...Tại 1 nơi khác nữa...

-Này tỉnh dậy đi Bảo!

-Ư...đây là đâu? Sao chú với tui đều bị trói thế Bạch Dương?_Bảo Bình tỉnh dậy

Đúng là vậy...2 người họ đang bị trói ở 2 cái cột đối diện nhau...

-Tui cũng không biết! Lúc tỉnh thì đã thế này rồi!_Bạch Dương giải thích

-Nè...hay chúng ta trốn mau đi!

-Ok! Ngọc Thạch Ngàn Năm có thể phá được sợi dây này dễ dàng!

Bạch Dương đang định phá thì...

-Nghe nói các ngươi không muốn phục vụ cho, Nữ Vương! Để ta thử xem 2 ngươi đẹp đến thế nào mà ngài lại mê mẩn như vậy?

Giọng nói của 1 người nữ vang lên...đồng thời cũng xuất hiện ngay sau đó...

-Ngươi là ai? Rốt cuộc nói cái gì thế hả?_Bảo Bình khó hiểu

-Ha...các ngươi chỉ là 2 tên nam sủng nhỏ nhoi! Mà dám ăn nói với ta như vậy sao?

Người đó khinh thường...

-Nam sủng?_Bạch Dương nghi hoặc

-Đúng! Các ngươi chính là do Nữ Vương bắt về làm thú vui cho người! Mà công nhận nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thật đó!

Người đó nâng cằm Bảo Bình lên ngắm nghía...

-Bỏ tay ngươi ra!_Bảo Bình tức giận

-Haha...đúng là thú vị! Chả trách sao mà Nữ Vương lại muốn giữ các ngươi lại!

Người kia cười khoái chí...

-Vậy bây giờ cô định làm gì chúng tôi?_Bạch Dương hỏi

-Haha...còn làm gì nữa! Tất nhiên là giáo huấn các ngươi 1 trận vì tội không chịu phục vụ Nữ Vương rồi!

Bạch Dương+Bảo Bình...

Rồi người đó rút 1 cái roi ra...

-Dừng tay!

Bỗng có tiếng hét vọng lại...

-Nữ...Nữ...Vương...

Bà ta đứng chắn trước 2 sao nam...

-Ngươi không được tổn thương họ!

-Tại sao ạ? Chúng không chịu phục tùng người mà!_Người kia bất mãn

-Ngươi đánh họ ta sẽ sót lắm!_Nữ Vương nói

Bạch Dương+Bảo Bình =.=...

-Nhưng thế thì làm sao chúng ngoan ngoãn được ạ?

-Nhan sắc và cơ thể của họ là do trời ban đó! Chính vì thế ngươi đánh rồi thì sẽ mất giá!

-Hả? Mất giá sao ạ?_Người kia khó hiểu

-Đúng vậy ta định đem đấu giá họ! Đảm bảo sẽ có rất nhiều vị phu nhân giàu có tranh giành!_Nữ Vương vui sướng

-Người nói có lý ạ!

Bạch Dương+Bảo Bình...

-Mau...đưa họ đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ đẹp vào! Tối nay đem tới 2 thanh lâu nổi tiếng nhất để đấu giá!_Nữ Vương ra lệnh (au: ôi kỹ nam!)

-Dạ!

2 sao nam bị kéo đi...

-Nè...giờ sao? Không định trốn thoát à?_Bảo Bình thì thầm

-Nghe cũng hay mà! Biết đâu...chúng ta có thể tìm được bọn họ ở mấy chỗ như thế?_Bạch Dương thản nhiên

-Ừ...nghe có lý đấy! Nhưng mà phải làm kỹ nam như vậy thì...

-Không sao đâu! Lúc đó chúng ta trốn là được rồi!

-Ok! Cứ vậy đi!

Và 2 mỗ nam nào đó hí hửng chuẩn bị :v... (au: nham hiểm!)

...Tại 1 phủ đệ...

-Con trai à, mai con sẽ thành thân với nhị công chúa đó!

