Đồ nha đầu thúi ăn cây táo rào cây sung!

Hứa Phán Phán buồn bực trừng mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, "Ta không đi, muốn đi thì tự ngươi đi."

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan chuyển tầm mắt qua lại giữa hai cô bạn, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng.

"Trời ơi, ngươi nghĩ thử coi, đi qua bên kia ngươi có thể thừa dịp hạ nhục Hứa Nặc Dương trước mặt bạn hắn, như vậy không phải rất vui sao?"

Hứa Phán Phán nghe hình như có chút đạo lý, "Hạ nhục bằng cách nào?".

"Đồ ngu, ngươi cứ nói cho bạn hắn nghe là ở nhà hắn đái dầm chảy nước miếng bị ba mẹ đét mông, cái gì mà không được?! Sao ngươi cứ hay rớt dây xích ở thời điểm mấu chốt vậy hả?"

Hứa Phán Phán càng nghe càng thấy có lý, từ nhỏ Hứa Nặc Dương đã thích chiếm đoạt đồ chơi của nàng, còn luôn lấy nàng ra đỡ đạn. Hôm nay hay lắm, mỡ dâng miệng mèo, Hứa Phán Phán cười tà ác.

Hứa · cẩu ngốc chứng kiến hết thảy · Nặc Dương: "Anh còn chưa có chết đâu!".

Cố Tịnh Nhuyễn tự động xem nhẹ thanh âm phản kháng của hắn, thân thiết kéo tay Hứa Phán Phán, "Ta là vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi có thể tự tay đâm kẻ thù."

Hứa Phán Phán có chút lệ nóng doanh tròng: "Hu hu hu Nhuyễn Cẩu ngươi thật tốt."

Cố Tịnh Nhuyễn vỗ vỗ bả vai Hứa Phán Phán.

Hứa Nặc Dương: "Anh đột nhiên nhớ ra anh có chút việc, đi trước...".

Hứa Phán Phán tay chân mau lẹ hơn Cố Tịnh Nhuyễn, tóm cổ áo Hứa Nặc Dương, "Chậm đã, tiểu nặc tử dẫn đường, mang bổn cung đi thăm hỏi các bằng hữu của ngươi."

Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Bổn cung chắc chắn sẽ vì ngươi nói tốt vài lời."

Hứa Nặc Dương:......
So với đám tiểu ma vương này thì một điệu nhảy tính là gì, múa thoát y còn có thể!

*******
Hứa Nặc Dương bao phòng rộng hơn các nàng rất nhiều, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.

Một nam sinh đeo mắt kính trông rất lịch sự văn nhã đang cầm micro ca hát, thấy người tới không chút nghĩ ngợi liền mở lời, "Cậu giỏi đấy, rốt cuộc cũng mang người trở lại."

Hứa Phán Phán có thể để Hứa Nặc Dương được tốt đẹp sao? Không có khả năng.

"Oh anh họ, phòng anh bao thật lớn nha."

Hứa Nặc Dương muốn che miệng Hứa Phán Phán nhưng đã không kịp.

"Anh họ?"

"Cậu được lắm, dám kêu em họ tới trợ giúp, khó trách cậu đi lâu dữ vậy."

"Đã nói qua phòng B108, sao nói mà không giữ lời."

"Đã đánh cược thì phải chịu thua chứ! Đã đánh cược thì phải chịu thua!"

Hứa Nặc Dương: "......"
Biết vậy không kéo mấy đứa em này tới đây.

Hứa Nặc Dương cúi đầu nghiến răng nghiến lợi: "Nói thật thì em sẽ chết à?".

Hứa Phán Phán nhướng mày, đồng dạng thấp giọng trả lời: "Nghe nói trong tay ông có chữ ký của Bối Tư?".

Vừa nghe Hứa Nặc Dương liền xù lông, "Cái đó là hàng độc, không có sản xuất nữa!".

Bối Tư là vận động viên bóng đá nước ngoài nổi danh, 5 năm trước bị tai nạn xe cộ qua đời, chữ ký tay trên chiếc nón đó là duy nhất, hắn đều tiếc không dám đội!

