Lạc An Khuê đoạn dây đó bị kéo lê trên mặt đất, tốc độ nhanh đến mức khiến cô hoa mắt chóng mặt, lướt qua những cành nhọn, đá nhọn liên tục mốc vào khiến cho bộ đồ bảo hộ của cô rách nát bét, mặt và cả tay chân, khắp nơi trên người cô đều bị trầy xước.

Cuối cùng đoạn dây cũng dừng lại nhưng nó lại treo ngược cô lên cao.
"Ai da, lại bắt được con mồi mới." Một đứa nhóc chạy ra nhìn cô bị treo ngược trên cành cây, vui mừng nhảy cẫng lên.
Lạc An Khuê mất một chút mới hình lại được, cô nhìn thấy có người cũng vui mừng: "Nhóc con, mở trói giúp chị với."
"Tại sao phải mở trói cho chị? Tôi tốn công đặt bẫy không phải để cứu người làm việc thiện." Nhóc con cười khinh thường.
Lạc An Khuê ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe nhóc con đó nói còn tiện tay đẩy cô đang treo lơ lửng trên cây bay qua bay lại: "Đến giờ ăn cơm rồi, bắt lửa thổi cơm thôi."
Ăn cơm? Bắt lửa? Đầu Lạc An Khuê liên tục nhảy số, không lẽ thằng nhóc này muốn…
"Này! Nhóc con, em không được làm thứ điên rồ này.

Sao em có thể ăn thịt đồng loại mình được." Lạc An Khuê nói.
Nhóc con đó, đang nhóm lửa sau đó đứng lên ngước mặt nhìn cô: "Giả nhân giả nghĩa."
Lạc An Khuê còn chưa kịp phản bác lại thì bị thằng nhóc đó cho quay tròn thêm mấy vòng trên không nữa.

Lạc An Khuê bây giờ thấy xung quanh mình toàn là bươm bướm đủ sắc đang bay.
Sau đó cô nghe tiếng cãi nhau, nhìn xuống thì mới thấy cảnh tượng một đám người lớn và một đứa trẻ đôi co với nhau.
"Đưa con nhỏ đó cho bọn tao."
Nhóc con không sợ hãi nói: "Tại sao phải đưa cho các người thức ăn của tôi?"
Người đàn ông đó túm lấy cổ thằng bé: "Cho mày sống được ở đây thì mày nên biết điều một chút.

Bắt được người sống thì phải giao cho tụi tao."
"Không thích! Ai bắt được là của người đó.

Có giỏi thì tự đi mà bắt." Nhóc con đó ngang nhiên không chút sợ sệt nói.
"Mày muốn chết thì hôm nay tao cho mày chết." Người đó bóp chặt cổ thằng nhóc.
*bịch
"Ui trời ơi, cái lưng với mông của tôi."
Lạc An Khuê từ trên cao rơi xuống, cô xoa xoa lưng với mông của mình.

Cũng may lúc nào cô cũng đem theo cây dao nhỏ thiết kế hình cây viết của Nhiếp Thái Ngôn đưa bên mình.

Nhân lúc họ cãi nhau cô đã bật người lên cắt sợ dây trói mình.

Vì đang bị treo lơ lửng trên cao khi cô vừa cắt dây xong thì cơ thể lập tức rơi xuống đất.

"Bắt con nhỏ đó lại." Người lên tiếng ra lệnh.
Lạc An Khuê nắm chặt lấy cây viết trong tay.

Lúc bọn họ lao đến cô cũng không chần chừ mà đánh trả ngay.

Quan điểm của cô chính là kẻ muốn dồn cô vào đường chết cớ sao phải nương tay với kẻ đó.
Ở cùng với Nhiếp Thái Ngôn một thời gian, thân thủ của cô càng lợi hại rất linh hoạt, chớp mắt đã đánh bại một đám đàn ông.

Cô trực tiếp lao về phía cái tên mà đang bóp cổ thằng nhóc đó, đá tên đó một cước ngã ngửa sang một bên.

Cô không nhịn được nói: "Hèn hạ, đến một đứa trẻ cũng ức hiếp."
Người đàn ông đó tức giận nhanh chóng đứng lên trả lại cô một cước, khiến cô không đỡ được lùi lùi về sau mấy bước.

Thằng nhóc được thả ra, ngay lập tức chạy về phía cô.

"Bà chị không sao chứ!" Thằng nhóc lên tiếng hỏi thăm.
Lạc An Khuê lắc đầu, cô cởi bộ quần áo bảo hộ đã rách te tua ra, cô cảm thấy nó rất vướng víu.