-Dạ không thể từ chối sao mẫu thân?

-Haizz...mẫu thân đã cố gắng rồi! Thôi đành để con chịu khổ vậy!

-Con đã hiểu!

-Vậy là con đồng ý thành thân?

-Vâng thưa mẫu thân! 

-Như vậy thì ta yên tâm rồi! Thôi con nghỉ ngơi sớm đi! Sáng mai phải dậy để chuẩn bị đó!

-Dạ!

Và người phụ nữ đi ra...còn chàng trai ngồi trong phòng suy nghĩ...thở dài...

...Tại thị trấn...

Cự Giải Song Tử vừa mới ăn cơm xong...giờ họ đang ngắm nghía phố phường thời cổ đại...

-Woa...đẹp thật nha! Lồng đèn nè, đồ chơi nè,...nhiều thứ quá đi!_Song Tử cảm thán

-Mình chỉ thích mấy chỗ bán vũ khí thôi!_Cự Giải nói

-Thôi nào! Chúng ta cứ lượn vài vòng đi! Biết đâu lại tìm thấy mọi người thì sao?

-Ơ...nhưng...

-A...đằng kia có thanh lâu kìa đi thôi!_Song Tử chỉ vào thanh lâu trước mặt xong chạy như bay đến đó

-Nè...đợi mình với, Song nhi!_Cự Giải la lên

...Sau 1 hồi vật lộn với đám đông...

-Haizzz...đông quá mình bị lạc rồi!_Cự Giải than 

Nhìn xung quanh...

-Ủa...mình đang ở đâu đây? Chết rồi giờ phải làm sao? Mình không biết đường!

Cự Giải bối rối...bỗng thấy có 1 người mặc y phục màu tím rất đẹp ở phía trước...vội chạy ra hỏi...

-Nè...công tử cho hỏi...ơ...

Cự Giải đứng đơ ra khi thấy mặt người kia...

-Ngươi là ai? Sao to gan như vậy? Dám mạo phạm đến hoàng tử! Bay đâu bắt lại cho ta!_Tên tùy tùng đi cùng hét lên

-Khoan!

-Dạ hoàng tử...có gì căn dặn ạ!

-Thả nàng ấy ra!

-Vâng...

-"Yết Yết đáng yêu", là anh đúng không?_Cự Giải ôm chầm lấy chàng trai đó (au: chịu gọi rồi à?)

-Vào đây với anh! Các ngươi không được theo!

Và chàng ta kéo Cự Giải vào 1 ngõ nhỏ...

-Em là "cua ngốc"?

-Đúng ạ!_Cự Giải tháo bỏ dị dung

-Đồ ngốc! Em đã ở đâu vậy? Anh đi kiếm em suốt mà không thấy đó!_Thiên Yết ôm chặt Cự Giải vào lòng

-Em cũng đi kiếm anh mà!_Cự Giải lè lưỡi trêu anh

-Ừ! Mà em ăn gì chưa?

-Dạ em ăn rồi mà anh!

-Chỉ có mình em thôi à?

-Vừa nãy Song nhi có đi cùng em! Nhưng cậu ấy chạy vào thanh lâu rồi! Nên em mới bị lạc!

-Chắc là không sao đâu! Anh đưa em về...

-Nhưng còn cậu ấy ạ!_Cự Giải lo lắng

-Thị trấn này có rất nhiều thanh lâu! Để kiếm từng nơi 1 rất mất thời gian! Hơn nữa anh cũng không muốn em vào đó đâu! Vậy nên cứ về trước đi...anh sẽ cho người đi tìm Song Tử!

-Dạ như vậy cũng được ạ!

Rồi Thiên Yết đưa Cự Giải về quán trọ nghỉ ngơi...

...Tại 1 khu khác...

Thiên Bình đang lang thang trên các con phố để tìm mọi người...nhưng hình như...không phải như vậy...bởi vì...

-Ôi! Mấy quầy trang sức kia đẹp quá!

