Đêm hôm qua Kỷ Hành Dục uống say bị Nghịch Tiểu Nhi trói ngồi trong góc phòng ngủ đến sáng.

Nói hắn say không làm chủ đêm hôm giở trò lưu manh bị cô đánh chết sáng mai lại có áng mạng thì không hay, vẫn là lường trước sự tình!
Nghịch Tiểu Nhi tiếp tục năm cuối cấp ba đầy gian nan để bước chân lên đại học.

Cô học ngày học đêm, học đến không thèm nhìn mặt hắn dù chỉ một lần, ban đêm học bài đến giữa đêm mới chịu đi ngủ khiến hắn cũng không thể ôm mà ngửi mùi cô để ngủ ngon.

Không lâu cả hai bọn họ mỗi người đều tự giúp mình mất đi 3,4kg đến mức còn da bọc xương.
"Nghịch Nhi, Lĩnh Quỳ nói với mẹ con học hành mất kiểm soát, gầy đi rồi đúng không?".
"Không có đâu mẹ, con rất khỏe!".
"Thi đại học thì ai cũng phải thi, học hành phải biết chú ý đến sức khỏe, đến lúc thành công rồi lại bệnh cha con không vui đâu! Mẹ nghe Hắc Quản nói con có bạn trai hửm?".
"Bạn trai! Không có ạ".
Cô liếc nhìn sang Lý Doãn ngồi ở phía sau đang úp mặt xuống bàn ngủ.


Buổi học cũng sắp kết thúc, đây là giờ tự học nên ai muốn làm gì thì làm.
"Uhm, mẹ cũng mong là vậy, dù sao mẹ cũng ấn tượng với chàng trai ưu tú gia đình gặp ở Áo, thông minh, sáng sủa, rất có tương lai!".
Không ngờ Kỷ Hành Dục lại được mẹ để tâm đ ến như vậy, chẳng lẽ hắn là gu con rể của Tô Nhật sao?
"Người đó con thấy rất yếu đuối, mẹ đừng nhắc người ta nữa!".
"Con thì hay rồi, phong lưu y hệt cha con!".
Phong lưu cái gì chứ? Từ đó dùng để chỉ Nghịch Nhi được sao? Trước cô không hề biết con cáo ốm o gầy mò kia lại có tâm cơ sâu như vậy, lại còn có chuyện hồ ly thành người, đúng là đời không thể lường trước chuyện gì.
Nghịch Nhi về đến nhà liền thấy hồ ly hóa thư sinh ngồi trong phòng sách điềm tĩnh thấm thía.

Sắc đẹp hồ ly không thể mang ra làm trò đùa, mẹ cô còn mang hắn ra nhắc đi nhắc lại xem ra ấn tượng để lại không nhỏ.
"Nghịch Nhi~~".
Tiểu Nhi nằm dài trên giường không biết từ lúc nào hắn đã vào phòng leo lên người cô nằm dài trên đó.
"Sao biến thành cáo, chỗ bị thương đã lành chưa?".
Hắn như cục bông trắng lướt thướt trên ngực cô, hắn quay lưng lại là cả đốm đỏ do rụng lông mà nên.

Hư thúi thật! Nhìn thật xót.
"Để tôi sức thuốc! Lúc đó đau sao không la lên!".
"La lên thì Nghịch Nhi bị phát hiện!".
Đau không lo còn lo nghĩ lung tung.

Cô đặt tiểu cáo trên đùi nằm úp xuống chân để tiện thoa thuốc, hắn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, cô hỏi gì hắn trả lời cái đó, đó giờ vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy! Tiết trời giữa trưa như thêu thân, cửa sổ mở he hé và tấm rèm ngọc kéo sát lại, căn phòng nhuốm lên màu tấm vải mà trông dịu đi hẳn, không kìm lại nét dễ thương của cục bông trên chân, thoa xong thuốc cô vừa bế hắn đi vừa trò chuyện.
"Mẹ tôi để ý cậu lắm đấy, mẹ nói cậu rất ưu tú! Hôm nay còn hỏi tôi ở trường có bạn trai hay không nữa, tất nhiên là không rồi, mẹ thật là!".
Kỷ Hành Dục không quá bất ngờ vì Tô Nhật nói như vậy.


Vì thứ nhất hắn đẹp trai là sự thật.

