Đứng trước cổng trường Hamasaki, bỗng nhiên Thiên Bình cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Cô đứng dựa người vô cây cổ thụ to lớn, bộ dạng yên tĩnh nhẹ nhàng. Từng tia nắng đâm xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên trên khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, gió thổi từng đợt làm tung bay mái tóc màu vàng chanh rực rỡ của Thiên Bình. Bộ đồng phục màu xanh đen điểm kèm chiếc nơ đỏ trên cổ càng làm nổi bật làn da trắng như sứ.
Nếu để ý, thì bất cứ khi nào cô đi đến đâu. Chỗ đó cũng hóa đẹp trời. Tựa như là có một phép màu nào ấy, hay chính cả thời tiết cũng vì mê đắm vẻ đẹp của Thiên Bình mà ưu ái.
Thiên Bình chốc chốc lại đưa tay lên mà liếc mắt vô chiếc đồng hồ xinh xắn. Khẽ thở dài một hồi, vốn hôm nay cô đã hứa sẽ làm mẫu cho Cự Giải. Nên sau khi tan học đã liền lên tàu mà gấp gáp tới trường Hamasaki. Thế nhưng có lẽ bây giờ cậu ấy chưa hết tiết. Nên Thiên Bình đành phải ở ngoài này để đợi. Tính ra thì cũng đã hơn mười phút rồi, một mình cô ở đây cũng có chút sợ hãi. Dù sao đây là nơi mà các học sinh cũng không nên ghé đến mà. Mặc dù Cự Giải đã đưa số để cả hai tiện liên lạc, nhưng mà Thiên Bình cảm thấy vẫn rất ngại khi tự nhiên gọi điện đến. Huống chi bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn đang trong giờ học, cô sợ mình sẽ làm phiền Cự Giải.
Đúng với sự lo sợ của Thiên Bình, một vài nam sinh từ cổng trường bước ra, đã liền đến vây quanh lấy cô. Bộ dạng của họ vừa nhìn đã cảm thấy không hề tốt đẹp rồi. Nhìn mặt trưởng thành vậy chắc là lớn hơn Thiên Bình, thêm cả cách gọi như vậy nữa thì có lẽ họ học năm ba.
Thiên Bình cảm thấy có chút hoang mang, thế nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô không tin rằng giữa ban ngày ban mặc mà họ sẽ dám giở trò xấu xa gì với mình.
- Xin lỗi, tôi đang đợi bạn.
- Bạn trai sao?
Một người trong đám đó liền tiến đến gần Thiên Bình, bỏ qua lời nói có vẻ như là không muốn tiếp chuyện của cô. Tên đó vẫn cứ lởn vởn ngay bên cạnh, làm Thiên Bình có chút khó chịu mà theo phản xạ đứng cách xa bọn họ một chút. Chỉ cần một chút manh động, là cô sẽ sẵn sàng mà bỏ chạy ngay lập tức.
Dường như có thể đoán được ý định của Thiên Bình. Đám người không để cô có cơ hội thoát thân mà ngay lập tức vây lấy xung quanh, có tầm khoảng năm sáu tên gì đó. Tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ vô sỉ khi liên tục đảo mắt nhìn Thiên Bình một lượt từ đầu đến chân.
- Các anh, có tin tôi sẽ báo công an?
Thiên Bình sợ hãi, cho tay vô túi áo khoác như muốn lấy chiếc điện thoại trong đó. Cô không ngờ rằng đám học sinh ở đây lại dám làm những chuyện thế này giữa ban ngày ban mặt. Thiên Bình nhìn xung quanh, liền phát hiện những người đi đường khác không hề có ý định ngăn cản hay giúp đỡ gì. Họ chỉ tò mò mà ngoảnh mắt xong lại làm ngơ, thái độ như kiểu không muốn dính vào phiền phức.
Khi nghe Thiên Bình nói thế, một tên liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay đang có ý định cầm điện thoại của cô. Lực mạnh đến nỗi khiến Thiên Bình phải nhíu chặt mày lại. Cả khuôn mặt đều mang vẻ hốt hoảng tột độ. Chiếc điện thoại vừa mới được lôi ra cũng vì thế mà rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cô theo phản xạ mà nhìn xuống, cảm giác phẫn nộ mau chóng lên tới cực điểm. Chỉ trong vòng vỏn vẹn chưa được một tháng, mà Thiên Bình đã thay di động tận hai lần. Bây giờ muốn liên lạc với ai cũng không được nữa rồi, cơ hội thoát mong manh khiến cho Thiên Bình cảm thấy thật tồi tệ.
