Cách đó không xa, Lâm Thiên Song với tay phải kéo theo một cái va-li 24 tấc, trên người mặc một bộ váy liền áo màu trắng, mái tóc đen dài hơi hơi phất phơ trong gió nhẹ hiu hiu, cứ mang một nụ cười thùy mị như vậy, mỉm cười đi về phía Kỳ Dụ Văn.
Trước đây, Kỳ Dụ Văn luôn cảm thấy Lâm Thiên Song và Vu Cửu trông rất giống nhau, bây giờ vừa nhìn thế này, thì đã không giống đến mức như hồi đó tưởng nữa.
Diện mạo của Vu Cửu dịu dàng, khí chất thanh lịch tao nhã, dáng người mảnh khảnh cao gầy như thể gió thổi qua một cái thì sẽ phá vỡ, khiến người ta không dám tùy tiện nhúng chàm.

Nhưng một khi xé xuống vẻ ngụy trang dịu dàng, thì liền như ánh mặt trời ngày hè, cay độc lại dễ thấy, làm người ta sợ hãi lại không khỏi bị cô hấp dẫn cùng một lúc, cho dù là khi làm bộ ra vẻ dịu dàng, thì cũng không khiến cho người khác chê ghét.
Mà Lâm Thiên Song, đối với bất cứ ai thì đều là dáng vẻ nói cười hòa nhã không bày phòng bị, có thể có ngay được thiện cảm của mọi người rất dễ dàng......!Giống như là phiên bản đời thường của Vu Cửu ở chế độ yên tĩnh.
Kỳ Dụ Văn rũ hàng mi xuống, quả nhiên là thay lòng đổi dạ rồi.

Khi trước còn dùng Lâm Thiên Song "phiên bản rút gọn" để hình dung Vu Cửu với Qua Kim Vũ, bây giờ vừa nhìn trông vậy, thật ra Lâm Thiên Song mới là phiên bản rút gọn của Vu Cửu.
Lâm Thiên Song bị Kỳ Dụ Văn nhìn chăm chú hết thật nhiều, mừng thầm trong lòng: "Chị Dụ Văn ơi, em vừa ra tới liền gặp được chị rồi......"
Cô ta vừa nhìn kỹ thì liền phát hiện vết thương nơi môi Kỳ Dụ Văn: "Chị Dụ Văn ơi, đây là?"
Kỳ Dụ Văn thoáng sờ môi mình, không biết nên nói như thế nào, trái lại, là quản gia ở phía sau đã trả lời câu hỏi thay cô ấy: "Bạn gái của cô cả cắn đấy ạ."
Lâm Thiên Song: "......!Cái gì?"
Gió bên ngoài sân bay vào buổi tối rất lớn, Lâm Thiên Song chưa nghe rõ được, nhưng đã loáng thoáng nghe được chữ bạn.
Kỳ Dụ Văn quay đầu lại thoáng nhìn quản gia một cái, không có phủ nhận: "Lên xe đi, về nhà họ Lâm sao?"
Lần này Lâm Thiên Song lại nghe rõ được, bèn cười nói: "Em vẫn chưa nói với người nhà rằng em đã về rồi, không biết liệu lúc này trở về có quấy rầy mọi người hay không.

Lúc ấy em sốt ruột quá, sau đó lên máy bay rồi thì không còn cơ hội nói nữa."
"Vậy chị sắp xếp cho em đến nơi nhà đứng tên chị ở đi."
Kỳ Dụ Văn mở cửa xe hộ Lâm Thiên Song, trông giống như không muốn lãng phí một phút một giây thời gian nào: "Lên xe."
"Vâng, cảm ơn chị Dụ Văn."
Hai người lên xe rồi liền lái ra khỏi sân bay.

Lái được vài phút, đột nhiên quản gia hỏi: "Cô cả ơi, là đi căn nào ạ? Là căn đêm nay ngài ở kia, hay là căn khác."
"Căn khác, cách nhà họ Lâm gần nhất là được."
Kỳ Dụ Văn không thể nào để Lâm Thiên Song ở cùng một căn nhà với cô ấy đêm nay.
"Vâng."
Lâm Thiên Song cũng không phản đối, ngồi ở bên cạnh, đôi tay đặt trên đầu gối, hết sức hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Quản gia thoáng nhìn cô ta một cái thông qua gương, trông vẻ như suy nghĩ gì, rồi thu tầm mắt về.