Thiên Bình ngắm các quầy bán hàng...

-Trời...nhiều thứ sáng lấp lánh ghê!

 ...Sau 1 hồi...

-Haizz...chán rồi! Kiếm cái gì khác chơi mới được...

Chợt Thiên Bình nhìn thấy 1 thanh lâu...

-Ủa...mình có cảm giác vào đó thì sẽ tìm được gì đấy hay hay!

Và phân vân 1 lúc cuối cùng...

-Ok! Mặc dù chị đây chưa từng đi thanh lâu... Nhưng "ăn chơi không sợ mưa rơi"! Quất tất!

Rồi Thiên Bình chạy vọt vào trong đó.

...Tại hoàng cung...

Song Ngư đang nhìn bộ "hỉ phục tân nương" đỏ chói trước mắt...

-Woa...bộ này đẹp thật nha! Mình đã ước là sẽ được mặc nó trong ngày cưới rồi!

-Nhưng...mình muốn gả cho "Xử Xử dịu dàng của mình" cơ! Dù đây chỉ là 1 hôn lễ hờ mà thôi!

Song Ngư đứng dậy ra ngoài cửa sổ...

-Anh đang ở đâu thế, tiểu Xử Xử của em? (au: sắp gặp rồi khỏi nhớ nha!)

...Tại căn nhà ở ngoại thành...

Kim Ngưu Ma Kết đang ngồi ôm nhau ngắm sao trên nóc nhà...

-Bầu trời đêm ở cổ đại nhiều sao thật đó anh ha?

-Ừ...đẹp thật ấy!

-Không biết giờ mọi người đang làm gì anh nhỉ?

-Có thể họ cũng đang ngắm sao như chúng ta chẳng hạn!_Ma Kết cười cười

-Kim Ngưu nhìn về phía chân trời: liệu chúng ta có trở về được hay không ạ?

-Chắc chắn sẽ được thôi mà! Em đừng quá lo lắng!_Ma Kết vuốt tóc Kim Ngưu

-Nè nè...giờ em mới để ý! Tóc anh dài hay ngắn thì đều không thay đổi được 1 điều! Đó là anh rất rất đẹp trai nha!_Kim Ngưu nghịch nghịch tóc Ma Kết

-Anh đẹp bẩm sinh rồi mà._Ma Kết tự hào 

-Xì...anh đúng là kiêu ghê á!_Kim Ngưu lè lưỡi

-Anh đẹp thì anh kiêu thôi!_Ma Kết cười lớn

Kim Ngưu...

-A!

-Em sao vậy?_Ma Kết vội vàng hỏi

-Kim Ngưu mếu máo: huhu...em bị muỗi chích rồi!

-Con muỗi chết tiệt nào to gan vậy?_Ma Kết điên tiết tỏa sát khí nghi ngút 

-Đám muỗi nghĩ: *người này thật khủng bố! Phải chuồn thôi! Kẻo thành món muỗi rang thì không ngon đâu!* (au: muỗi gì khôn thế?)

Rồi không thấy 1 bóng dáng 1 con muỗi nào nữa.

-Hết muỗi rồi! Đưa chỗ nó chích cho anh xem nào!_Ma Kết cầm tay Kim Ngưu lên xem

-Kim Ngưu làm nũng: đây nữa nè anh! 'Chỉ vào đùi non'...

-Ma Kết lấy thuốc xoa xoa cho cô: đỡ đau chưa? (au: có con muỗi thôi mà!)

-Kim Ngưu cười cười: dạ hết rùi ạ!

-Ma Kết bế cô lên: chúng ta đi nghỉ sớm đi!

-Nhưng ngủ ở đây liệu có bị muỗi chích nữa không vậy anh?

-Ma Kết quả quyết: yên tâm đi! Con muỗi nào dám đến gần! Anh đảm bảo bắt nó chiên giòn luôn! (au: what? Muỗi chiên giòn?)