Không để ý tới phản ứng của Thiên Bình nữa, đám người đó tự ý kéo tay cô đi. Mặc cho người đi đường có nhìn đi chăng nữa. Có lẽ như họ đã quá quen thuộc với những cảnh thế này. Không nên dây vô trường Hamasaki nếu muốn có một cuộc sống yên ổn.
- Bỏ tôi ra, mấy anh làm gì vậy.
Thiên Bình cố gắng vùng vẫy, nhưng nói sao thì sức của con gái không thể đọ lại với nam giới được. Huống chi bọn họ còn có đến tận năm sáu người, bây giờ có hàng loạt viễn cảnh tồi tồi cứ liên tục chạy qua trong tâm trí Thiên Bình. Tựa như một thước phim, nếu những thứ mà cô đang nghĩ sẽ thật sự xuất hiện. Thì chắc chắn đó sẽ là kí ức tồi tệ nhất trong cuộc đời của Thiên Bình, một vết nhơ không thể nào vãn hồi được. Nước mắt không tự chủ được thi nhau rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp, càng tô thêm vẻ đẹp động lòng người của Thiên Bình. Mặc dù biết là trong tình huống này khóc cũng không thể làm được gì, nhưng mà bây giờ nỗi sợ đã tràn ngập khắp trong từng ngóc ngách của cơ thể, thì hỏi cô có thể tìm cách gì được nữa? Khi mà sự sợ hãi đã xâm chiếm hết toàn bộ lí trí.
Bị kéo đi một đoạn dù chỉ là rất ngắn thôi, nhưng mà cô như đã cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi. Mặc dù cho có vùng vẫy thế nào thì đám người đó vẫn chả thèm bận tâm. Cổ tay của Thiên Bình bây giờ cảm giác như sắp gãy ra làm đôi vậy. Đau đến mức tưởng chừng như xương đã bị bóp nát.
- Gan bọn mày có vẻ to ra rồi nhỉ?
Đến khi gần như muốn buông xuôi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Kéo theo mọi hi vọng gần như đã bị dập tắt của Thiên Bình một lần nữa bừng lên như một ngọn lửa. Cô theo phản xạ mà hướng về nơi phát ra âm thanh ấy. Đôi mắt ứa lệ nhìn vô người con trai với mái tóc màu nâu đang thong thả bước đến gần phía mình.
Đám người kia không hiểu sao khi nhìn thấy thân ảnh đó lại không khỏi lạnh sống lưng, tên đang cầm tay Thiên Bình cũng sợ hãi mà buông ra. Không tự chủ được mà lui về sau vài bước. Bộ dạng như gặp phải tử thần.
Cự Giải khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh cùng điệu cười ấm áp như thường ngày. Không hiểu sao trong mắt Thiên Bình bây giờ, mọi thứ đã gần như thu hẹp lại, chỉ đọng lại mỗi thân ảnh của cậu ấy. Cô vẫn chưa bình tĩnh lại sau hàng loạt những sự cố kinh khủng vừa rồi.
Cự Giải điềm tĩnh đi về phía Thiên Bình, bỏ mặc những ánh mắt lo sợ vẫn đang dõi theo từng nhất cử nhất động của anh. Bước ngang qua những tên đang đứng đó, không ngần ngại quăng cho họ cái nhìn cảnh cáo. Tựa như muốn nói là chỉ cần cử động một chút thôi, thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
- Sao đến mà không gọi cho tôi?
Cự Giải nhíu mày, trong lời nói có chút trách móc. Anh không thuộc kiểu người sẽ hỏi mấy câu vớ vẩn như " Có sao không? " bởi vì anh có thể nhìn mà phán đoán sự việc. Với Cự Giải, những lời nói vô nghĩa đó sẽ càng làm đối phương cảm thấy tức giận hơn mà thôi. Sau khi tan học xong Cự Giải liền theo như lời hẹn hôm bữa mà định đi đón Thiên Bình, ai ngờ vừa bước đến cổng thì lại gặp phải cảnh tượng đáng ngạc nhiên như vậy. Vốn nghĩ cô sẽ không dám một mình đến trường Hamasaki đợi mình đâu, nhưng không ngờ Thiên Bình lại làm như thế thật.
- Tôi sợ làm phiền cậu.
Thiên Bình cũng âm thầm cản thấy may mắn khi Cự Giải đã đến kịp lúc, nếu không thật sự cô chả biết phải làm sao trong tình huống tồi tệ đó. Khuôn mặt cũng cúi gằm xuống không dám nhìn trực diện với cậu ấy, bởi vì Thiên Bình không muốn để Cự Giải thấy mặt yếu đuối này của bản thân.