Ông ấy nghĩ, rốt cuộc thì chuyện gì sẽ xảy ra ba tháng kế tiếp đây?
Lâm Thiên Song ở tại nước M, tin tức lạc hậu, hơn nữa Lăng Nguyệt đã cố ý ngăn chặn phần lớn tin tức trong nước, vừa rồi còn nghễnh ngãng chưa nghe rõ lời của quản gia, thế cho nên đến bây giờ cô ta cũng không biết có sự tồn tại của Vu Cửu, đương nhiên cũng không cảm giác được nguy cơ gì.
Lâm Thiên Song lấy di động ra rồi chụp một tấm cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong hình ảnh cố ý lộ ra gương chiếu hậu bên trái của chiếc xe, có thể nhìn ra sự hiện diện của quản gia loáng thoáng ẩn hiện từ trong gương.
Tiếp sau đó, cô ta kẹp theo bức ảnh này rồi đăng một cái trong vòng bạn bè: [Rốt cuộc về nước rồi, còn chưa nói cho người nhà, buổi sáng cho họ một cái surprise (ngạc nhiên).

( ️)]
Kỳ Dụ Văn đã chặn vòng bạn bè của Lâm Thiên Song từ lâu, tất nhiên không biết cô ta còn vừa đăng này cái này.
"Chị Dụ Văn ơi, dạo này chị vẫn khỏe chứ?"
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía cô ta, không mặn không nhạt mà nói: "Cũng không tệ, còn em?"
"Ừm ~ nước ngoài thì chắc chắn không tốt như trong nước, nếu không phải mẹ em, một hai bắt em ra nước ngoài du học thì thật ra em càng sẵn lòng học đại học ở trong nước hơn.

Có lẽ em đã dự thi đại học, em cũng có thể thi vào đại học Bắc Khai rồi."
Kỳ Dụ Văn cười cười miễn cưỡng.

Nếu Lâm Thiên Song cũng vào đại học Bắc Khai rồi thì không biết có thể bất ngờ chạm mặt gì đó với Vu Cửu như pháo nổ kia hay không.
Có thể là Lâm Thiên Song sẽ bị đánh nhỉ?
"Vẫn là nước ngoài thích hợp với em."
Tương đối an toàn.
"Ừm......!Phải không?"
Bên trong xe lại yên lặng xuống lần nữa, hai người ai nấy nhìn về phía bên ngoài cửa sổ của mình, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Nhưng Lâm Thiên Song cứ luôn cảm thấy không nên là thế này, tầm mắt lại nhìn về phía Kỳ Dụ Văn lần nữa, muốn tìm cơ hội nói chuyện.


