Edit: Thư Bê

Beta: Thanh Thanh

~~~

Cố Thanh Vân là đàn ông!!

Đây chắc chắn là tin tức chấn động nhất trong giới thương nghiệp thành phố S năm nay.

Thảo nào từ khi về nước tới nay, một đám công tử con nhà giàu hết người này đến người khác ra sức theo đuổi nhưng anh vẫn không hề dao động, thì ra người ta là nam giả nữ, là một trai thẳng có giới tính bình thường!

Thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt mà.

Người giúp việc bưng một ly nước chanh tươi mát đến, trong nháy mắt lúc đặt ly xuống bàn, đáy thủy tinh nhẹ nhàng đụng vào bàn ăn phát ra một tiếng vang trong trẻo, tuy âm thanh không lớn, nhưng lại giống như một câu thần chú đánh thức mọi người, làm họ tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

“Mẹ nó, Cố Thanh Vân là đàn ông!! Mẹ nó hóa trang giỏi quá mà!” Vì quá sợ hãi nên Phó Minh Lễ không nhịn được mà chửi bậy: “Mẹ nó con thậm chí còn muốn theo đuổi anh ta, theo đuổi một đại lão giống như mình? Cái loại ngày ngày cạo râu cạo lông chân ấy! Anh ta cho rằng mình là hoa chắc? Nghĩ lại thật là không thở nổi mà!”

Phó Dũng buông báo, thở dài nói: “Dù biết rằng nội bộ tập đoàn Cố thị không yên ổn, nhưng mà không ngờ Cố Hạc lại để con trai mình đóng giả thành nữ nhiều năm như vậy.”

“Làm như vậy, hẳn là muốn bảo vệ an toàn cho Cố Thanh Vân.” Phó Minh Nghĩa khách quan nói.

Phó Minh Lễ giễu cợt nói: “Một tập đoàn công ty mà làm như phim cung đấu, bọn họ đều là diễn tinh* sao?”

*Diễn tinh: Một từ dùng để chỉ những người yêu thích diễn xuất, tùy từng hoàn cảnh và thời điểm mà bắt chước theo các kịch bản thường xuất hiện trong phim.

Phó Minh Nghĩa liếc anh ta, nói: “Em có tư cách nói người khác là diễn tinh sao?”

Phó Minh Lễ sờ sờ mũi, cười: “Anh đây là đang tìm đề tài cãi nhau với em đúng không?”

Phó Tiểu Ngư trừng mắt, mím môi, bỗng nhiên đập tờ báo lên bàn, nói: “Rõ ràng là em đã tự tay sờ rồi!”

Một câu không đầu cũng không đuôi, nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, Phó Minh Nghĩa hỏi cô: “Em sờ cái gì?”

Ánh mắt Phó Tiểu Ngư vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo, bên trên có một tấm hình Cố Thanh Vân mặc âu phục mang giày da, trong ảnh là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cô ngơ ngác nói: “Lần đầu tiên tham dự party của anh ấy, em vô tình sờ trúng ngực anh ấy, vừa lớn lại vừa mềm, em còn nhéo một cái nữa mà.”

Mọi người:……

Chú Phương với ba Phó đã lớn tuổi bỗng nhiên nghe cô nói như vậy, mặt già không kiềm được mà đỏ lên.

Một người thì vội vàng khom lưng châm trà, người kia thì ho nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên uống một hớp lớn, nhưng vì uống quá nhanh nên bị sặc, sau đó lập tức ho đến kinh thiên động địa, tựa như muốn tắt thở đến nơi.

Phó Minh Nghĩa ngồi bên cạnh Phó Dũng, thấy ông ho quá dữ dội, hơi do dự nhưng vẫn duỗi tay vỗ vỗ lưng ông.

Phó Minh Lễ chỉ liếc bọn họ một cái, cảm thấy khá hứng thú chuyện Phó Tiểu Ngư vừa nói, anh ta hỏi: “Em cũng háo sắc thật, không chỉ sờ mà còn nhéo nữa!”

Phó Tiểu Ngư ngạc nhiên nói: “Chuyện đó không quan trọng, điều đáng nói là anh ấy thật sự có ngực! Rất lớn!”