Sau đó cởi luôn áo chống đạn trên người, cô ngồi xổm xuống mặc vào cho thằng nhóc kia.
Thằng nhóc đơ người ra nhìn cô: "Sao chị không mặc?"
"Tìm nơi an toàn trốn đi." Lạc An Khuê cười tươi rồi nói.
Lát nữa Nhiếp Thái Ngôn đến đây thế nào cũng sẽ có cơn mưa đạn thôi.

Nếu không may người vô tội như thằng nhóc này trúng đạn mà chết, lòng cô sẽ dày vò không yên đâu.
Mãi lo chú ý đến thằng nhóc, Lạc An Khuê không để ý đến tên đàn ông kia đã đến gần ngay trước mắt.

Cô nhanh nhẹn tránh sang một bên.

Lạc An Khuê và tên đó đánh nhau.

Tên cao to này rất khỏe, thân thủ lại hơn cô rất nhiều nên cô không phải là đối thủ của tên đó.

Tên đó chỉ đánh vài chiêu là cô bầm giập cả mình, không đứng lên được.

Bình thường là cô đánh người ta không đứng lên nổi, bây giờ đến lượt cô bị đánh lên bờ xuống ruộng.

"Không biết tự lượng sức." Tên đó túm lấy cổ cô kéo lên.
Lạc An Khuê cảm thấy đầu mình cứ ong ong hơi sức đâu mà trả lời chứ.

*Đoàng
*Đoàng
"Aaa!!!"
Cô nghe bên tai mình có vài tiếng súng cùng tiếng hét đau đớn của tên kia.

Sau đó cả cơ thể cô đang ngã xuống được người khác đỡ lấy.

Cô mỉm cười tươi: "Anh đến rồi."
"Xin lỗi An Khuê là anh đến muộn." Nhiếp Thái Ngôn hôn lên trán cô, hắn nhìn cô nói.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau, tên đó đã chết rồi.

Cô nhìn Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản, giống như người vừa rồi không phải là do hắn giết.
Hắn không nói gì cởi đồ bảo hộ và áo chống đạn trên người của mình mặc vào cho cô.

"Anh…"
Lạc An Khuê muốn nói liền bị hắn cất ngang: "An toàn của em quan trọng hơn."
Thằng nhóc ở đâu đó la lên: "Mau chạy đi bọn chúng đến rồi!!"
Lạc An Khuê phản ứng nhanh, nắm tay Nhiếp Thái Ngôn bỏ chạy.

Hai người họ chạy thục mạng trong rừng, phía sau là một đám người đang đuổi theo họ.

Trong đầu Lạc An Khuê không ngừng suy nghĩ rằng Nhiếp Thái Ngôn có giỏi thế nào thì một cây súng của hắn sao có thể đấu lại mấy chục cây súng phía sau chứ.

Bọn họ mà xả đạn cùng một lúc thì hai người thành tổ ông luôn.
Phía sau đuổi theo đến nơi, một tên trong số đó bắn súng về phía hai người.

Nhiếp Thái Ngôn bảo vệ Lạc An Khuê, hắn xoay người ôm lấy cô vào lòng che chắn cho cô.

Nên viên đạn bắn trúng người hắn.
Lạc An Khuê mở to mắt không thể tin được.


Giọng cô run run: "Nhiếp Thái Ngôn… anh...."
Nhiếp Thái Ngôn ngã cả người về trước Lạc An Khuê không trụ nổi lui lui về sau vài bước, cô bị hụt chân.

Cả hai ngay lập tức rơi xuống dốc núi.
Lúc hai người lăn xuống dốc, hắn không quên bảo vệ cô, tay hắn vẫn ôm chặt lấy cô, tay còn hắn ôm đầu cô vào lòng.
"A."
Cô nghe Nhiếp Thái Ngôn rên một tiếng tiếp đó là âm thanh ầm ầm như tiếng đá đổ, nhức tai vô cùng.

Sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Im lặng đến mức khiến cho người ta sợ hãi đầy bất an.
Cô khẽ gọi: "Nhiếp Thái Ngôn."
Không có tiếng trả lời cô.

Cô gấp gáp gọi: "Nhiếp Thái Ngôn, anh có sao không?"
"Nhiếp Thái Ngôn, trả lời em đi."
"Nhiếp Thái Ngôn."
Hắn chậm rãi nói bên tai cô: "Anh không sao."
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: "Chúng ta đang ở đâu vậy.

Ở đây tối quá em không thấy gì hết."
"Lúc nãy anh và An Khuê lăn vào một hang động nhỏ.