Lần này, rốt cuộc băng gạc đang quấn nơi cổ tay của Kỳ Dụ Văn đã bị cô ta chú ý tới.
"Chị Dụ Văn ơi, tay chị bị sao vậy ạ?"
Khoảng cách một cánh tay vẫn luôn giữ nguyên lập tức rút ngắn, Lâm Thiên Song nhẹ nhàng nắm tay của Kỳ Dụ Văn lên, nôn nóng đến độ đôi mắt cũng đỏ hết, ngẩng đầu lo lắng mà hỏi: "Sao lại là loại chỗ này bị thương phải rồi."
Kỳ Dụ Văn rụt tay về, thoáng liếc thấy vẻ ươn ướt nơi viền mắt của Lâm Thiên Song thì không có biểu hiện vẻ khó chịu ra mặt, chỉ là nhẹ giọng mà nói: "Không có gì, không cẩn thận bị thương trúng, vết thương ngoài da mà thôi."
Lâm Thiên Song hơi mím môi, cô ta với tâm tư mẫn cảm, không phải không chú ý tới thái độ xa cách của Kỳ Dụ Văn, bèn chậm rãi dời đi, lại duy trì khoảng cách một cánh tay lần nữa, nói: "Lần sau nhất định phải chú ý đấy, da thịt nơi đó mỏng, bị thương rồi thì chắc chắn đau lắm."
"Ừ, được."
Bầu không khí trong xe lại yên tĩnh xuống lần nữa, Lâm Thiên Song lặng lẽ cúi đầu xuống, một lát sau rồi mới quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, dời đi sự chú ý của mình.
Một tiếng sau, xe tới được điểm đích đến, dựa theo suy nghĩ đưa Phật đưa đến Tây (đã làm thì làm cho trót), Kỳ Dụ Văn đã tiễn cô ta vào trong nhà: "Đây là chìa khóa, bình thường em muốn ở cũng được."
Lâm Thiên Song cười mà nhận lấy chùm chìa khóa này, dường như không có nhớ kỹ trong lòng sự khó chịu vừa rồi: "Nếu được thì em cũng muốn ở thường xuyên, cảm ơn chị Dụ Văn, đã trễ thế này còn làm phiền chị, thật sự rất xin lỗi."
Nói rồi liền thoáng cúi mình một cái be bé về phía Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày: "Cũng không phải từ trở về nước J, không cần phải như vậy."
Lâm Thiên Song ngẩng đầu lên: "Vậy......!phép tắc (xã giao) của nước M?"
"Hửm?"
Kỳ Dụ Văn thấy cô ta muốn ôm qua tới, bèn lập tức thoáng lui lại mấy bước về sau, né tránh ở một bước sau lưng người quản gia.
Tức thì, tất cả mọi người đều lúng túng hết cả.
Lâm Thiên Song thoáng cười xấu hổ, làm bộ như cũng chả có chuyện gì: "Chị Dụ Văn mau trở về nghỉ ngơi đi ạ."
Kỳ Dụ Văn thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ừm, chị đi đây, em cũng nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này điều chỉnh sai lệch múi giờ một chút, đừng chạy khắp nơi nữa."
"Sao em lại chạy khắp nơi chứ!"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn ra một tí, người sẽ chạy khắp nơi rõ ràng là Vu Cửu, sao lại có thể là Lâm Thiên Song đây?
Lâm Thiên Song thoáng vẫy tay: "Thế......!ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Kỳ Dụ Văn không có ở lại lâu thêm, đã quyết đoán rời đi một cách tự nhiên.
Quản gia vẫn luôn đặc biệt chú ý tới vẻ mặt của Kỳ Dụ Văn, cả quá trình không có bất cứ một chút vui sướng nào, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút không thoải mái mơ hồ, xem ra Kỳ Dụ Văn cũng không có lại bị cướp mất tâm trí lần nữa.
Quản gia lặng lẽ giơ ngón cái lên, cũng muốn khắc hai chữ 《 tự giác 》 lên trán Kỳ Dụ Văn luôn rồi.
"Cô cả à, bốn giờ rồi, nên đi về nghỉ ngơi thôi."
"Ngày mai là cuối tuần, không sao......!Đưa tôi đến chỗ Vu Cửu đi."
Trên mặt Kỳ Dụ Văn lúc này mới bày ra một nụ cười dịu dàng chân thành: "Coi thử có phải cái đồ ngốc kia còn đang nhảy điệu lên đồng hay không."
Quản gia thoáng cười vài tiếng: "Vâng, đi xem xem."
Kỳ Dụ Văn về đến trong nhà thì nhìn thấy Vu Cửu nằm trên sofa, chăn chỉ đắp kín bụng đến mông, chiếc đầm ngủ dài qua đầu gối bị cọ nhích lên trên, nơi đùi trắng nõn lộ rõ là điều chắc chắn.
Tư thế ngủ không sắp đặt phòng bị này, hiển nhiên là không nghĩ tới Kỳ Dụ Văn sẽ quành trở lại vào rạng sáng.
Đêm nay, quả thật là Vu Cửu có hơi mệt mỏi.

Trước khi ngủ, cô buồn chán bèn chơi ở trong sân đã sửa chữa xong hết một chốc, rồi lại học điệu nhảy quảng trường (nhảy dưỡng sinh).

Nếu đã muốn đóng vai bà thím quê mùa, vậy điệu nhảy quảng trường không phải là kỹ năng cần thiết sao?
Chỉ tiếc là tứ chi Vu Cửu thật sự là không nhịp nhàng, một điệu nhảy quảng trường tốt đẹp bị vệ sĩ hiểu lầm thành nhảy lên đồng, còn bị chụp lại, thậm chí dọa phải Kỳ Dụ Văn luôn rồi.
Nếu như cô biết được có người nói cô nhảy giống lên đồng, thì nhất định sẽ nện bay đầu người ta.
Kỳ Dụ Văn ngồi bên cạnh Vu Cửu, chỉnh gọn tóc tai thay cô, lại duỗi tay ra điểm nhẹ vào giữa mày, chóp mũi, hạt môi (nơi giữa môi trên của kiểu môi đính cườm) cùng cằm của cô.

Vu Cửu không có phản ứng chút nào, ngoan đến kỳ quái.
"Chỗ cháy nắng trên cổ cô ấy lại quên bôi thuốc rồi, chú Đường à, đi lấy thuốc mỡ một chút."
"Vâng."
Rất mau thì quản gia liền cầm theo thuốc mỡ qua đây rồi.

