“Dừng lại đây đi Huy… mẹ chịu không nổi nữa rồi…”



“Mẹ cố gắng đi, mẹ sẽ không sao đâu!”



Huy cố trấn an bà Lan, vừa bế bà trong tay vừa chạy đi với vẻ mặt sợ hãi. Áo cậu dính đầy một mảng máu đỏ thẩm.



Thấy Huy cố chấp, thực sự bà không thể nào chịu đựng được nữa rồi, bà nắm chặt lấy áo cậu, cố gắng nói:



“Mẹ mệt rồi con à, đừng chạy nữa, không kịp nữa rồi…”



Nghe bà nói vậy, Huy bất lực khụy xuống, ôm chặt lấy bà, ánh mắt nhìn bà hiện rõ lo sợ, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, lòng cậu đau quặn thắt. Giọng Huy run run uất nghẹn:



“Xin mẹ… đừng rời xa con… con xin mẹ đấy…”



Bà đưa ánh mắt đầy có lỗi nhìn Huy, bà tự trách bản thân mình thực sự chưa làm được gì cho đứa con trai duy nhất của mình, bà thật sự không muốn Huy chịu bất kì tổn thương nào. Bà lấy tấm hình trong túi áo đưa cho Huy, đáp nhanh:



“Người trong hình chính là… ba… của con. Ông ta là người đứng đầu Dương Tảo đấy…”



Nhìn người trong tấm hình, Huy không tin đây sự thật, khi kẻ đứng đầu tổ chức Dương Tảo lại chính là ba ruột của mình, cũng là kẻ bỏ cho người giết mẹ cậu. Cậu lắc đầu hoang mang:



“Không thể nào… ông ta không phải ba con… Con không tin…”




Hơi thở bà dần yếu đi, nét mặt tái nhợt thấm đẫm mồ hôi hiện rõ sự đau đớn. Khẽ đưa bàn tay dính đầy máu chạm vào khuôn mặt Huy, thều thào:



“Con hãy đối diện với sự thật này… không trốn tránh được đâu con… con hãy về ngôi nhà của chúng ta, trong phòng của mẹ có một cái rương, con hãy mở nó ra, có thứ mẹ muốn cho con biết…”



“Mẹ!”



“Không có mẹ, con vẫn có thể sống tốt mà phải không, Huy?... Con trai mẹ…”



Nói rồi, bà nhắm mắt lại với giọt nước mắt hoen mi chảy dọc xuống, bà gục đầu vào người Huy, bàn tay buông lơi.



“Mẹ… mẹ…” Huy gọi, lay lay người bà nhưng bà không chút phản ứng gì. Cậu ôm chặt lấy mà mà gào khóc thét lên trong sự căm hận lẫn đau thương, ánh mắt đỏ hoe lắng đọng những giọt lệ, giờ đây chất chứa sự uất hận không nói lên lời.



Hồng Quân phía sau lưng Huy, cách cậu một đoạn. Khi nghe thấy tiếng khóc trong không tĩnh lặng này khiến lòng cậu nhói đau, khẽ vụt ra tiếng thở dài với hơi thở trắng xóa tan vào hư vô, cậu đang cảm thấy rối bời không có từ nào diễn tả. Cậu quay người bước đi với ánh mắt vô hồn, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống và chẳng bao giờ có ai nhìn thấy.







5 năm sau.



Hôm nay, Bách Du đi ra sân bay để đón Hoàng, sau khoảng thời gian công tác ở Tokyo để đưa thương hiệu bánh ngọt Lucky ra ngoài thị trường quốc tế do cả hai thành lập.



Đi bên cạnh anh còn có hai nhóc tì năm tuổi, một trai một gái, hai đứa sinh đôi đáng yêu vô cùng với đôi mắt đen long lanh. Đứa bé gái tên là Bảo Thy, đứa bé trai tên là Bảo Khánh.



Mỗi lần dắt hai đứa này theo là anh như đi đánh trận vậy, trông hai đứa nhóc đại nghịch này khiến anh như muốn hóa thành ông lão luôn rồi. Bởi mẹ của chúng bận một số việc nên anh phải dắt chúng theo.



