Lời Tác Giả

Hihi, lâu quá rồi mới ngoi lên lại. Chắc mọi người cũng quên luôn cốt truyện rồi. 😆 Thật ra là do hai tháng nay au đã bắt đầu đi làm lại sau khoảng thời gian ở nhà chống dịch. Thế nên mới kéo dài thời gian ra chap thế này á. Thêm cả là văn chương dạo gần đây của au có chút bất thường, kiểu nó không được hay như lúc đầu nữa, thế nên cũng ngại đăng bởi vì sợ sẽ không thõa mãn được các bạn. 😢 Nhưng rồi suy nghĩ tới lui cũng quyết định đăng một chap để xem phản ứng của các bạn ra sao nè. Mong mọi người sẽ đưa ra những lời nhận xét để au có thêm động lực cũng như có thể viết mượt mà hơn.....

Lảm nhảm một chút thế thôi à. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha. ❤

.

.

.

Bước đi trên dãy hành lang dài với bầu không khí có chút ngột ngạt, Song Ngư khuôn mặt hoang mang nhìn trước ngó sau một cách cực kì cẩn thận. Như thể là đang làm một điều gì đó rất mờ ám. Hai tay nắm chặt lại chiếc quai cặp màu xanh dương đang được đeo bên vai, có lẽ hành động đó giúp cô có thêm chút can đảm.


Mặc dù bây giờ đã là bảy giờ kém nhưng sân trường vẫn có rất ít học sinh. Cũng đúng thôi, trường Hamasaki dù sao cũng là tập hợp những cá nhân quậy phá không muốn học thì việc đi trễ là điều rất thường hay xảy ra. Như thế cũng tốt, Song Ngư không phải đối diện với những ánh nhìn của mọi người xung quanh. Mặc dù cô đã nhuộm lại mái tóc và buộc cao nó lên để sao cho giống chị gái nhất có thể. Và suy nghĩ, diễn tập trong đầu hàng ngàn lần để đề phòng các trường hợp có thể sẽ xảy ra nhưng mà đúng là khi đối diện với sự thật vẫn rất khó khăn.

- 11A6 nhỉ?

Song Ngư ngước mắt lên nhìn cái biển hiệu của từng căn phòng. Miệng khẽ lẩm nhẩm sao cho bản thân không quên đi điều quan trọng. Sau một lúc tìm kiếm thì cô đã thành công đứng trước phòng học của chị gái. Hít thở sâu một hơi như để lấy thêm chút can đảm ít ỏi. Nhẹ đưa tay đẩy cánh cửa ra, có lẽ Song Ngư là người đến đầu tiên khi nhận thấy trong lớp học bây giờ vẫn không có lấy một bóng người. Liền ngó quanh một lượt xong cất từng bước tiến về phía dãy bàn thứ tư cạnh cửa sổ. Nơi có tầm nhìn và chỗ ngồi thoải mái nhất trong cái lớp học đầy sự u ám này. Cũng may mà hôm qua Song Tử đã nói qua tất cả mọi thứ về thứ tự các tiết học, vị trí, nên hôm nay Song Ngư cũng không quá khó khăn trong việc tìm kiếm. Điều bây giờ cô cần làm chỉ là cố gắng cư xử sao cho để không bị nghi ngờ mà thôi.


Hành động chậm chạp lôi từ trong cặp sách một vài cuốn tập ra, chỉ đành gϊếŧ thời gian bằng cách xem lại bài thôi, thật ra nhìn Song Ngư trông có vẻ khá hậu đậu và có chút ngốc nghếch nhưng thật ra cô lại học rất giỏi. Nếu Xử Nữ được mệnh danh là thần đồng của ban Tự Nhiên thì Song Ngư cũng không hề kém cạnh về mấy môn Xã Hội.

Dù sao cũng là một học sinh của trường Chiba thì tất nhiên sẽ thông minh hơn những người khác rồi. Bởi điểm đầu vào thật sự rất cao, còn nhớ khi thi chuyển cấp Song Ngư thậm chí đã không ngủ mấy hôm liên tiếp để kịp chuẩn bị cho việc thi cử. Nhắc đến khoảng thời gian đó thực sự là ác mộng mà, Song Ngư có tính kiên trì rất cao, một khi đã muốn điều gì thì nhất định phải làm cho bằng được mới thôi. Thêm cả thói tò mò thì luôn muốn tìm hiểu kĩ càng mọi thứ cho đến khi biết được sự thật, thế nên có lẽ lí do lực học tốt của cô cũng một phần do đó mà ra.


Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa lớp một lần nữa được mở ra. Song Ngư nghe thấy tiếng ồn ào thì liền theo thói quen mà quay lại nhìn. Ở đó có những người quen thuộc mà trước đây cô đã gặp qua một lần khi đến trường Hamasaki vào hôm trước.

- Ồ, Song Tử. Chào buổi sáng, hiếm khi nào thấy cậu đến trước bọn tôi đấy.

Ma Kết là người cất tiếng đầu tiên khi thấy Song Tử " Song Ngư " đã ngồi yên vị trong lớp học từ lúc nào. Anh bước dài đến trước bàn của cô rồi tiện tay vớ lấy cuốn vở trên bàn đang được mở sẵn ở đó mà cầm lên xem. Hành động hoàn toàn tự nhiên không có chút ngại ngần gì.

- Ch....chào......

Song Ngư cúi gầm mặt, không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào cho phải. Bây giờ trong đầu của cô đã hiện ra hàng loạt tình huống tồi tệ mà bản thân sẽ bị dính vào nếu như sơ xẩy để lộ ra rằng mình không ở phải chị Song Tử. Khi nghĩ đến những điều đó thôi thì cũng đã khiến cho một Song Ngư vốn dĩ nhút nhát đủ để đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào rồi.
" Chị Song Tử chắc thân với những người này lắm "

Thầm nghĩ trong đầu như thế sau khi thấy được hành động của người đứng trước mặt mình bây giờ. Nếu Song Ngư nhớ không lầm thì cậu ta tên Ma Kết. À, là cái người mà Xử Nữ ghét cay ghét đắng.

- Hửm.

Ma Kết liếc nhìn về phía Song Tử "Song Ngư" bằng ánh mắt khó hiểu. Dường như là đang suy nghĩ gì đó. Nhưng sau một lúc lại đặt quyển vở về lại chỗ cũ, cũng không hề để ý nữa. Bởi vì anh là kiểu người sẽ không quá quan tâm vào những điều không có ích cho bản thân.

- Song Tử. Học bài rồi chứ?

Thiên Yết bây giờ mới đi lại, đặt chiếc cặp sách xuống cạnh bàn ngay bên cạnh chỗ của của Song Ngư, làm cô có chút chột dạ mà giật mình.

- A, à thì.....mình đã làm rồi.

Song Ngư né tránh ánh mắt của Thiên Yết đang hướng về phía mình. Trả lời một cách ấp úng, biết phải làm sao được khi cô rất ít khi tiếp xúc với người khác giới. Càng nói đúng hơn là hầu như không bao giờ. Bởi vì ngoài Xử Nữ và Thiên Bình ra thì trên trường Song Ngư hoàn toàn không có thêm một người bạn nào nữa cả. Cho nên việc nói chuyện một cách tự nhiên là một thử thách cực kì khó đối với cô.
Thiên Yết có chút nhíu mày lại khi thấy phản ứng kì lạ từ phía Song Tử " Song Ngư " ở bên cạnh. Khẽ liếc nhẹ qua người con gái ngồi bên cạnh mình, trong đáy mắt thoáng qua một tia nhìn dò xét, nhưng rất nhanh đã được anh thu hồi lại.

Khoảng thời gian tiếng chuông vô lớp cũng đã đến ngay sau đó. Song Ngư liền thở phào nhẹ nhõm tựa như vừa trải qua được một thử thách vô cùng vất vả. Mặc dù tiết học cũng đã bắt đầu nhưng học sinh thì lại chưa đến nửa lớp. Quả thực không gian có chút vắng lặng, thầy giáo dường như cũng đã quá quen thuộc với cảnh tượng này nên cũng không biểu hiện ra phản ứng gì cả. Chỉ âm thầm lấy phấn gõ từng chữ lên bảng. Không thèm để tâm đến học sinh bên dưới có nghe giảng hay không.