Chú Phương tiếp tục khom lưng châm trà, Phó Dũng lại càng ho nhiều hơn…

Phó Minh Lễ chậc chậc hai tiếng, cầm điện thoại của mình, click mở Taobao, nghĩ nghĩ rồi tìm thứ gì đó, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Xem đi, thứ em sờ có lẽ là vật này.”

Phó Tiểu Ngư tò mò tiến lại gần xem thì nhìn thấy một vài túi ngực giả có hình dạng không giống nhau làm từ silicon, cô hiểu ra một chút, sau đó click mở một trong số đó ra, lướt lướt vài cái thì vô tình nhìn thấy một bình luận người mua phản hồi lại, có vài cái là bình luận của đàn ông, còn nói sản phẩm rất tốt, mặc vào hiệu quả vô cùng tốt!

Bên tai Phó Tiểu Ngư như vang lên một tiếng sấm, thế giới quan nháy mắt được làm mới, cô không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh Cố Thanh Vân cầm điện thoại lướt Taobao để mua ngực giả.

Bổ não này thật là cay mắt mà!!

Thấy Phó Tiểu Ngư trừng mắt nhìn di động đến phát ngốc, Phó Minh Nghĩa duỗi cánh tay lướt qua bàn đoạt lấy điện thoại, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn đã ném lại cho Phó Minh Lễ, không vui nói: “Bớt cho em ấy xem mấy cái đồ kỳ quái này đi.”

“Cố Thanh Vân không phải mới là kỳ quái sao? Là đàn ông cao 1m85 lại đi giả gái, trước kia mắt em bị phân dính lại ư? Vậy mà không thể nhìn ra được!!” Phó Minh Lễ tức giận nói.

Phó Tiểu Ngư bĩu môi: “Anh thật bẩn.”

Phó Minh Lễ:……

Phó Tiểu Ngư không để ý tới anh hai nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ báo một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại của mình gọi cho Cố Thanh Vân, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

“Anh là đàn ông?” Phó Tiểu Ngư hỏi.

“Đúng vậy.” Giọng Cố Thanh Vân trong điện thoại nhẹ nhàng trầm thấp.

“Người đàn ông ở quán bar, là anh?” Cô lại hỏi.

“Đúng vậy.”

“Buổi sáng hôm sau người đàn ông đi ra từ phòng anh, cũng là anh?”

“Đúng vậy.”

Phó Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại.

Suy nghĩ một lúc, cô mở số điện thoại của Cố Thanh Vân, block.

Mở WeChat, xóa bạn tốt.

Làm xong những việc này, cô cũng không nói gì, buông điện thoại cầm đũa tiếp tục ăn sáng.

Mấy người đàn ông bên cạnh đồng thời an tĩnh lại, lo lắng nhìn về phía cô, cô gái nhỏ ngày thường rất lạc quan, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười, bây giờ lại chán chường cụp mắt xuống, chậm chạm ăn cháo, ngay cả món dưa góp yêu thích nhất cũng không ăn.

Phó Dũng là một người đàn ông có giới tính bình thường cứng rắn thâm niên, trước nay ông chưa từng dỗ dành trẻ con, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhớ lúc trước cô thích chị Cố như vậy, ông biết cô đang khó chịu thế nào, ông há miệng thở dốc, cuối cùng ngước mắt nhìn Chú Phương ra hiệu.

Chú Phương hiểu nhất là giảng hòa, thấy tình hình hiện tại, ông vội vàng cầm đũa gắp dưa góp cho Phó Tiểu Ngư: “Đây là củ cải cay ngọt mà tiểu thư thích nhất, cô ăn nhiều một chút.”

Phó Tiểu Ngư “Ồ” một tiếng, lại tiếp tục khuấy cháo trắng.

Mọi người:……

Phó Minh Lễ thấy cô đột nhiên sa sút tinh thần như vậy, thấy khó hiểu nói: “Không đúng, người ta là nam hay nữ là chuyện của người ta, em không vui cái gì chứ? Chẳng lẽ em thật sự thích phụ nữ sao??”

“Cạch” Phó Tiểu Ngư đập đũa lên bàn, sau đó đứng dậy, không để ý tới Phó Minh Lễ, nói với Phó Dũng: “Ba, con ăn xong rồi, hôm nay con muốn xin nghỉ không đi làm, được không ạ?”