Anh dẫn hai đứa tới bàn của lotteria để ăn gà rán với hamburger trong khi chờ Hoàng, anh nhìn hai đưa ngồi yên vị trên bàn rồi căn dặn:



“Này, Thy và Khánh, hai đứa ngồi yên đây, không được chạy đi đâu biết chưa. Cậu đi mua đồ ăn cho hai đứa!”



“Dạ, vâng!” Cả hai nhóc gật đầu đáp, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.



Bách Du yên tâm bước đi, có vẻ như anh trở thành điểm chú ý ở đây vì vẻ ngoài điển trai của mình, tuy mặc đơn giản chỉ áo sơ mi đen cùng quần kaki đen, chân mang giày thể thao nhưng anh vẫn toát lên khí chất hơi hướng Tây Á hoang dại.



“Ô, cô kia làm rơi con gấu Brown với thỏ Cony kìa.”



Con bé Thy lên tiếng khi nhìn thấy cô gái mặc chân váy da màu đen với áo sơ mi trắng, tóc màu hạt dẻ uốn gợn sóng kéo vali đi, không biết mình đã đánh rơi hai con gấu bông.



Thế là cả hai lon ton rời khỏi bàn lon ton chạy tới nhặt lấy, nhìn chúng một cách thích thú.



“Nhưng cậu Du bảo, ai đánh rơi thì mình phải đem trả đó.”



Nhóc Khánh lên giọng cao vút, trông vô cùng đáng yêu.



Cả hai nhóc, mỗi đưa ôm một con vội chạy theo cái cô mặc áo sơ mi đang đi phía trước.



“Bộp”



Một phát cả hai nhóc Thy và Khánh đều ôm gấu ngã lăn quay khi vô tình va phải một người nam thanh niên mặc áo thun trắng khoác áo sơ mi đen bên ngoài, quần tây đen, đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che đi nửa khuôn mặt, lộ mái tóc hoe hoe nâu.




Anh vội vàng đỡ cả hai nhóc đứng dậy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn hai đứa.



“Hai đứa không sao chứ?” Anh trầm giọng hỏi.



Bé Thy và nhóc Khánh đứng đơ như cây cơ, ngơ ngác nhìn anh với ánh mắt to tròn long lanh có vẻ rụt rè khi gặp người lạ. Nhìn mỗi đứa ôm chặt lấy con thú nhồi bông của mình với vẻ dè chừng khiến anh cảm thấy chúng đáng yêu vô cùng.



“Hôm khác nhớ đi đứng cẩn thận đấy.”



Anh nói giọng trầm ổn, trên khóe môi khẽ nở nụ cười nhẹ trong vài giây tích tắt rồi tắt lịm đi. Khẽ đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ.



“Thy, Khánh… Thì ra hai đứa ở đây…”



“Ô cậu ơi!”



Cả hai nhóc chạy ùa đến bên Bách Du khi nhìn thấy anh, hai nhóc đều nắm chặt lấy tay anh. Anh bực bội nhìn hai nhóc vì khi nãy, mang đồ ăn ra thì không thấy hai nhóc đâu, anh sốt sắng chạy đi tìm muốn hộc hết cả hơi.



Người thanh niên đó bấc giác quay lại nhìn, ánh mắt đen huyền sắc lạnh không gợn một chút cảm xúc gì. Bách Du nhìn người thanh niên đó bằng đôi mắt ngạc nhiên, trong đầu anh thầm thốt lên: “Đó chẳng phải là Hồng Quân sao?”



Người thanh niên đó khẽ liếc nhìn, quay người sải chân bước đi. Rút lấy điện thoại trong túi ra nghe khi có cuộc gọi tới.



“Alo! Em nghe đây chị Bella.”



“Này Guy, em về tới nơi chưa? Có cần chị ra sân bay đón không hả? Sao về không báo chị tiếng nào hết…”



“Em không muốn làm phiền mọi người.”



Bách Du thôi không nhìn nữa, có lẽ anh nhìn nhầm người thôi. Anh cúi xuống nhìn nhóc Thy và nhóc Khánh với vẻ mặt cố kìm chế cơn bực mình lại, cất chất giọng ôn hòa nhưng không kém phần đe dọa:



“Này nhé hai đứa quỷ nhỏ này, hôm khác cậu sẽ không đưa hai đứa đi ăn gà rán nữa biết chưa. Lát nữa về nhà, cậu sẽ bắt hai đứa quỳ trước sân, giơ hai tay lên trời cho chừa cái tội dám đi lung tung.”



