Tại phòng khách của Minh Chủ Võ Lâm, đại tổng quản Chúc Tiểu lau mồ hôi nhìn đoàn khách đông đúc đang ngồi la liệt xung quanh, có một cỗ xúc động muốn khóc. Minh Chủ của các nàng bị đả kích quá sâu sắc đên giờ vẫn chưa thể hồi phục, vì thế tiếp đón đám động kinh lại là kẻ xấu số nàng đây. Nãy giờ, giữa hai đại nam nhân anh dũng là Bảo Bình và Thổ Phỉ đã xuất hiện không biết bao nhiêu tia chớp, mọi người đều dạt sang một bên tỏ ý không quen biết, chỉ còn mình nàng làm chủ nhà phải giảng hòa, thật thê thảm biết bao.


"Hừ..."

Bảo Bình gác một chân lên bàn, tay cầm chén trà tu ừng ực, mắt tung sét lia lịa về phía Thổ Phỉ đang ôm eo Thiên Bình. Thổ Phỉ trực tiếp ôm bạn nhỏ Thiên Bình vào lòng như chốn không người, cười nhếch miệng chế giễu. Đoàn người ngồi xung quanh bi ai cắn hạt dưa, yên lặng nhìn mặt đất đếm kiến: Ta không thấy gì hết, không thấy gì hết!!!

Thiên Bình đứng giữa hai kẻ có tính chiếm hữu rất cao, dở khóc dở cười muốn nói gì đó, lập tức Thổ Phỉ quay sang híp mắt tươi cười, nàng rất thức thời nhún vai, chờ xem kịch vui. Bảo Bình, ngươi ra đi thanh thản a, bổn tiểu thư lực bất tòng tâm. Anh bạn nhỏ mới bị té xỉu bi phẫn đồng tình nhìn Bảo Bình, ngươi bỏ cuộc đi, kẻ đó ...

"Các vị..."

"Câm miệng!"

Hai đại nam nhân trăm miệng một lời hô vang, trực tiếp khiến Chúc Tiểu hoảng sợ, che mặt bỏ chạy. Đây là cái loại khách gì thế này? Minh Chủ, ngài mau sống lại đi, ta trụ không có nổi.

"Ngươi là ai?"

Bảo Bình hung dữ chất vấn. Thổ Phỉ híp mắt vui vẻ nhéo má Thiên Bình, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Bình muội muội, nói xem ta là ai?"

Nhìn ánh mắt mị hoặc của Thổ Phỉ, Thiên Bình cố gắng tươi cười, run run đáp lời.

"Là... là một người rất quan trọng trong lòng."

"Đoàng"

Bảo Bình hóa đá rưng rưng nhìn Thiên Bình không nói nên lời. Quần chúng xúc động nghẹn ngào, bạn nhỏ đáng thương chưa kịp làm gì mỹ nhân mà tình địch cường đại đã xuất hiện.

* * *​


"Bình Nhi, mau tới, ta mang chè tới cho nàng."

Bảo Bình mang theo trai tim đầy hi vọng bưng chè bưởi tung tăng chạy tới muốn nịnh nọt mỹ nữ, vừa mới đi đến bên cửa, bất chợt một tràng thanh âm du dương từ từ lọt vào tai khiến chàng khựng lại:

"A, nhẹ tay một chút, nhẹ một chút."

" Có thoải mái hay không?"

"Có, cảm giác rất sung sướng nha. Tay nghề lên cao rồi."

"Đoàng"

Sét đánh ngang tai, Bảo Bình nghẹn ngào nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng im ỉm trước mặt, không dám tin vào tai mình. Một trong hai giọng nói yêu kiều kia, chính là bạn nhỏ Thiên Bình thân yêu của chàng, và người còn lại, không ai khác chính là kẻ đáng giết trăm ngàn lần Thổ Phỉ kia. Hai người đó... đang...

"Không, Bình Nhi, tại sao nàng lại để hắn ta nhúng chàm???"

Bảo Bình điên cuồng vứt bát chè ra sau đầu tung cước lao vào, vẻ mặt phẫn hận, sau đó... hóa đá, ngây dại nhìn cảnh tượng trước mặt. Anh bạn Thổ Phỉ đang nằm sấp xuống giường há miệng rên khẽ một tiếng, mà Thiên Bình đang khoanh chân ngồi trên giường, rất chuyên tâm đấm lưng cho chàng ta. Nghe tiếng động, mặt cả hai đen thui quay ra, trừng to mắt nhìn Bảo Bình như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Bốp"

Chiếc giày thêu hoa đỏ xếp ngay ngắn dưới chân giường phi thẳng vào mặt Bảo Bình, chàng ngã ra đất, bất động không nhúc nhích. Xử Nữ cùng Kim Ngưu ở phòng gần nhất nghe động vội vã chạy qua, chứng kiến cảnh tượng này nhịn cười khiêng hai chân hai tay lên, tít mắt cười:

"Hai người cứ tiếp tục, không cần bận tâm tới tên này."