Đèn phòng khách chưa bật, Kỳ Dụ Văn cứ mượn ánh đèn ven đường như thế mà bôi thuốc cho cô: "Vết thương trên trán cô ấy liệu có phải đã lành rồi hay chưa?"
Quản gia kề sát vào nhìn nhìn, quả thật không còn bất kỳ vết tích gì: "Đúng vậy."
Hiện tại là sắp đến 5 giờ rạng sáng, trời bên ngoài tờ mờ sáng, Kỳ Dụ Văn có hơi mệt rồi.

Sợ thuốc mỡ trên cổ Vu Cửu quệt phải mất, bèn nhẹ nhàng nâng đầu Vu Cửu dậy, để cô gối nghiêng lên đùi mình, bản thân thì dựa vào sofa, rồi nhắm hai mắt lại.
Quản gia cười cười, không muốn quấy rầy hai người, đã lặng lẽ rời đi.

Tới gần giữa trưa Vu Cửu mới tỉnh dậy, xung quanh mình yên yên tĩnh tĩnh, trong nhà chỉ có dì nấu ăn lại đây, chờ đợi ở bên cạnh, thấy Vu Cửu tỉnh rồi bèn đi qua nghênh đón: "Cô Vu ơi, cô dậy rồi à, muốn ăn gì?"
Vu Cửu hơi ngây ngốc, tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ tỉnh rồi mà đại não còn đang trong trạng thái mê mang: "Đều được cả, tôi đi đánh răng rửa mặt......"
"Vâng, cô Vu."
Vu Cửu lắc lư nghiêng ngả trở lại trên lầu, bỗng nhiên sờ vào đến trên cổ mình, xúc cảm khang khác tí.

Cô thoáng ngửi tay mình, là mùi thuốc thoa trị cháy nắng.
Vu Cửu chợt hơi hơi sửng sốt, cô thay đồ ngủ của mình ra, rồi cố ý ngửi một chút, quả nhiên là mùi hương của Kỳ Dụ Văn.
Độ nhận biết của mùi hương trên người Kỳ Dụ Văn rất cao, là mời nhà điều chế nước hoa pha chế riêng mùi hương hoa trái kiểu mát lạnh, sẽ không có người thứ hai dùng loại nước hoa ấy trên thế giới này.
"Đồ hũ nút quái gở."
Sau bữa sáng, Kỳ Dụ Tinh đã nhắn tin cho Vu Cửu, nói lúc này cô bé đang trong ngày nghỉ thuộc thời gian ôn bài thi đại học, muốn mời Vu Cửu cùng Lăng Thập ăn uống.
Tất nhiên Vu Cửu đã đồng ý, ăn uống với hai người bạn nhỏ thì đương nhiên không thể ăn mặc quê mùa, liền lên lầu, rồi tìm được một chiếc áo sơ mi màu đỏ cùng váy xếp nếp màu đen mặc vào, thậm chí đã uốn giả/tạm cho tóc, còn tô vẽ trang điểm một cái rồi ra cửa.
Ba người hẹn gặp mặt ở đại học Bắc Khai.

Lăng Thập nhỏ tuổi, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đều không yên tâm để cô bé đến nơi chốn xa lạ một mình.
"Chị Vu Cửu ơi!"
Vừa thấy mặt, Kỳ Dụ Tinh liền đã ôm lấy Vu Cửu một cách nhiệt tình.

Đã lâu lắm rồi cô bé chưa gặp được Vu Cửu, tất nhiên nhớ nhung vô cùng, ôm ấp thật lâu cũng chưa buông tay, khiến cho Lăng Thập ở bên cạnh có hơi ghen tị.
Vu Cửu nhẹ nhàng đẩy cô bé ra, cười nói: "Được rồi được rồi, thời tiết nóng lắm bạn nhỏ à!"
"Chị Vu Cửu này, em đã định nói lâu rồi, em không phải bạn nhỏ, qua mấy tháng nữa em cũng sắp vào đại học rồi."
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đều đã quên mất Vu Cửu cũng mới là một thiếu nữ 18 tuổi, chỉ có Lăng Thập ở bên cạnh vẫn chửi thầm trong lòng: Ấy là đương nhiên, cô còn lớn hơn chị tôi, sao có thể là bạn nhỏ chứ.
"Được rồi, em không phải bạn nhỏ."
"Chị ơi, sao hôm nay chị mặc đẹp như vậy? Vừa nãy suýt chút nữa tụi em không dám nhận mặt."
"Thao tác kỹ năng thông thường thôi."
"Ôi quao."
Hôm nay Kỳ Dụ Tinh đã lái xe tới như cũ, sợ Vu Cửu cùng Lăng Thập bị nắng phải rồi, bèn đã nhanh chóng kéo theo hai chị em lên xe.
"Chúng ta đi dạo chút trước đi!"
Hai chị em Vu Cửu ngồi ở đằng sau.