Thứ hai là con gái họ vô cùng phong lưu, nếu có thời gian trò chuyện chắc chắn sẽ giữ tương tư trong lòng còn nếu không cũng bị nụ cười kia làm cho hồn bay phách lạc.

Kiếp cáo này của hắn coi như thuộc về Nghịch Nhi, sống là hồ ly của cô, chết cũng là hồ ly trung thành của cô.
Buổi tối như thường lệ lên giường hắn sẽ ôm Nghịch Nhi đi ngủ riêng hôm nay cô lại chủ động đi đến vạch áo hắn lên xem, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Đằng sau mấy kiểu dáng áo rộng như bao của hắn là một cơ thể vô cùng tốn nước miếng khiến cô suýt phải "woa" lên một tiếng.

Thấy hành động kì lạ của cô hắn còn tưởng cô nhầm với vết thương sau lưng nhưng nhìn ánh mắt đăm đăm vào cơ ngực khủng ấy hắn liền tò mò mà hỏi.
"Nghịch Nhi, em thích nó không?".
Không chần chừ, cô gật đầu một cái, thán phục mà nói, "Hồi nhỏ tôi có mơ ước sau này sẽ có cơ thể đẹp như này nhưng số phận lại là con gái, nếu là con trai tôi sẽ không thua kém cậu!".
Hắn chụp lấy tay cô đặt lên ngực, kê mặt sát lại gần Nghịch Nhi, mê hương tỏa ra vô cùng quyến rũ, phả giọng vào tai cô.
"Nghịch Nhi cần gì phải là con trai, có em có tôi, thứ em thích tôi có, thứ tôi thích em có, chúng ta như vậy chẳng phải rất tuyệt rồi sao?", hắn lại tiến sát hơn thổi vào tai cô, hành động càng lúc càng quá đáng, "Cơ thể này là của em, thích làm gì cũng được, nhưng mỗi lần sờ có thể đổi một nụ hôn được không?".
"Lại hôn?".
Hắn nhướng mày đột ngột kéo Nghịch Nhi ngồi vào lòng hắn, tay vòng qua eo cô, tư thế cực kì khó nói khiến cô khó chịu mà đẩy hắn ra nhưng lại bị cánh tay sau lưng kiềm lại không cho cô thoát.
"Một lần duy nhất tôi dạy em cách hôn, sau này chỉ hôn riêng một mình tôi có biết chưa!?".

Không để cô mở miệng nói câu "Đói đòn!", Kỷ Hành Dục đã nhấn đầu cô về phía hắn, mê hương tỏa ra càng lúc càng nồng nhiệt, cơ thể Nghịch Nhi gói gọn trong vòng tay hắn không thể cựa quậy, sống 18 năm trên đời khái niệm hôn chỉ đơn giản là hôn lên má với ý nghĩa bày tỏ lòng yêu thương.

Nay con cáo già lưu manh này lại bày đặt dạy hôn kiểu mới, tay hắn giữa chặt sau gáy rồi thỏa sức tung hoành hôn Nghịch Nhi từ kiểu dạy bảo sang kiểu thèm khát như chưa tùng được ăn thịt.
"Ưm...!dừng lại, học...!ưm...!học vậy hiểu rồi...!ưm!".
Haaa, hắn thả cô ra, Nghịch Nhi bị quậy đục nước mà cố hít thở, chưa kịp thở một cách bình thường đã bị hắn đ è xuống giường.
"Nghịch Nhi, em ngọt ngào vô cùng! Nhớ kĩ, kiểu hôn vừa rồi chỉ được phép hôn một mình tôi thôi có nhớ chưa?".
Mặt cô ửng đỏ do sinh lí cơ thể khi tiếp xúc với mê hương của hắn vô cùng dễ thương.

Hắn vuốt tay lên má Nghịch Nhi, cô ngoan ngoãn được như này chẳng phải là do tác dụng của mê hương sao, cuối cùng hắn cùng đã tìm đúng tuyến mùi hương phù hợp với Nghịch Nhi của hắn.
Hành Dục cưng chiều hôn lên má rồi giảo khắp mặt Tiểu Nhi, cuối cùng dừng lại trước nơi mọng nước nhất.
"Nghịch Nhi, trả bài cho tôi xem nào?".
"Ưm.."..