"Ai hồi ba tuổi đái dầm đem tôi từ giường em bé ném tới giường mình rồi nói đó là nước tiểu của tôi, bốn tuổi ở nhà trẻ trộm hôn con nhà người ta, bảy tuổi viết thư tình cho gái ......".

"Cho cho cho! Ba cái chữ ký đó làm sao so được với em gái đáng yêu của anh..."

"Đúng không, em họ dễ thương ~ "
Hứa Nặc Dương đành cắn răng nuốt hận, âm thầm thề, nhân quả có luân hồi, hắn nhất định sẽ đòi về chữ ký!

Hứa Phán Phán hiển nhiên không biết được tâm tư của hắn, nhưng dù sao đi nữa, quyền chủ động đang ở trong tay nàng.

"Mọi người hiểu lầm rồi, em cùng anh họ trùng hợp gặp ở đây, lúc nãy ảnh ghé vào cửa nhìn lén bọn em, trông đáng khinh lắm...".

Cả phòng cười vang, tựa hồ là đang tưởng tượng ra hình ảnh đó.

"Hứa — Phán — Phán —"

Hứa Phán Phán ho nhẹ một tiếng, trong lòng mặc niệm, tương lai còn dài tương lai còn dài, đợi lấy chữ ký về lại trong tay rồi tính tiếp.

"Em đùa thôi, ảnh đúng là đứng thập thò bên ngoài cửa phòng, nhưng khí chất hấp dẫn quá mãnh liệt, bọn em cầm lòng không đặng liền mở cửa...".

Hứa Nặc Dương: "......" Còn không bằng không giải thích, thật muốn bóp chết con nhỏ em này.

"Thật đó, học trưởng học tỷ tin em đi, để em cho các anh chị xem đơn đặt phòng....". Hứa Phán Phán lấy điện thoại di động bày ra phiếu đặt, những người đó mới tin tưởng.

"Coi như Hứa Nặc Dương cậu may mắn, tới tới tiếp tục chơi."

"Tiểu học muội nhóm các em muốn chơi chung không?"

Hứa Phán Phán: "Có thể chứ?".

"Đương nhiên là có thể."

Cố Tịnh Nhuyễn vào phòng liền chú ý đến Tạ Tri Ý ngồi ở vị trí C đang cúi đầu chơi điện thoại di dộng, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh sáng từ điện thoại hắt lên mặt nàng, lạnh như băng.

Thoạt nhìn...thật làm người ta đau lòng.

"Học tỷ, có thể cho em đi qua một chút không?"

Cố Tịnh Nhuyễn thập phần lễ phép hỏi người bên cạnh, tiếp theo xuyên qua đám người đi tới trước mặt Tạ Tri Ý. Cô mở miệng nói với Lan Nhược Đình đang ngồi bên cạnh nàng, giọng điệu không mấy tốt đẹp, "Làm phiền nhường chỗ."

Hai thái độ trước sau rõ ràng đối lập, Lan Nhược Đình hơi sửng sốt, có chút ủy khuất: "Cố muội muội, bên kia còn chỗ."

Lan Nhược Đình ngồi bên trái Tạ Tri Ý, bên phải vốn là vị trí của Hứa Nặc Dương, bây giờ chỗ ấy đang trống.

Cố Tịnh Nhuyễn lạnh giọng: "Đã nói đừng gọi tôi là muội muội, sao chị không nghe chứ."

Lan Nhược Đình vô thố, cũng không biết mình đã làm gì đắc tội Cố Tịnh Nhuyễn.

Mọi người xung quanh thấy thế liền ồn ào, "Nếu không ngồi bên chỗ anh chị nè?".

Cố Tịnh Nhuyễn vốn có tiếng là không dễ chọc, quái đản thô bạo, khách quen của ban giám hiệu, đã vậy gia thế không phải dạng vừa cho nên ở trường học cũng không ai dám động chạm tới cô. Người ở đây phần lớn đều biết nhóm Cố Tịnh Nhuyễn, cho dù trước đó không biết thì thông qua sự kiện diễn đàn cũng nhận thức một chút.

