi thể chất thành núi, mấy con chuột đen thui chạy tán loạn bốn phía, thỉnh thoảng có con mèo đói meo râu băng qua, muốn ăn no nê một bữa.

Thẩm Anh điều quân đội từ Kinh Châu tới, chẳng mấy chốc đống thi thể chồng chất đã được dọn sạch, mang đi hỏa táng ở ngoại ô, nhưng trong thành vẫn không ngừng có người nhiễm bệnh, không ngừng có người chết đi, mà bệnh tình lan tràn cực kỳ nhanh, thường thường ngay cả thuốc cũng chưa kịp dùng, đã lập tức biến thành xác chết.

Thẩm Anh cùng với y quan định mang đồ ăn thức uống và dược liệu đến, thương lượng cùng với cấp trên của quân đội, dựng lều lương thực cùng với lều thuốc trong thành. Lương thực không nhiều, nước lại càng thêm khan hiếm, cho nên mỗi ngày đồ ăn phát ra cũng chỉ đủ để mọi người không bị đói chết. Thi thể dần dần được dọn dẹp đem đi hoả táng, trong thành ban đầu dày đặc mùi thối, nay đã được mùi dược liệu cùng với giấm chua đun sôi thay thế. Người nhiễm bệnh đều được cấp tốc cách ly đi bón thuốc, ban đầu những người buổi sáng nhiễm bệnh, đến buổi tối hoặc nhiều lắm hôm sau là chết, bây giờ đã có vài người có thể sống sót đi ra khỏi lều bệnh.

Điều này không thể nghi ngờ đã nhen nhúm lên một tia hy vọng trong lòng những người dân còn may mắn sống sót. Số người trong quân đội có hạn, hiện giờ đã có dân chúng tự phát đến giúp đỡ xử lý thi thể, dọn sạch tòa thành hoang tàn tiêu điều này.

Nhưng đói khát thì vẫn đầy rẫy khắp nơi như trước. Mỗi ngày dân chúng chỉ có thể tránh không bị đói chết, quân lương của quân đội cũng chỉ có hạn, y quan thường thường cả một ngày cũng chỉ ăn được nửa cái bánh bao cho đỡ đói, ngay cả Thẩm Anh cũng đói đến sắp ngất luôn rồi. Trong thành mãi mà vẫn không đổ mưa, nước sạch dùng để uống ít đến đáng thương, môi hắn đã khô nứt đến chảy máu.

Thời gian kéo dài từng ngày từng giờ, ngày hè đến gần, mặt trời càng thêm chói chang, lương thực ít dần, trong thành đã có người duy trì không được.

Kinh Châu ở kế bên cũng vừa mới vượt qua một năm mất mùa, kho thóc hầu như trống rỗng, lương thực trợ giúp cung cấp đến đây cũng chỉ như muối bỏ biển. Thẩm Anh đành phải hướng về thành Hoa Dương mượn lương mượn nước, thừa dịp đưa tin ra ngoài cũng thuận đường nhờ chuyển hộ một phong thư nhà, báo cho Mạnh Cảnh Xuân biết, mọi việc cũng không đến nỗi nào.

Trong mấy ngày đợi thành Hoa Dương đưa lương thực tới, trong thành truyền ra lời đồn đáng sợ bảo là có người ăn thi thể. Mắt thấy tình hình bệnh dịch đã dần dần khống chế, lại có lời đồn như thế truyền ra, trong thành rơi vào hoảng loạn lần nữa. Không còn cách nào khác, chỉ đành phải dán thông báo bảo dân chúng đừng hoảng loạn. Mỗi ngày y quan ở trong lều bệnh khám một lượt, quân đội cứ đúng giờ lại phát dược vật miễn phí cho dân chúng trong thành. Tình hình bệnh dịch có thể nói là đã được khống chế, những người chết đi trong thành đều được ghi chép lại mỗi ngày, thi thể cũng đã được xử lý gần hết.

Thẩm Anh mệt mỏi đến mức muốn ngã gục, hiện giờ ngay cả thể diện cơ bản hắn cũng chẳng quan tâm. Không biết đã bao nhiêu ngày không thấm nước rửa mặt, cũng không hề có một ngày được ngủ an ổn, đêm đó khi tuần tra một mình trong ngõ hẻm, vì thật sự quá mệt quá đói, nhất thời không thể chống đỡ, cứ thế mà hôn mê bất tỉnh.

Quần áo hắn bẩn thỉu, nằm ở bên đường bị dân chúng tuần tra xử lý thi thể nhìn thấy, mấy người kia đẩy xe, che kín mũi miệng, rắc vôi xong rồi định nâng Thẩm Anh lên xe thi thể.

Người kia mang bao tay thật dày đi tới, vừa mới nâng chân Thẩm Anh lên, liền nghe thấy ở gần đó truyền tới một tiếng: “Khoan đã khoan đã!”

Người kia dừng lại một chút, chỉ thấy một người vội vội vàng vàng chạy tới, hành lễ nói: "Vừa rồi ta đã kiểm tra hơi thở của người này, còn chưa chết, chỉ là té xỉu."

"Ngươi nhận ra hắn?"

"Nhận ra."

“Vậy ngươi thấy hắn té xỉu rồi còn chạy đi làm chi!"

“Ta đi lấy một ít nước sạch......"

“Mau kéo đi đi, chứ không lát nữa người khác đến đây cũng sẽ tưởng là người chết mà quẳng lên xe đấy.” Người kia lẩm bẩm một trận, thấy có phần xui xẻo buông tay ra, cùng với người bên cạnh đẩy xe thi thể đi.

