Ở hành lang nhỏ hẹp lầu bốn, bốn người Cố Tịnh Nhuyễn quay chung quanh Lâm Tử Sâm. Cố Tịnh Nhuyễn ôm tay đứng dựa vào đầu cầu thang, nhìn người trước mắt, nói, "Anh biết sai ở đâu không?".

Lâm Tử Sâm như là nghe được chuyện khôi hài, cười hai tiếng, "Sai? Em thật cho rằng tôi đi theo ra đây nghĩa là em rất lợi hại? Cho em một bậc thang leo xuống mà thôi, hiểu không?".

Chứ không phải phản kháng không được nên đành ngoan ngoãn nghe lời à?

"A ~" Cố Tịnh Nhuyễn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, "Vậy xin hỏi anh vì cái gì phải cho tôi một bậc thang đây?".

"Tôi đâu có nói muốn anh cấp cho tôi bậc thang, hơn nữa bậc thang này sợ là anh tự cấp chính mình đi?"

Lâm Tử Sâm bị chặn họng, hiển nhiên hắn không suy đoán tới Cố Tịnh Nhuyễn sẽ phản ứng thế này.

"Nói đi, mục đích của em."

???

"Mục đích năm lần bảy lượt tiếp cận tôi."

Lâm Tử Sâm ra vẻ thâm trầm làm Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy chán ngán.

"Nếu là vì muốn tôi chú ý, vậy chúc mừng em đã thành công."

Cố Tịnh Nhuyễn: ???

"Nhuyễn Nhuyễn? Hắn đang nói cái quái gì?". Tống Tư Ngọc cúi đầu nhẹ giọng hỏi cô.

Cố Tịnh Nhuyễn nhún nhún vai, "Chắc hắn có chứng hoang tưởng a."
Cô nói rõ ràng không hề che giấu, thậm chí còn có chút tiếng vang ở hành lang trống vắng.

Lâm Tử Sâm cười khẩy, không nhanh không chậm nói, "Nhân lúc bổn thiếu gia tâm tình tốt, tạm thời thỏa mãn em một nguyện vọng."

Trong nguyên tác, tính cách nam chính vốn là như vậy, thối tha tự đại, nhưng nhờ trong nhà có mỏ tiền, gương mặt lớn lên cũng dễ nhìn, nên được rất nhiều cô gái theo đuổi.

Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, cô biết tính cách nhân vật là rất khó thay đổi, chuyện trước mắt cô có thể làm chính là thay đổi cốt truyện.

"Thôi được, không ngờ Lâm thiếu gia lại thật hào phóng, vậy phiền anh giúp tôi hoàn thành nguyện vọng."

Lâm Tử Sâm nghe vậy mỉm cười, có dạng con gái nào mà hắn chưa thấy qua. Cố Tịnh Nhuyễn sử dụng chiêu số thật sự quá nông cạn, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Hắn bày ra tư thái giọng điệu bố thí, "Nói đi."

Cố Tịnh Nhuyễn xem nhẹ thái độ của hắn, giả ý nói, "Anh nói không sai, tôi xác thật có mục đích."

Bởi mới nói làm gì có ai thoát được mị lực của hắn cơ chứ?

Mấy người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không rõ Cố Tịnh Nhuyễn là ăn trúng thuốc gì, nếu như nói có mục đích, từ thái độ trước đó xem tới, mục đích của cô hẳn là tìm ra phương pháp làm kẻ địch nếm thử cái chết càng thêm đau đớn mới đúng.

"Con người tôi thích nói nghĩa khí, anh đụng chạm bạn bè tôi, tôi nhất định đòi lại công đạo."

"Bạn bè? Ai?" Lâm Tử Sâm còn tưởng rằng cô sẽ thừa dịp này thực hiện ý đồ không an phận đối với hắn, đâu biết không như hắn nghĩ.

"Lan Nhược Đình là bạn tôi, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng một chút, không được tìm chị ấy gây sự, không được tiếp cận quấy rầy chị ấy, okay?"

Cố Tịnh Nhuyễn dùng hết tốc độ mau chóng nói xong lời này, không chịu được toàn thân nổi da gà.

Thôi quên quên, tất cả là để phục vụ cho việc xoay chuyển cốt truyện.

Cô biết Lâm Tử Sâm có tâm lý chống đối ngược hướng nghiêm trọng, càng là kêu hắn đừng chạm vào, hắn càng phải chạm vào, đem nguyên bản cốt truyện thuộc về tỷ tỷ bán cái sang cho Lan Nhược Đình, chỉ cần hắn tiếp xúc Lan Nhược Đình đừng chạm vào tỷ tỷ là được, không có tiếp xúc liền không có cơ hội rung động.