Nói xong vác người chạy mất hút không thấy bóng dáng. Thổ Phỉ ngồi dậy, lắc đầu thở dài:

"Muội có thể chịu đựng tên động kinh này mười mấy năm, thật khâm phục. Bản thiếu gia tuấn mỹ ngời ngời thế này, muội nghĩ sao hả?"

"Khụ, A Phỉ, huynh vốn..."- Thiên Bình lau mồ hôi nhìn Thổ Phỉ, sau đó thở dài, ngượng ngùng vò gấu áo- "Thôi bỏ đi, người ta xấu hổ."

"..."- Thiên Bình, muội hỏng não rồi à, biết xấu hổ sao

* * *​


Chiều tà buông xuống, Bảo Bình trông thấy một đám bốn nữ tử đang xúm lại tra hỏi Nhân Mã gì đó khiến cô nàng đỏ bừng mặt liền vội vã chạy tới rối rít.

"Bình Nhi đâu rồi?"

"..."- Không ai trả lời, tất cả đều vuốt cằm sâu kín nhìn chàng. Cảm giác có gì đó bất ổn, chàng nuốt nước bọt chớp chớp mắt cười trừ:

"Có chuyện gì thế?"

"Bảo Bảo, ai dà..."

Bạch Dương chống cằm chép chép miệng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu. Ma Kết cũng thở dài cắn một miếng bánh, vẻ mặt rất đồng tình với Bảo Bình. Chàng run cả da đầu vội hỏi lại:

"Bình Nhi đâu rồi?"

"Bình Nhi ấy à, cùng A Phỉ ca ca của nàng ấy đi thưởng nguyệt trên hồ rồi."- Song Ngư bình tĩnh trả lời, sau đó lại tiếp tục kể lể:" Trăng thanh gió mát, nàng đàn chàng sáo, tình tứ liếc mắt, chén rượu mở đầu câu hát, tươi cười bên nhau, nàng dung mạo khuynh thành, chàng tiêu sái tuấn dật, quả thật đẹp không kể xiết."

Bảo Bình mặt cắt không còn giọt máu, tím mặt quay đầu chạy vội. Mọi người hai mắt lóe sáng, gian tà cười một tiếng.

* * *​


"Bình Nhi, mau nói cho ta biết, hắn là ai?"

Trong phòng khách, Bảo Bình vừa chịu đả kích ôm một bên má còn nguyên nốt giày to tướng cuống quýt xoay quanh Thiên Bình như con cún nịnh chủ, sốt ruột hỏi. Thiên Bình mỉm cười ngọt ngào:

"Huynh ấy là một soái ca nha, cái gì cũng có, chiều muội, nghe muội, lại rất trượng nghĩa lịch sự tốt bụng nam tính nữa."

Quần chúng xung quanh đồng tình nhìn gương mặt mỗi lúc một đen dần của Bảo Bình, âm thầm giơ ngón tay cái. Thiên Bình, ngươi thật hiểm độc.

Nhân Mã rơi lệ đứng một bên:
"Bình Nhi của ta, ngươi đi viết truyện tiểu thuyết ngược nam đi, ta thề sẽ bán chạy lắm đó."

Cự Giải sụt sịt lắc đầu:

"Anh bạn nhỏ đáng thương, còn chưa kịp hưởng mùi đời đã bại thê thảm."

Sư Tử chép miệng lắc lắc đầu:

"Trời đất, những điều kiện kia, chẳng cái nào Bảo Bình có cả."

"Bốp"

Chín nắm đấm như sấm sét giáng xuống đầu Sư Tử, tất cả trăm miệng một lời quát to:

"Ngươi... Có cần nói thật đến vậy không? Bảo Bảo sẽ tủi thân đó."

Bạn nhỏ Bảo Bình không chịu nổi đả kích hoàn toàn té xỉu. Thổ Phỉ vừa mới tới ôm bụng cười như điên, vỗ tay đôm đốp:

Bình Nhi, bạn muội... toàn cực phẩm."

"..."- Quần chúng phủ Võ Lâm ôm nhau ngã nhào, Minh Chủ, người dẫn những ai về thế này?

~~~ End chap 36 ~~