“Đừng mà cậu ơi, tụi con biết lỗi rồi, tụi con sẽ không đi lung tung nữa đâu… Cậu cho tụi con ăn gà rán đi…”



Thy và Khánh đều cất tiếng, giọng nói ngây ngô kèm theo khuôn mặt phúng phính búng ra sữa, ánh mắt như còn mèo mít ướt khiến anh không thể nào giận nổi hai cái đứa khẩu khỉnh này. Hai đứa nó làm anh mền lòng ngay tức khắc, chỉ biết bật cười.



Anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một con gấu bông Brown và thỏ bông Cony. Anh thắc mắc hỏi:



“Hai đứa lấy đâu ra thú nhồi bông vậy?”



Bảo Thy ngước lên nhìn anh muốn mỏi cả cổ, cất giọng thánh thót:



“Tụi con nhặt được ở đằng kia kìa, của cái cô mặc áo màu trắng ạ. Tụi con định đem đi trả nhưng lại không thấy cô ấy đâu cả…”



Bách Du im lặng không nói gì, thôi thì anh mặc kệ cho hai đứa nhỏ cầm lấy luôn hai con thú nhồi bông, dù sao chẳng biết của ai, cái sân bay rộng lớn thế này lại còn nhiều người thì biết của ai mà trả.








Từ cổng check out, Hoàng bước ra như một vị hoàng tử, dụng nhan trời tạc mĩ miều. Nhan sắc của anh mang hơi hướng nhẹ nhàng, nhưng lại có góc cạnh cực kì nam tính.



Hoàng kéo vali chậm rãi bước đi, ánh mắt nhìn ngó xung quanh đây, như đang tìm kiếm một ai đó. Anh trông thật lãng tử và thanh tú với mái tóc màu đen than chì.



“Bộp”



“A”



Tiếng kêu của một cô gái vang lên, Hoàng phải mất vài giây định thần mới nhận ra mình va vào một cô gái, cô ngã phịch xuống nền với cái vali đổ rạp.



Cô ấy cũng chính là cô gái đánh rơi hai con thú nhồi bông mà Bảo Thy với Bảo Khánh nhặt được khi nãy.



“Gì vậy trời, đi tìm hai con gấu kia muốn điên người rồi, lại bị va chúng nữa chứ?”



Bảo Châu cáu gắt, vẻ mặt hiện rõ sự bực mình khi vừa mới đặt chân xuống sân bay sau chuyến đi từ Thái Lan về nước. Nhìn tên nam thanh đứng trước mặt thấy cô ngã không đỡ dậy, mặt ngơ ngơ như tượng. Cô nhăn mặt đứng dậy, chống nạnh, trừng mắt nhìn Hoàng, lên giọng:



“Này anh đi đứng kiểu gì vậy hả? Làm người khác ngã mà không biết đỡ đứng dậy. Đàn ông con trai kiểu gì vô ý vô tứ vậy?”



Hoàng dở khóc dở cười khi mới sáng đã gặp ngay người cho mình ăn chửi ngon lành rồi. Anh không lớn giọng cũng chẳng nhẹ nhàng, thở phắt một cái đầy khó chịu đáp:



“Cô đi không nhìn đường nên để tôi va phải cô thôi!”



Cô trừng mắt nhìn Hoàng, đáp lại: “Này, có anh mới không nhìn đường đấy. Mắt anh để đâu vậy?”



“Vậy tôi hỏi cô, mắt cô để đâu?” Hoàng hỏi lại, khẽ nhếch môi cười nhạt như có như không.



“Thì mắt để dưới chân mày chứ để đâu, vậy cũng hỏi.”



“Thế thì cô hỏi tôi làm gì?” Hoàng thản nhiên đáp lại.



“Anh…”



Bảo Châu như cứng họng trước câu nói của Hoàng mà không nói lại được gì. Hoàng cũng chẳng muốn dây dưa với loại con gái như thế này, anh kéo vali đi lướt qua mặt Bảo Châu một cách bình thản cùng cái nụ cười khó môi chết người.



“Cái tên chết tiệt, để mình gặp lại thì không xong đâu. Mới sáng gặp xui xẻo rồi…”



Bảo Châu mặt nhăn mày nhó, tức giận.