Hiện tại hai nhân vật trong sự kiện đang cùng một khung hình, mấy người đều nhịn không được âm thầm so sánh cô và Tạ Tri Ý. Thật làm người ta thổn thức, cùng là người một nhà sao có thể khác biệt nhiều như vậy?!

Tạ Tri Ý biết Hứa Nặc Dương dẫn người tiến vào phòng, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng, không nghĩ là nhóm Cố Tịnh Nhuyễn, cho nên không ngẩng đầu lên.

"Tỷ tỷ!" Cố Tịnh Nhuyễn cong miệng cười, so với bộ dạng hùng hổ doạ người vừa rồi quả là khác biệt như trời với đất.

Tạ Tri Ý hơi giật mình, không hiểu hôm nay Cố Tịnh Nhuyễn bị làm sao, mỗi lần kêu nàng đều là giọng điệu ngọt ngào. Nhưng Tạ Tri Ý cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xích qua một bên, chừa ra một khoảng trống giữa nàng và Lan Nhược Đình.

Thấy thế Cố Tịnh Nhuyễn lại ngọt ngào cười, "Cảm ơn tỷ tỷ!".

Mọi người:......

"Tỷ tỷ, chị không về nhà sao? Em còn lo lắng đã để chị chờ ở trường."

Vốn định gửi tin nhắn cho Tạ Tri Ý, nhưng ai ngờ danh bạ điện thoại của cô không có số của nàng. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn là nhờ mẹ cô nhắn cho Tạ Tri Ý biết.

"Uhm". Tạ Tri Ý lên tiếng.

Cố Tịnh Nhuyễn lấy thêm can đảm nói, "Tỷ tỷ, chúng ta thêm WeChat đi, em không có cách nào liên lạc với chị."

Ngón tay Tạ Tri Ý ngừng lại, không trả lời, qua vài giây, nàng đưa màn hình di động cho Cố Tịnh Nhuyễn xem. Giao diện cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trang thông tin cá nhân của một người, tên ghi chú: Cố Tịnh Nhuyễn.

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Cô đã cẩn thận xác nhận, phía bên cô thật không có Tạ Tri Ý.

Nói như vậy, cô...chính cô đã xoá tỷ tỷ...Bây giờ lại nói muốn thêm chị ấy...

"Điện... Số điện thoại thì sao?" Cố Tịnh Nhuyễn dè dặt hỏi.

Một khắc nhìn thấy Tạ Tri Ý mở ra danh bạ, Cố Tịnh Nhuyễn liền đoán được.
Quả nhiên ——

Trong danh bạ có ba chữ rõ ràng Cố Tịnh Nhuyễn.

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Xong rồi, cô xong đời rồi.

Cô đơn phương cắt bỏ hết phương thức liên lạc cùng tỷ tỷ...

"Em xoá à?". Tạ Tri Ý hiếm khi mở miệng, lại là một câu như vậy.

Đầu óc Cố Tịnh Nhuyễn rối loạn, trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tình Tạ Tri Ý. Thành khẩn nhận sai mới là vương đạo.
"Hu hu xin lỗi tỷ tỷ, em trượt tay xoá nhầm chị."

Tạ Tri Ý lần đầu thấy dáng vẻ này của Cố Tịnh Nhuyễn, tâm tình tốt hơn hẳn, thình lình buông thêm một câu, "Hai lần đều trượt tay?".

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Đồ tác giả hư thối! Có bị ném 800 cục đá cũng không quá đáng!

Cô nỡ lòng nào đi xoá số tỷ tỷ chứ, cầu còn không kịp! Cô còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!

——

Vạn Tranh Nhan: "Chúng ta thế nhưng không tư cách nói chuyện?".
Tống Tư Ngọc: "Nhịn nhịn, ai kêu chúng ta không có anh trai chị gái làm chi!".
......