Bây giờ cửa ra bị đá rơi lấp lại rồi." Nhiếp Thái Ngôn nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì làm sao chúng ta ra ngoài được?" Lạc An Khuê ngạc nhiên nói.
Cửa ra duy nhất bị lấp lại vậy mà hắn nói chuyện nhẹ nhàng thản nhiên như thế.
"An Khuê sợ sao?" Nhiếp Thái Ngôn nói.
Lạc An Khuê lắc đầu nói: "Em không sợ.

Có anh ở đây em không sợ gì cả."
Cô có một cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh hắn mình sẽ không cảm thấy bất an một chút nào, chỉ cảm thấy yên tâm vì cô biết Nhiếp Thái Ngôn sẽ bảo vệ cô.
Trong bóng tối Lạc An Khuê ngửi thấy mùi máu: "Đúng rồi vết thương của anh."
"Vết thương nhỏ." Hắn nhếch môi trả lời.
Lạc An Khuê chợt nhớ ra, cô đỡ hắn ngồi dậy.

Cô muốn tìm điện thoại của mình để mở đèn pin, lục tìm trong túi quần mãi vẫn không thấy đâu.

Cô trở nên hoang mang.


"Anh không sao.

Chỉ là vết thương nhỏ không đáng bận tâm." Trong bóng tối giọng nói của Nhiếp Thái Ngôn dịu dàng cất lên, hắn vươn tay xoa đầu cô.
"Thật sự không sao chứ? Em nhìn thấy anh bị trúng đạn." Lạc An Khuê lo lắng nói.
"Viên đạn nhỏ như thế mà muốn lấy mạng Nhiếp Thái Ngôn, chuyện cười." Hắn cười nói.
Lạc An Khuê nghe hắn kiêu ngạo như thế trong lòng cũng yên tâm một chút, cô nép lại gần hắn.

"Em rất lo cho anh, em sẽ tìm cách, chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây sớm thôi."
Nhiếp Thái Ngôn hiện tại mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, hắn thử có chút khó khăn đầy mệt mỏi: "Phượng Uyển sẽ đến đây sớm thôi."
"Chúng ta ở đâu còn không rõ.

Phượng Uyển làm sao tìm được chúng ta chứ!" Cô nói.
"Phượng Uyển rất thông minh, cậu ấy sẽ tìm thấy chúng ta thôi.

Em đừng lo." Nhiếp Thái Ngôn nói rồi xoa đầu cô.
Hắn rất tin tưởng vào Phượng Uyển vậy nên mới nói với giọng điệu đầu chắc nịch như thế.

Không khí trở nên im lặng, cô không nói gì cả, Nhiếp Thái Ngôn lo cho cô, sợ cô tự suy nghĩ linh tinh rồi sợ hãi thêm không có ánh sáng xung quanh chỉ có một mảng tối bao trùm họ, hắn lo cô sẽ sợ càng thêm sợ.

Hắn vươn kéo kéo cô lại gần hơn, cô ngồi phía trước lưng tựa vào ngực hắn, hắn phía sau ôm gọn cô vào lòng.

Hắn gục đầu vào vai cô cất giọng thủ thỉ: "Chẳng phải đã qua thời hạn 100 ngày rồi sao?"
"Thì sao?" Lạc An Khuê nhíu mày nói.
"An Khuê đã nói sẽ cưa đổ anh trong vòng 100 ngày, ấy vậy mà đã 2 năm rồi, em vẫn chưa làm gì cả."
Lạc An Khuê nghe thế trề môi: "Cái cớ thôi! Vì em biết không cần làm gì anh cũng yêu em."
"Cớ?" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói.
"Lần đầu tiên gặp nhau ở nhà anh, em ban đầu thật là thất vọng vì anh không nhớ chuyện ở thế giới kia, còn không nhận ra em.

Thật sự rất tổn thương." -khuôn mặt Lạc An Khuê trở nên đắc ý- "Lúc Hào Kiện gọi em là Lạc tiểu thư thì em liền biết rồi.

Từ lúc bước vào nhà anh, em còn chưa giới thiệu tên họ mình làm sao Hào Kiện biết được chứ? Chỉ có một suy nghĩ anh đã nhận ra em rồi, điều tra ra em rồi, sau đó cho người theo dõi em, chờ em đến.

Có đúng không?"
Nhiếp Thái Ngôn nghe cô nói mà cảm thấy ngạc nhiên sau đó là mỉm cười hài lòng, hắn xoa đầu cô.

Lạc An Khuê lại nói ra gần đúng hết ý đồ của hắn.
"An Khuê giỏi lắm."
Lạc An Khuê nhếch mép cười kiêu ngạo: "Em thông minh lắm đấy."
Một lát sau, cô cất giọng hỏi hắn: "Bị em nói trúng rồi đúng không? Vì sao anh nhận ra em rồi lại không đến tìm em? Vì sao lại giả vờ không nhớ gì cả?".