Song Ngư có chút kinh ngạc vì khung cảnh hiện ra trước mắt hiện giờ. Trái ngược hoàn toàn với trường Chiba, đây có thể được coi là một lớp học sao? Không một ai chú ý đến sách vở, mọi người xung quanh thản nhiên ấn điện thoại và nói chuyện như thể không hề có giáo viên ở đây. Thật sự đối với một người đến từ trường top đầu trong tỉnh như Song Ngư cảm thấy rất bức xúc. Tay không tự chủ được mà nắm chặt lại, chị Song Tử đã phải học ở nơi tồi tệ như thế này ư? Điều đó thật khó chấp nhận. Sự ồn ào ở đây làm sao có thể khiến người khác tập trung được cơ chứ?
- Ừm, ai có thể giải được câu này?

Thầy giáo gõ gõ cây thước lên trên bàn như muốn thu hút sự chú ý của học sinh. Thế nhưng lại chẳng một ai quan tâm về điều đó. Có lẽ đã biết trước được sự việc sẽ diễn ra như thế này, nên ông cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đành lẳng lặng quay về lại phía bảng. Dáng vẻ cô đơn đến lạ, có lẽ điều đáng buồn nhất của một giáo viên là khi đứng trên bục giảng, miệt mài chỉ dạy nhưng lại không một học sinh nào chú ý đến.

- Thầy ơi, em có thể....giải câu đó không?

Giọng nói bẻn lẻn của Song Ngư cất lên lại thành công khiến cho mọi người quay sang, hướng tất cả sự chú ý về phía cô. Ai cũng bày ra bộ mặt nhìn Song Ngư như một sinh vật kì lạ không hề thuộc về nơi này.

- À..ừ, tất nhiên là được.

Đến cả thầy giáo cũng bị lời nói của Song Ngư làm cho ngạc nhiên. Với ông, suốt bao nhiêu năm dạy ở ngôi trường này, có lẽ đây là lần đầu tiên có một học sinh tự nguyện trả lời câu hỏi. Nghe thì có vẻ khó tin nhưng điều đó hoàn toàn là sự thật. Đối với ngôi trường có tiếng xấu như Hamasaki, việc giảng dạy từ lâu đã không hề được coi trọng rồi. Đến cả những người dạy học ở đây cũng không hề có đủ tự tin mà nói ra nghề nghiệp của bản thân. Bởi lẽ điều đó khiến cho những người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Song Ngư bỏ qua mọi ánh nhìn hiếu kì đang hướng về phía mình. Bởi có lẽ điều đó với cô bây giờ chả còn quan trọng nữa, không hiểu sao. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của người được gọi là thầy giáo kia, Song Ngư không thể nào bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy. Vốn cô không phải là một người hay phát biểu trong giờ, bởi vì trường Chiba ngoài Song Ngư ra thì còn vô số những học sinh giỏi khác có thể trả lời các câu hỏi. Nhưng ở đây lại hoàn toàn khác. Cô nghĩ, nếu bản thân mà không lên tiếng thì chắc chắn rằng bài toán được đưa ra trên bảng kia sẽ không hề có lời giải đâu. Điều đó thể hiện quá rõ ràng qua việc thầy giáo đã cầm trên tay chiếc khăn, có lẽ là định xóa nó đi.

Song Ngư âm thầm bước từng bước một nhẹ nhàng tiến về phía trước, đưa tay lấy một viên phấn trên bàn. Bầu không khí lớp học bây giờ khác hoàn toàn với khi nãy, sự im lặng của nó dường như đủ để nghe thấy tiếng phấn va chạm nhẹ vô chiếc bảng to lớn. Không quá lâu để Song Ngư có thể giải ra bài toán, bởi vì nó hoàn toàn là căn bản đối với một học sinh ở trường Chiba như cô. Sau khi làm xong thì Song Ngư cúi đầu nhẹ trước thầy giáo như một  thói quen, hành động này tuy có lẽ chỉ là một phép lịch sự thông thường. Nhưng đối với một giáo viên từ lâu đã không nhận được bất kì một lời chào hỏi hay quan tâm từ phía học sinh thì có lẽ chỉ với việc nhỏ nhoi đó thôi cũng khiến cho bản thân cảm thấy như được coi trọng.
- Gì chứ, cách giải khó hiểu đó là sao?