***

Lúc Thẩm Anh tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, mắt thì như muốn cháy nổ, chỉ nhìn thấy mơ mơ hồ hồ. Ánh sáng xung quanh mờ mịt, hắn phải nhắm mắt mở mắt mấy lần, cực kỳ khó chịu.

"Thẩm đại nhân."

Thẩm Anh nỗ lực mở to mắt, muốn phân biệt rõ ràng bóng dáng người trước mắt, lại chỉ lờ mờ nhìn thấy bộ quần áo hòa thượng màu nâu đậm, nhìn không rõ mặt mũi đối phương.

"Thẩm đại nhân uống một chút nước đi." Hắn nói rồi đi qua đỡ Thẩm Anh ngồi dậy, đưa túi nước da trâu tới cạnh môi hắn. Cho dù như thế, Thẩm Anh cũng chỉ uống một chút nước. Hắn đã nhìn rõ diện mạo người trước mắt, cảm thấy thật sự bất ngờ.

Đúng là Trần Đình Phương.

Hắn vẫn ăn mặc như hòa thượng, thoạt nhìn có thêm một chút gió sương, có lẽ đã hành tẩu rất lâu bên ngoài.

Tính tình Trần Đình Phương vẫn thong dong như trước, đợi Thẩm Anh uống xong nước, hắn mới đứng lên, lấy ra một miếng bánh, bẻ một ít đưa cho hắn, giọng nói nhàn nhạt: “Thật sự là không có gì để ăn, Thẩm đại nhân ăn đỡ đi.”

Thẩm Anh mở miệng, giọng nói khàn đặc: “Sao ngươi lại tới đây?”

Vẻ mặt Trần Đình Phương nhàn nhạt: "Sư phụ cho ta ra ngoài du lịch, liền đi một đường đến nơi này." Hắn hơi cúi đầu, giọng nói thanh nhã: "Gặp qua địa ngục nhân gian, mới biết trước kia mình nông cạn cỡ nào.”

Sắc trời bên ngoài tối dần, Thẩm Anh vô lực mở miệng nói: "Ta ngủ bao lâu?"

“Gần một ngày." Trần Đình Phương lại đưa túi nước tới.

Thẩm Anh nói cảm ơn, định đứng dậy, nhưng đầu lại chợt choáng váng, một chút khí lực cũng không có. Trần Đình Phương đứng lên, thoáng nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Nhà này hình như rất lâu trước đây đã bị bệnh qua đời hết cả, từ khi ta đến đây, vẫn luôn ở torng gian phòng này. Tuy sơ sài nhưng cũng tốt hơn là qua đêm nơi đầu đường xó chợ. Hiện giờ Thẩm đại nhân thật sự rất yếu, bên ngoài lại cấm đi lại ban đêm, không ngại thì nghỉ ở đây một tối.”

Không biết hắn lấy từ đâu ra một củ khoai lang, nhóm lửa bếp lò, quăng khoai lang vào trong đó nướng: “Trong nhà này vào đông chôn rất nhiều khoai lang trong gạch sống, may mà không bị hỏng, vẫn còn ăn được.”

Thẩm Anh lẳng lặng nhìn, tuy không chịu nổi mấy lời lảm nhảm của hắn, nhưng cổ họng lại không có bao nhiêu tinh lực mà lên tiếng. Trần Đình Phương hiện tại cùng với Trần Đình Phương mà hắn biết, hình như không phải là cùng một người. Hắn đã không còn là một tên thiếu niên mới mười mấy tuổi đã đạt hạng nhất, là Trạng nguyên lang hăng hái nữa, mà bây giờ là một thanh niên gần hai mươi tuổi, lòng dạ dần dần rộng rãi, đi khắp thiên hạ, tính tình cũng càng thong dong hờ hững, dù cho áo nâu mặc trên người đã có nhiều mảnh vá, nhưng vẫn không làm giảm khí chất thanh quý của hắn.

Trần Đình Phương nướng khoai lang xong, lấy ra để cho nguội bớt, chia hơn một nửa cho Thẩm Anh, lẩm bẩm: “Ta không ăn được nhiều.”

Có gần một trăm củ khoai lang chôn trong gạch sống, hắn phân chia rải rác cho mấy người khác, bây giờ cũng chỉ còn thừa lại một củ này.

Thẩm Anh ăn rất chậm, nửa buổi mới nói: "Ngươi tới nơi này, không sợ nhiễm bệnh sao?"

“Không phải Thẩm đại nhân cũng không sợ sao?"

"Ta sợ." Cổ họng Thẩm Anh đau rát, nhịn không được ho khan một trận, “Ta không phải là kẻ không có vướng bận gì.”

Trần Đình Phương nhàn nhạt cười, chỉ nói: "Đi một hồi liền đi đến đây, nghe nói có tai họa cần nhân thủ cấp bách, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới. Có lẽ đều do số mệnh đã định sẵn cũng không chừng.”

Thiên hạ lớn như vậy, thế nhưng hắn lại đi một mạch đến đây.

Im lặng nửa buổi, Thẩm Anh mới mở miệng hỏi: "Là bởi vì Đại Duyệt sao?"

Trần Đình Phương hơi hơi quay đầu sang nhìn hắn, không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận, chỉ hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua xà nhà.

Thẩm Anh thấy hắn phản ứng như vậy, lại qua thêm một lúc rất lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: "Nếu người kia —— còn sống ở nhân thế thì sao?”