Cô biết mình chọc hắn, hắn có thể nghe lời cô nói mới là lạ.

Hiện tại mục đích của cô chính là ngăn cản Lâm Tử Sâm tiếp xúc với tỷ tỷ.

Lâm Tử Sâm ngầm tính toán về lớp sẽ hỏi thăm Lan Nhược Đình là ai, hắn trả lời, "
"Chuyện cỏn con."

"A đúng rồi, còn có người tên Tạ Tri Ý, thành tích ưu tú lại lớn lên xinh đẹp, đúng là làm người khác chướng mắt, anh giúp tôi trút giận một chút."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa nói vừa điên cuồng xin lỗi trong lòng, thực xin lỗi thực xin lỗi tỷ tỷ, cốt truyện yêu cầu hu hu hu....Cô biết mình đắc tội Lâm Tử Sâm, Lâm Tử Sâm sao có thể làm cô như nguyện.

Lâm Tử Sâm yên lặng ghi nhớ hai cái tên này, cười thầm nữ sinh thời nay thật dễ lừa, hắn vừa nói thỏa mãn một cái nguyện vọng, Cố Tịnh Nhuyễn liền nói ra sự tình, không phải là ngu sao?

Vậy mà ban đầu hắn còn tưởng cái đồ ngu này là người thú vị, còn định cho cơ hội tiếp cận, thật là ô uế đôi mắt, hắn khinh thường nhếch khóe môi, "Yên tâm."

Cố Tịnh Nhuyễn không rõ hắn suy nghĩ cái gì, nhưng từ biểu tình của hắn đại khái có thể đoán được hắn đang âm thầm cười cô ngây thơ ngu xuẩn.

Đáng tiếc, người cảm thấy người khác ngu xuẩn mới chân chính là kẻ ngu xuẩn.

"Ngươi cứ thế thả hắn đi? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ để ta hoạt động gân cốt." Hứa Phán Phán cảm thấy không thú vị, nàng thật lâu không có hoạt động gân cốt, một thân võ công không có chỗ thi triển, nàng muốn nghẹn chết.

Cố Tịnh Nhuyễn: "Thời tiết đẹp như vậy, ngươi lại nóng nảy thế kia, không tốt không tốt."

"Chài, hồi nãy ta xém chút nữa lên tiếng, mà ngươi nói câu kia với hắn là có ý gì?". Tống Tư Ngọc nghi hoặc.

"Câu nào?" Cô nói quá nhiều câu, ai biết Tống Tư Ngọc đề cập câu nào.

Tống Tư Ngọc trợn mắt, đây là cái loại gì trí nhớ a, "Ngươi nói Lan Nhược Đình là bạn, ngươi chướng mắt Tạ Tri Ý, hai câu này."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy nháy mắt liền suy sụp, "Các ngươi không hiểu, đây đều là vì cốt truyện yêu cầu, ta giả dối lương tâm nói như vậy, ngươi tưởng ta dễ chịu sao?".

"Còn có chuyện không dễ chịu hơn nè." Người nãy giờ vẫn luôn không mở miệng Vạn Tranh Nhan thình lình nói ra một câu thu hút sự chú ý.

Vạn Tranh Nhan chớp chớp đôi mắt, "Có một chuyện ta không biết nên nói hay không."

Cố Tịnh Nhuyễn: "Nói."

"Vậy ngươi điều chỉnh hô hấp một chút, hít vào thở ra...".

Cố Tịnh Nhuyễn làm theo, tim đột nhiên đập thình thịch, có dự cảm không tốt.

"Chuyện là, vừa nãy ta thấy Tạ Tri Ý tới đây."

Tỷ tỷ nghe được?????

Cố Tịnh Nhuyễn muốn khóc, "Chị ấy đến sau khi ta đã nói mấy lời kia đúng không?".

Vạn Tranh Nhan tàn nhẫn lắc đầu, "Đến ngay lúc ngươi bắt đầu nói Lan Nhược Đình là bạn ngươi, ngươi chướng mắt Tạ..."

"Đừng nói nữa!" Cố Tịnh Nhuyễn khóc không ra nước mắt, bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, "Chỗ hành lang này cùng hành lang kia cách xa như vậy, hẳn là không nghe thấy được đâu nhỉ?".

"Phải, xa lắm, hai mươi bậc thang lận nha, tính lên cũng được vài mét khoảng cách." Hứa Phán Phán âm dương quái khí nói.

"Ngươi im đi." Cố Tịnh Nhuyễn bây giờ chỉ muốn yên tĩnh.

"Hiện tại thời tiết còn đẹp không?"

"Đẹp con khỉ!"

Thời tiết không đẹp chút nào, tính khí nóng nảy, a tốt đến chết được.