Cự Giải cũng không muốn dò xét thêm nữa, nhìn Thiên Bình một lượt từ đầu đến chân. Bất giác khẽ nhíu mày lại khi nhìn thấy vết bầm trên cổ tay của cô. Không hiểu sao một làn sóng giận dữ đột nhiên ập tới trong tâm trí của anh.
- Thiên Bình, nhắm mắt lại đi.
Giọng nói dịu dàng của Cự Giải vang lên, khiến Thiên Bình khó hiểu mà ngước mắt nhìn anh. Đang tính hỏi tại sao thì chợt thấy vẻ mặt tươi cười của Cự Giải liền lập tức im bặt lại. Không hiểu sao nhưng cô lại cảm thấy có chút sợ hãi, bằng cách thần kì nào đó mà Thiên Bình có thể cảm thấy rằng dường như anh đang rất tức giận. Vẻ mặt tuy là Bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu trong đó là sự phẫn nộ. Thiên Bình không thích điều này, nhưng mà....tại sao Cự Giải lại tức giận chứ? Dù sao cả hai cũng không phải là gì của nhau.
- Ngoan.
Tay Cự Giải khẽ đưa lên đặt vô mắt của Thiên Bình, che khuất tầm nhìn của cô. Bàn tay to lớn ấy của anh khiến Thiên Bình bỗng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc nào đấy. Sự ấp ám từ đôi tay của anh lan truyền từ mắt, đến mũi rồi chạy dọc khắp cơ thể của cô. Tim không hiểu sao lại đập nhanh đi vài nhịp, cảm xúc khó tả đan xen lẫn nhau. Thiên Bình như bị một thứ gì đó mê hoặc mà bất giác nghe theo lời của Cự Giải, mắt từ từ nhắm lại.
- Đừng mở khi chưa có sự cho phép của tôi. Được chứ?
Khi thị giác không còn hoạt động, thì các giác quan khác đột nhiên trở nên nhạy bén lạ thường. Đặc biệt là giọng nói ma mị của Cự Giải, cứ thế mà vang lên trong đầu của Thiên Bình.
Sau khi xác định đối phương đã nghe theo lời của bản thân. Thì Cự Giải cũng buông tay xuống, quay người đi đến một tên gần phía mình nhất. Mọi hành động của anh cho dù là nhỏ nhất cũng khiến đám người kia trở nên sợ hãi. Mô hôi cứ thế chảy từ trên trán xuống.
- Bọn mày chỉ cần kêu lên một tiếng. Thì tao không chắc việc gì sẽ xảy ra đâu.
Cự Giải ghé sát tai của một tên trong đó thì thầm, nhưng nhìn cử động miệng của anh cũng anh cũng khiến đám còn lại có thể hiểu được những lời đó mà không cần phải nghe đến. Bởi vì Cự Giải nói đủ chậm để những tên khác thấy được. Chả biết vì sao, nhưng anh không muốn Thiên Bình nghe hay chứng kiến những việc sảy ra sắp tới.
* Binh, bốp......bịch.......*
Hàng loạt những âm thanh va chạm cứ thế chạy thẳng vào tai của Thiên Bình. Cô biết là có vẻ họ đang xảy ra một cuộc ẩu đả, nhưng không hiểu sao lại chả hề nghe đến một tiếng la hét từ ai cả. Liền có chút khó hiểu, nhưng không vì thế mà Thiên Bình mở mắt ra. Có lẽ là Cự Giải không muốn cô chứng kiến những việc này. Thật sự Thiên Bình không thể hiểu rằng cậu ấy đang suy nghĩ điều gì, tại sao lại vì cô mà tức giận. Trước giờ luôn làm những hành động khó hiểu, khiến trái tim cô không thể đập như bình thường. Liệu rằng Cự Giải có tình cảm gì đó....nghĩ đến điều đó Thiên Bình liền ngay lập tức loại bỏ nó ra khỏi đầu. Không thể nào có chuyện như vậy, cả hai nếu tính ra thì đây mới chỉ là lần gặp thứ ba. Nên Cự Giải chắc chắn sẽ không thích cô đâu, nhưng mà loại bỏ điều đó. Thì thật sự Thiên Bình không tìm được lí do nào để có thể giải thích cho tình huống này cả.