Ngay sau khi Song Ngư về lại phía chỗ ngồi của mình. Một giọng nói rất khó nghe được phát ra từ cô gái với mái tóc được nhuộm hồng cùng với lớp make-up tỉ mỉ. Thậm chí chiếc áo sơmi trắng còn không được cài tử tế khi có tận hai nút không nằm đúng vị trí mà nhà trường quy định. Bằng một cách thần kì nào đó mà trông cô nàng thật sự rất bắt mắt và cuốn hút. Không hề có chút phản cảm nào cả. Điều đó đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

- Rõ ràng trước giờ chúng ta không hề có cách làm bài thế này bao giờ. Phải không?

Ánh mắt sắc bén của cô gái xoáy xâu về phía Song Ngư khiến cô có chút chột dạ, thậm chí không dám ngước lên nhìn về phía bảng, nơi mà bản thân trước đó đã rất bình tĩnh mà viết ra lời giải của bài toán. Thật ra Song Ngư nghĩ đáp án của cô sẽ không sai, bởi vì nó hoàn toàn dễ dàng, chỉ cần nhìn sơ qua thôi là trong đầu của Song Ngư đã tự đưa ra đáp án rồi. Có lẽ cách trình bày không thuyết phục chăng?
- Đáp án thì chính xác. Nhưng mà cách giải này thì đúng thật khác hoàn toàn với cách dạy của trường ta.

Thầy giáo đẩy đẩy gọng kính nhận xét về phần bài giải của Song Ngư.

- Thật ra bài này để trình bày đầy đủ thì cần có đến 8 bước. Nhưng Song Tử " Song Ngư " lại giải nó chỉ trong 3 bước thì khó trách em không hiểu được cũng phải.

- Tự ý bỏ qua các phần căn bản như thế, Song Tử " Song Ngư ", cậu coi thường chúng tôi sao?

Lại thêm một giọng nói khác vang lên, gây thêm sự hỗn loạn trong lớp học vốn dĩ đã ồn ào này. Mọi người hùa nhau cất tiếng sau cô gái kia, mọi lời nói đều hướng về phía Song Ngư chỉ trích như thể cô đã làm một việc không thể tha thứ vậy.

- Chắc đêm qua cậu đã phải học vất vả lắm nhỉ?

- Cũng chỉ là học sinh ở đây thôi mà còn lên đây thể hiện.
Cô gái với mái tóc hồng liên tục đưa ra những lời nói khó nghe, đánh mạnh vào tâm lí vốn dĩ có chút yếu ớt của Song Ngư. Thật ra thì các học sinh ở trường Hamasaki không hề thích hay quan tâm đến việc học tập hay thành tích, thế nhưng không có nghĩa là họ không ghen tị. Vốn bình thường ở đây đều là tập hợp những thành phần không hề tốt đẹp trong xã hội, thế nên khi có một cá nhân chỉ cần có chút nổi bật thôi thì sẽ bị mọi người xung quanh vùi dập không hề thương tiếc. Họ không cho phép ai được làm tốt hơn họ. Những người yếu kém thường có xu hướng muốn kéo người khác xuống cho bằng trình độ với bản thân mình. Đó là hiện thực tàn khốc trong ngôi trường này. Khi cạnh bạn là tập hợp những điều xấu xa, thì liệu bạn còn có thể giữ vững được những điều tốt đẹp của bản thân mình nữa hay không?
Song Ngư nãy giờ vẫn luôn không biết nên mở lời thế nào. Bởi vì chỉ trong một phút chốc thôi, cô đã nhận ra sự thối nát của ngôi trường trong lời đồn này. Thật sự không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, Song Ngư không hề mạnh mẽ được như chị gái của mình. Từ nhỏ đã luôn được sống trong môi trường tốt nhất thì làm sao có thể đối chọi được với những điều như thế này? Đây là quá sức tưởng tượng rồi. Đến cả thầy giáo cũng không hề lên tiếng thì có lẽ việc này đã diễn ra quá thường xuyên. Rốt cuộc thì, thế giới giữa Song Ngư và Song Tử là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Mặc cho dù cả hai là song sinh, không biết từ khi nào mà khoảng cách của họ lại đã xa đến như vậy rồi.