Vì để xua đi cơn ghen tị vừa rồi, Lăng Thập cố ý dính vào trên người Vu Cửu, mông cũng sắp ngồi đến trên đùi người kia luôn rồi.
"Tiểu Thập, tâm trạng không tốt à?"
Vu Cửu nuông chiều Lăng Thập đã sắp sửa tới nước vô biên rồi, trực tiếp kéo em ấy tới ngồi trên đùi mình.

Lăng Thập thoáng giật mình nho nhỏ, tiếp theo thì xấu hổ đến mức vùi đầu vào nơi cổ Vu Cửu.
"Tâm trạng không có không tốt, chỉ là nhớ chị.

Sáng sớm hôm đó em vừa ngủ dậy thì không thấy chị đâu, em cũng chưa nói chuyện được mấy câu với chị."
Vu Cửu thoáng cười lúng túng, lại trách mắng cái người chết Kỳ Dụ Văn kia ở trong lòng lần nữa: "Hôm đó đã xảy ra chút vấn đề nhỏ, có cơ hội thì chị lại ngủ cùng em."
Lăng Thập ngẩng đầu nhìn Vu Cửu, nhíu mày mà hỏi: "Người kia sẽ đồng ý sao?"
"Cô ta dám không đồng ý?! Chị giết quách cô ta!"
Lăng Thập không nhịn nổi mà thoáng bật cười, lại vùi đầu vào nơi cổ Vu Cửu lần nữa.
Nói đến Kỳ Dụ Văn, Kỳ Dụ Tinh cũng có một nỗi nghi hoặc rất sâu sắc, bèn thừa dịp cơ hội này hỏi: "Chị Vu Cửu ơi, lần trước em hơi nghe trộm được mẹ em nói chuyện với Kỳ Dụ Văn.

Em nghe được loáng thoáng rằng hiện tại chị đã là bạn gái của Kỳ Dụ Văn rồi? Thật sự có việc này sao? Làm thế nào em cũng không tin đâu."
Lăng Thập ngẩng đầu lên trong nháy mắt, nhìn Vu Cửu với vẻ khó mà tin nổi, giống như là nghe được cái chuyện gây sốc chấn động thế giới gì, nước mắt suýt chút nữa cũng muốn ùa đến như bão táp.
"......!Không có việc này, đây là một hiểu lầm."
Vu Cửu không muốn các cô bé hiểu lầm, bèn nói lý do cho hai đứa biết.


Sau khi nghe xong, hai cô bé thoáng thở phào nhẹ nhõm rõ rệt.
Vừa dứt lời, Lâm Thiên Nguyên đã nhắn một tin qua cho Vu Cửu, nói hiện tại Lâm Thiên Song đang ở bên cạnh cô ấy.
Hàng mày Vu Cửu giương lên, khóe môi nhếch cao không kiềm được.

Khi đang tính toán ở trong lòng là phải tìm một cơ hội gặp cái người trong lòng mà mình tò mò đã lâu này một lần trước, dường như là Lâm Thiên Nguyên biết được suy nghĩ Vu Cửu, kịp thời gửi qua một câu: 【 muốn gặp con bé ấy sao? 】
Vu Cửu: 【 đương nhiên muốn! 】
Lâm Thiên Nguyên: 【 hẹn một địa điểm đi, để em ngó con bé đó một cái.


Vu Cửu: 【 bây giờ em đang trên đường đến quảng trường mua sắm Kỳ Lâm cùng tiểu Thập, Dụ Tinh.


Lâm Thiên Nguyên: 【 được.


Dưới cơn kích động kiềm nén trên mặt của Vu Cửu, ba người đã đến quảng trường mua sắm Kỳ Lâm.

Lâm Thiên Nguyên và Lâm Thiên Song còn chưa nhanh đến vậy.