" Rốt cuộc thì, cậu coi tôi là gì? "
Những câu hỏi như thế cứ liên tục quanh quẩn trong đầu của Thiên Bình. Tại sao lại dành cho cô những hành động dễ gây hiểu lầm như thế? Nhưng mà khi nhìn vô đôi mắt của Cự Giải, không hiểu sao nhưng Thiên Bình lại chả thể cảm nhận gì cả....cuối cùng thì, cậu ấy đang suy nghĩ điều gì?
- Cậu mở mắt ra được rồi.
Giọng nói ấm áp vang lên kéo Thiên Bình quay về với thực tại. Thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, vì chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cô khẽ nheo mắt lại. Ánh mặt trời chiếu thẳng vô Thiên Bình, chói đến mức khiến cô nhíu mày khó chịu. Đột nhiên một có bóng mát che ngang khuôn mặt.
" Thịch "
Tim Thiên Bình lại đập trật đi một nhịp vì hành động đó của Cự Giải, anh đang đứng trước mặt cô. Thân hình to lớn che khuất đi ánh nắng chói chang của mặt trời vào buổi chiều hoàng hôn. Trong mắt của Thiên Bình, bây giờ chỉ còn mỗi bóng dáng của Cự Giải. Mọi thứ khác hoàn toàn bị lu mờ.
- Chúng ta đi.
Cự Giải cất tiếng, hướng ánh nhìn của mình về phía Thiên Bình. Bây giờ trông cô thật nhỏ bé khi đứng trước mặt anh. Thiên Bình gật gật đầu, mắt khẽ liếc nhìn về hướng của đám người khi nãy đứng, không biết họ đã đi từ lúc nào rồi. Cả người Cự Giải cũng không có lấy một vết xước, quần áo cũng rất gọn gàng, sạch sẽ. Khiến Thiên Bình cảm thấy nhẹ nhõm.
- Hay là để khi khác hẳn làm mẫu. Cậu có lẽ chưa hết hoảng loạn.
Cự Giải nói sau khi thấy bộ dạng vẫn đang đứng bất động nãy giờ của Thiên Bình. Bất cứ ai bị đặt vô tình huống như vừa rồi, đều không tránh khỏi sợ hãi. Huống chi cô nàng dù sao cũng chỉ là con gái tay yếu chân mềm. Ánh mắt bỗng nhìn đến cánh tay bị bầm của Thiên Bình, không hiểu sao lại có chút khó chịu. Nhẹ cầm lấy tay của cô đưa lên, soi xét thật tỉ mỉ. Cự Giải nhẹ nhàng miết lấy những vết hằn trên đó, vì Thiên Bình có làn da trắng. Nên trông càng rõ ràng hơn, khiến người ta không khỏi xót xa.
Bị Cự Giải nắm tay như vậy, Thiên Bình bỗng giật mình mà thu tay lại, khuôn mặt lúng túng.
- Không sao, tôi muốn hôm nay làm mẫu. Mấy ngày tới lịch học rất kín nên không có thời gian.
Thiên Bình từ chối, gò má vẫn còn đang ửng đỏ vì những hành động kì lạ vừa rồi của Cự Giải. Cô vẫn chưa quen được với những điều này, nó khiến cho trái tim của Thiên Bình rất bức bối.
Cô cũng không muốn đến đây thêm lần nào nữa, hôm nay đã là quá đủ. Có lẽ sau khi làm mẫu cho Cự Giải xong, thì nên kết thúc tất cả. Trước khi tình cảm này không còn có thể khống chế được nữa, bởi vì Thiên Bình không thể hiểu được những suy nghĩ của cậu ấy, cho nên không dám tiếp cận. Từ lúc gặp Cự Giải cho đến giờ, những việc xui xẻo luôn liên tục xảy đến với cô. Cho nên Thiên Bình không dám liều mạng, suy cho cùng. Cả hai vốn dĩ không cùng ở chung một thế giới.
- Được thôi, như cậu muốn.
Cự Giải bị hành động của Thiên Bình làm cho có chút ngạc nhiên, nhưng anh vẫn không thể hiện ra trên khuôn mặt. Nhìn đến bàn tay vừa chạm vào Thiên Bình lúc nãy, trong mắt hiện lên những cảm xúc khó biểu đạt. Không hiểu sao, nhưng có lẽ anh cảm nhận được cô đang cố gắng vạch rõ ranh giới của cả hai. Những điều này, Cự Giải tất nhiên không muốn chấp nhận.
______________
Vừa des cái ảnh bìa mà sao thấy hổng có ưng. Tui không có năng khiếu trong việc des ảnh. Ai biết làm hay có bạn bè gì des đẹp đẹp giới thiệu tui với. 😢