' Rầm '

Một tiếng động lớn phát ra ở ngay phía trước mặt Song Ngư khiến cho mọi người giật mình mà hướng tất cả sự chú ý về phía đó.
Ma Kết vò đầu một cách mệt mỏi đứng dậy. Cả khuôn mặt đều toát lên vẻ buồn ngủ, chiếc ghế vắng chủ đằng trước đã bị anh không thương tiếc mà đạp một cái, hiện đang nằm ngổn ngang ngay giữa phòng học. Bộ dạng cực kì khó chịu như đang bị ai làm phiền

- Bọn mày nói nhiều quá mức rồi đấy.

Không ngần ngại quăng cho mọi người xung quanh ánh nhìn cảnh cáo. Giọng nói trầm trầm nhưng lại mang tính sát thương cực cao khiến cho bầu không khí trong lớp phút chốc đã trở nên im lặng hơn. Không một ai dám hó hé về việc gì nữa. Ma Kết ngay từ lúc vô tiết đã gục đầu ngủ liền một mạch, thế nhưng không hiểu sao hôm nay những tiếng ồn lại nhiều hơn hẳn mọi lần, điều đó cực kì ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Thế nên không ngại ngần mà lên tiếng. Cũng không hề quan tâm đến mọi thứ diễn ra từ nãy đến giờ. Thế nhưng cũng vì hành động đó của Ma Kết mà đã giúp Song Ngư yên ổn không bị mọi người xoi mói nữa.
Tiết học lại một lần nữa chầm chậm trôi qua, tiết thứ hai cũng là thời gian làm bài thi. Sau khi xong xuôi thì có lẽ Song Ngư sẽ xin về sớm, chứ cô không thể nào ở đây đến tận cuối giờ đâu. Dù sao thì chị Song Tử cũng chỉ nhờ kiểm tra giúp. Bài thi cũng không hề quá khó đối với Song Ngư, nhưng sau sự cố phát sinh vừa rồi thì cô đã làm chậm lại và chỉnh sửa sao cho giống với lực học của chị Song Tử nhất có thể. Có lẽ ngày hôm nay sẽ là một ngày mà cả đời Song Ngư cũng sẽ không bao giờ quên được, cho dù dùng cách nào đi chăng nữa. Cô nhất quyết cũng sẽ kéo chị gái mình ra khỏi ngôi trường này, ở đây thật sự sẽ không hề có được một tương lai tốt đẹp. Để làm được điều đó thì việc đầu tiên là phải đối diện với mẹ, người mà Song Ngư không muốn nói chuyện nhất.
.

.

.

Trong phút chốc cũng đã đến giờ ra chơi.

Thiên Yết đứng dựa lưng vô chiếc cột ở dãy hành lang, ánh nhìn hướng đến bóng dáng bé nhỏ đang khuất dần từ phía cổng trường. Khuôn mặt có chút suy tư gì đó. Dáng vẻ của anh bây giờ thu hút rất nhiều sự chú ý từ các học sinh nữ, thế nhưng lại không một ai dám tiến lại gần bắt chuyện.

- Đang nhìn gì vậy?

Cự Giải không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, đặt một tay lên vai của Thiên Yết. Cũng tò mò mà theo hướng mắt của anh nhìn về phía cổng trường.

- À, Song Tử hôm nay có vẻ mệt nên đã xin về trước nhỉ?

Những lời nói của Cự Giải căn bản không được Thiên Yết tiếp thu vô đầu. Anh chẳng thèm bận tâm đến người đứng bên cạnh, thu ánh mắt của bản thân lại rồi khẽ thở dài.

- Quả thực, chẳng ai nhận ra nhỉ?
Lời nói phát ra chỉ đủ cho một mình chủ nhân của nó nghe thấy. Thiên Yết quay lưng bước về phía lớp học, trên tay anh cầm một hộp sữa dâu nhưng khi đi ngang qua cạnh chiếc thùng rác gần đó lại không ngần ngại mà tiện tay quăng thẳng vào. Không một chút luyến tiếc gì cả, hành động đó khiến cho Cự Giải đang ở phía sau có chút khó hiểu mà nhíu mày.

- Không phải bình thường hộp sữa đó nó hay mua cho Song Tử sao?