Vu Cửu bèn vừa đi lang thang khắp nơi, vừa chờ đợi cuộc gặp thế kỷ một lát nữa.
Quảng trường mua sắm Kỳ Lâm là trung tâm thương mại tập trung vào cao cấp, để kỷ niệm (mối quan hệ giữa) họ Lâm và họ Kỳ, Lâm Hoa Nguyên liên kết với Kỳ Tử Đồng mà góp vốn thành lập nhiều năm trước.
Ở nơi như vậy, Vu Cửu sờ sờ thẻ trong túi của mình, cảm giác an toàn vẹn phần.
Mà Lăng Thập sống tiết kiệm từ nhỏ, tuy rằng trong thẻ của cô bé có số tiền khổng lồ 400 triệu (khoảng 1,322 tỷ VNĐ), cũng không mong muốn đi mua mấy cái đồ đối với cô bé mà nói thì tỷ lệ hiệu suất (chất lượng đi đôi với giá tiền) cực kì thấp.
"Chị ơi, cái này mua ở chỗ khác, cũng không cần đắt như vậy, đồ ở chỗ này chém quá."
"Sợ cái gì? Mua! Chị trả tiền chính là tương đương rằng Kỳ Dụ Văn trả tiền, đừng khách sáo.

Em không mua thì chẳng khác nào Kỳ Dụ Văn được hời không chị rồi."
Lăng Thập đột nhiên nhận ra lời Vu Cửu nói có lý, bèn kéo lấy cổ tay con nhà giàu tiêu chuẩn siêu cấp Kỳ Dụ Tinh ở bên cạnh: "Đồ mắc tiền nhất chỗ này nằm ở đâu?"
"Ha ha ha ha Lăng Thập sao cô hài hước như vậy? Dẫn cô đi mua nhà ha, chỗ này thật sự có bộ phận bất động sản."
Vu Cửu đột nhiên hô lên một câu: "Mua! Có bán máy bay riêng chứ?!"
Lăng Thập: "......"
Này thì có phải hơi làm quá rồi hay không?
"Máy bay riêng? Đúng rồi, chị Vu Cửu à, hạn mức tiêu dùng thẻ Kỳ Dụ Văn cho chị là bao nhiêu?"
Kỳ Dụ Tinh vẫn luôn rất tò mò chuyện này, cô bé lại muốn coi thử Kỳ Dụ Văn có lòng thành bao lớn đối với Vu Cửu.

Vu Cửu trả lời: "Không có cao nhất là bao nhiêu, vô hạn mức, chỉ là vượt quá hai ngàn vạn (khoảng 66 tỷ VNĐ) thì sẽ có người gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Văn để xác nhận."
Kỳ Dụ Tinh thoáng khựng lại một chút, đôi mắt mất tiêu cự trong khoảnh khắc.

Mơ tưởng đã mất đi, ôm ngực thoáng lùi hai bước về sau, đau lòng mà nói: "Đấy là thẻ gì? Là thẻ ngân hàng nhà họ Kỳ tụi em sao? Sao hạn mức của em mới 3,000 vạn, họ còn gạt em, nói đây là hạn mức tiêu dùng cao nhất đấy!"
Vu Cửu thoáng nở nụ cười không tử tế, hơi sờ đầu Kỳ Dụ Tinh: "Thẻ Kỳ Dụ Văn đặt làm riêng cho chị, em bảo cô ấy cũng làm một tấm cho em đi."
Kỳ Dụ Tinh thở dài: "Chờ em thi đậu Bắc Khai hãy nói đi."
Vu Cửu thoáng sờ chiếc thẻ trong túi mình, lại giống như đã tiêm máu gà (hăng máu/sung sức) vậy, đi đến đằng sau đẩy hai người kia đi: "Mua nhà mua máy bay đi, lâu như vậy rồi chị cũng chưa từng mua món đắt đỏ gì, thật đúng là bị Kỳ Dụ Văn được hời không rồi!"
Nửa tiếng sau, Kỳ Dụ Văn ở xa tít tập đoàn nhà họ Kỳ đã nhận được điện thoại của ngân hàng, nói là Vu Cửu có một khoản chi lớn, đến 370 triệu (khoảng 1,226 tỷ VNĐ).
Kỳ Dụ Văn cho rằng mình đã nghe nhầm, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai mình, nói: "Anh nói cái gì?"
"Sếp Kỳ à, chuyện là thế này, cô Vu có một khoản chi tiêu 370 triệu."
"Cái cô ấy mua là gì?"
"Cô Vu đã mua một căn hộ thuộc bất động sản của nhà họ Lâm."
"......"
Mua nhà cửa thì cũng thôi đi, sao còn mua căn hộ thuộc nhà họ Lâm.
Tiền bạc lại không quan trọng, cái Kỳ Dụ Văn sợ chính là đến lúc đó Vu Cửu chạy đi đến ở cái căn hộ kia, sau đó sẽ bị Lâm Thiên Nguyên lấy lý do bảo vệ chủ hộ mà chặn cô ấy ở bên ngoài.
"Anh nói với cô ấy, đi cái của nhà họ Kỳ cạnh bên mua."
"Ngại quá sếp Kỳ à, vừa rồi cô Vu gọi điện thoại nói, phía bất động sản bên nhà họ Lâm cho cô Vu miễn phí căn hộ rồi, không cần trả tiền nữa."
Kỳ Dụ Văn đã quăng điện thoại đi, cũng cho người bên kia điện thoại một chút cơ hội phản ứng nào.
"Hay cho chị, Lâm Thiên Nguyên, vì theo đuổi Vu Cửu mà căn hộ hơn ba trăm triệu, nói tặng là tặng cũng không chớp mắt lấy một cái?"
Kỳ Dụ Văn đã rơi vào trong sự hiếu thắng ấu trĩ, đã bấm gọi điện tới bất động sản họ Kỳ cạnh bên đó thật nhanh, bảo bọn họ kéo Vu Cửu đang được tiếp đãi ở bất động sản họ Lâm qua đến, tặng một căn đè bẹp căn hộ 370 triệu kia.
......
Vu Cửu hoàn toàn không biết gì cả, khi đang làm giấy tờ, hoàn toàn không hay biết rằng một chốc nữa sẽ có câu chuyện ly kỳ xảy ra trước mặt cô.