-Đám muỗi nghe vậy: *thôi đi kiếm ăn chỗ khác đi! Chỗ này không ổn rồi!*

-Dạ!_Kim Ngưu cười tươi

Và họ đi ngủ... (au: chỉ ngủ thôi! Không làm gì đâu!)

...Tại thanh lâu nào đó...

Song Tử đã vô được 1 lúc và đang xem xét rất tỉ mỉ...

-Nơi này đẹp!_Song Tử nhận định

Có rất nhiều người đến xem...nhưng chủ yếu là các quý cô, quý bà, những vị phu nhân và tiểu thư có tiếng tăm.

-Đông thật! Không biết sẽ có mỹ nam nào xuất hiện đây ta?_Song Tử tự hỏi

Chợt có 1 người nữ đi ra từ trong sân khấu...và nói...

-Thưa các vị quan khách! Hôm nay thanh lâu của chúng tôi có "hoa khôi mới" đảm bảo sẽ làm vừa lòng mọi người! Và bây giờ tôi xin nhường lại sân khấu cho người đó! 

Tất cả đều rất hiếu kì, xì xào bàn tán...

-Song Tử cười: *để xem có đẹp bằng "Bạch Bạch tiểu thụ của mình" không đây?*

Rồi từ trên lầu 2 một nam tử khôi ngô tuấn tú mặc 1 bộ bạch y thanh thoát thả dây nhảy xuống dưới...tà áo tung bay trong gió. Lông trắng bay tứ tung khắp phòng đẹp vô cùng...

-Ôi! Đúng là mỹ nam hiếm có a!

-Trời ơi! Chàng ấy đẹp quá đi thôi!

Xì xào...xì xào...

-Song Tử trố tròn mắt: *Ơ...người kia...chẳng phải là...*

Đại mỹ nam đó đáp xuống đất...hôn gió 1 cái làm cho trái tim của bao thiếu nữ và các vị phu nhân xao xuyến không thôi.

-Như mọi người cũng thấy! Nam tử trước mắt rất đẹp có phải không? Nếu ai muốn có chàng thì hãy đấu giá đi!_Người nữ kia nói

-Ta!!!

-Ta nữa!!!

-Ta muốn chàng!!!

-...

...

Cả thanh lâu đều nhộn nhạo, "gà bay chó sủa"...

Ai cũng muốn có được vị mỹ nam trước mặt...

Đang ồn ào thì...

-ĐỢI ĐÃ!

Tất cả mọi người dừng lại...

Song Tử 1 thân bạch y trắng toát bay từ lầu 2 xuống dưới sân khấu...đồng thời tháo bỏ dị dung...

-Ơ...Tiểu Song Song?_Bạch Dương ngạc nhiên

-Ha...anh còn nhận được ra em sao? Mới chưa đến 1 ngày không gặp mà anh đã đi làm kỹ nam! Anh nghĩ em không nuôi nổi anh à?_Song Tử tức giận vô cùng

-Không phải đâu! Chuyện không như em nghĩ! Anh..._Bạch Dương giải thích

-Đủ rồi! Về em phải dạy lại anh mới được!_Song Tử nắm tay Bạch Dương phi thân lên trời bay mất

Tất cả mọi người đứng hình...

-Woa...đúng là trai tài gái sắc nha!

-Trông chẳng khác gì tiên trên trời hết á!

-...

...

Ai ai cũng cảm thấy "bổ mắt" sau vụ vừa rồi.

Riêng đám chủ tớ thanh lâu thì đang nháo nhào đi tìm.

...Đến 1 nóc nhà nào đó...

Song Tử đang đứng đối diện Bạch Dương đằng đằng sát khí...còn anh thì toát mồ hôi lạnh...

-Sao? Anh còn gì để giải thích?

-Anh thực sự...thực sự bị oan mà! Anh...

-Nói chuyện chính!_Song Tử gắt

-Ơ...lúc anh và Bảo Bình tỉnh lại thì đã biết mình là "nam sủng của vị