Khi đang cười tủm tỉm nói chuyện với Lăng Thập ở bên cạnh, đột nhiên Vu Cửu bị mấy người đàn ông vận com-lê giày da vọt vào tới vây quanh.

"Cô Vu à, phía bên họ Kỳ chúng tôi cũng có căn hộ muốn tặng ngài."
Nụ cười nơi khóe môi Vu Cửu còn chưa kịp thu về: "......!cái gì?"
Những người còn lại: "???"
Người bên bất động sản họ Kỳ đẩy tờ đơn ra trước mặt Vu Cửu: "Cô Vu à, đến xem thử với chúng tôi đi."
Quản lý kinh doanh bất động sản phía họ Lâm: "Này!"
"Ế ế ế?"
Cứ như vậy, Vu Cửu mơ hồ bối rối đã bị bắt cóc đến tới bất động sản họ Kỳ ở cạnh bên.
"Cô Vu à, cô thấy căn hộ này thế nào?"
Tay quản lý uống một ngụm nước rồi, phát huy ra tài ăn nói bán bất động sản nhiều năm của bản thân, điên cuồng giới thiệu căn hộ ấy bên tai Vu Cửu.

Vu Cửu nghe đến mức cũng động lòng rồi, suýt chút nữa liền đã quên mất căn hộ kia của cạnh bên đó.
"Được được được......!Dù sao cũng không cần trả tiền, tặng thì cứ tặng đi, đồ chùa ngu sao không lấy."
Đồ chùa là thơm nhất.
Vu Cửu vẫy tay gọi Lăng Thập qua tới: "Tiểu Thập à, em qua bên kia làm thủ tục tiếp đi đấy, căn hộ cho không mà không lấy là ngốc nha."
Căn hộ kia là đứng tên Lăng Thập, hơn nữa là do chị ruột Lâm Thiên Nguyên tặng, không có gánh nặng tâm lý, cũng không thể không cần.
Vu Cửu làm thủ tục ở bên bất động họ Kỳ xong xuôi, khi mới vừa đi ra ngoài trong giữa một tràng tiếng niềm nở ân cần, thì một tốp người khác đã qua tới đây.
"Cô Vu à, phía bất động sản họ Lương chúng tôi cũng có căn hộ muốn tặng ngài."
"......"
Vu Cửu gạt mái tóc hướng ra sau, thoáng đảo trắng mắt làm giá mà hỏi: "who sent you?!" (ai cử mấy người)
"Là cô Lương Dư Kha của chúng tôi."
Vu Cửu nói với vẻ cười như không cười: "Căn hộ nhà họ Lương thì tôi không cần."
Cô không thân cũng chẳng quen với Lương Dư Kha, lấy căn hộ người ta đưa chính là càn quấy không biết điều rồi, hơn nữa Kỳ Dụ Văn còn sẽ trở nên ác.
Vị quản lý bất động sản bên họ Lương thoáng lặng im trong chớp mắt: "Là bất động sản họ Lương chúng tôi không xứng đấy sao? Phải không hở cô Vu?"
Nhìn dáng vẻ uốn éo kiểu cách của người này, Vu Cửu đã phụt cười: "Đừng bảo ông là bạn tốt của Lương Dư Kha trong giới nghệ sĩ đó, tôi nói không muốn là không muốn."
Người quản lý như thể kẻ buôn người lừa con nít: "Không cần trả tiền đấy."
"Có là không trả tiền cũng không muốn."
"Cô chủ của chúng tôi nói, nhất định phải tặng cho ngài."
"......"
Vu Cửu không muốn dây dưa với cái người quản lý diễn sâu này nữa, quay đầu thì liền nhìn thấy Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đang coi kịch đến say sưa hứng thú.
"Đi thôi."
Lăng Thập và Kỳ Dụ Tinh thoáng sửng sốt một chút rồi mới đi theo sau, Kỳ Dụ Tinh hỏi: "Chị Vu Cửu ơi, chị còn quen biết với chị Lương Dư Kha ạ?"
"Quen biết bình thường thôi."
Vị quản lý ở phía sau, trên tay bưng một cái mô hình căn hộ, còn kiên trì không ngừng hô về phía Vu Cửu: "Xa hoa cực đỉnh! Tận hưởng cực cao! Nơi ở đỉnh chóp......"
Vu Cửu thoáng đen mặt, cảm giác mất mặt đồng thời cũng hết sức bất đắc dĩ: "......!đồ tâm thần."
Toàn bộ một màn này đã rơi vào trong mắt Lâm Thiên Song: "Chị ơi, đây là đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Lâm Thiên Nguyên kiên nhẫn dịu dàng mà giải thích: "Thoạt nhìn thì hẳn là phía bất động sản thuộc nhà họ Lương muốn tặng căn hộ cho cái cô bé kia đi."
"Phía bất động sản thuộc nhà họ Lương sao......? Nhưng mà vì sao muốn làm như vậy?"
"Chị Lương của em thích nữ sinh kia, bọn họ qua đây rồi, để dẫn em làm quen một chút."
Lâm Thiên Song ngẩng đầu vẻ kinh ngạc, nhìn người đang đi tới hướng bên này, khó mà tin rằng chị Lương Dư Kha lúc trước vẫn luôn theo đuổi mình thế mà đã thay lòng đổi dạ.
Vu Cửu mỉm cười đến gần Lâm Thiên Song, quan sát Lâm Thiên Song từ trên xuống dưới mà không che giấu tí nào, sự khiêu khích tràn ngập trong mắt: "Cô sinh ra vào thời gian nào đấy?"
Lâm Thiên Song chớp chớp mắt, không có muốn trả lời cái câu hỏi bất lịch sự này.

Ngược lại là Lâm Thiên Nguyên ở bên cạnh trả lời một cách nhiệt tình: "Ngày sinh của em gái tôi là ngày 7 tháng 12 năm 1997."
Vu Cửu đã cười toác mồm triệt để, khoanh đôi tay vẻ ẩn ý ám chỉ: "Vậy tôi sinh ra sớm hơn cô, của tôi là ngày 11 tháng 11, cô lớn lên trông giống tôi nha."
Lâm Thiên Song thoáng khựng lại, nhịn xuống không để hàng mày cau lại.

Cô ta quan sát cái người ăn mặc nóng mắt đối diện kia từ trên xuống dưới, thầm nghĩ giống được chỗ nào......! Qua một lát sau mới giương cái nụ cười hình thức gần như khắc ở trong não kia: "Phải không? Tôi hơi mù mặt."
Vu Cửu nhướng mày lên, chẳng coi là thật lắm.
Kỳ Dụ Tinh đã xông ra từ phía sau Vu Cửu, đút tay vào túi quay lại con đường lưu manh cũ.
Kỳ Dụ Tinh nhìn về phía Lăng Thập: "Lăng Thập, giống sao?"
Lăng Thập hơi gật đầu, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng......
"Có hơi giống."
"Nhưng mà chị Vu Cửu ra đời sớm hơn tí."
Kỳ Dụ Tinh thoáng cười vài tiếng với vẻ không có ý tốt, khoác lấy cánh tay Vu Cửu: "Đi đây, tạm biệt bông sen trắng."
Lâm Thiên Song: "......"
Trong bầu không khí nôn nóng hết sức, tiếng nói của tay quản lý bất động sản kệch cỡm giả tạo thuộc bên phía họ Lương văng vẳng từ xa tới gần: "Nơi hàng tuyển cao! Thủ phủ vinh quang! Chỗ ở đỉnh chóp! Tặng không cũng không muốn là cô chủ chúng tôi —— không xứng nữa sao ~"
"......"
Đồ ngốc trong tiểu thuyết vô số hàng vạn, trong cuốn tiểu thuyết này thì chiếm một nửa rồi..