Phó Dũng vội gật đầu: “Được.”

Phó Minh Nghĩa nói: “Thân phận của em ở công ty đã truyền ra ngoài rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi, sau này anh sẽ sắp xếp chức vụ khác cho em.”

“Cảm ơn anh cả, mọi người ăn đi, con lên lầu trước.” Phó Tiểu Ngư nói xong thì xoay người đi lên lầu.

Mấy người đàn ông còn lại trong phòng ăn sắc mặt đều không được tốt lắm.

Phó Tiểu Ngư một tay vịn cầu thang, chậm chạp đi lên lầu 3, quay về phòng mình, cô giơ tay khóa trái cửa, sau đó ngã vào chiếc giường mềm mại.

Tay chân cô mở ra thành hình chữ Đại (大) nằm trên giường, một bên gò má cọ cọ vào chăn mềm mại, mí mắt cụp xuống, lông mi vừa dày lại vừa dài, môi đỏ nhẹ nhàng mím lại.

Một loạt hồi ức hiện lên trong đầu cô.

“Chị, chị nhìn giúp em xem trên đùi em có phải bị chảy máu rồi không?” Cô vén váy vểnh mông về phía Cố Thanh Vân…… 

“Vậy thì không cần, em thấy chị em tốt người ta lúc đi dạo phố đều nắm tay.” Khi đi dạo phố cô chủ động muốn nắm tay Cố Thanh Vân nhưng lại bị đối phương từ chối……

“Chị không vào với em sao? Chị có thể giúp em tham khảo, ngày thường chị mặc loại nào, nửa cup hả? Hay một cup? Móc trước hay là móc sau?” Cô muốn mua nội y, còn bàn luận về kiểu dáng với Cố Thanh Vân…

“Chị xem này, đùi em bị những người đó đá bầm luôn rồi!” Đánh nhau xong cô còn chụp chân của mình gửi cho Cố Thanh Vân……

Phó Tiểu Ngư lật người, duỗi tay kéo chăn, vùi cả người mình vào trong.

Cô còn từng bàn luận với Cố Thanh Vân nên mua loại băng vệ sinh nào, cô còn từng dạy dỗ Cố Thanh Vân nói anh quá dâm, ra ngoài còn mang theo gậy mát xa, thậm chí sau khi gặp Cố Thanh Vân mặc đồ nam cô còn tưởng là một tên đàn ông cặn bã thích chơi trò tình một đêm?!

……

Chỉ cần nhớ tới những chuyện đó, cô đã xấu hổ đến mức sắp không thể hít thở nữa rồi, quả là ngu ngốc mà!

Rốt cuộc là Cố Thanh Vân đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc anh dùng tâm trạng gì để đối mặt với mấy hành động ngu ngốc đấy của cô?

Trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại những chi tiết sống chung lúc đó mới phát hiện, Cố Thanh Vân đóng giả thật sự rất tùy tiện, cũng rất cẩu thả, hành động cử chỉ của anh cũng rất quân tử, rất kiềm chế.

Tại sao cô lại không phát hiện ra chứ??

Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Tiểu Ngư nhớ trước khi xuyên không cô chỉ xem đến một nửa cuốn tiểu thuyết, trong tiểu thuyết  rõ ràng nói là Cố Thanh Vân sẽ kết hôn với Phó Minh Nghĩa, bởi vì tình tiết đó làm cô hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì giới tính của Cố Thanh Vân, mặc kệ Cố Thanh Vân có biểu hiện kỳ lạ gì, cô đều không nghĩ đến phương diện kia.

Giờ nghĩ lại, cô thật sự bị cuốn tiểu thuyết kia hố chết mà!!!!

Bên này, sau khi Cố Thanh Vân nhận được cuộc gọi ngắn gọn của Phó Tiểu Ngư, có chút chưa thỏa mãn, anh nghĩ thầm Tiểu Ngư bây giờ biết anh là đàn ông, anh có thể bỏ hết vướng mắc mà theo đuổi cô hay không?

Nghĩ vậy, trong lòng anh rất vui, vì thế click mở WeChat gửi tin nhắn cho Phó Tiểu Ngư.

“Buổi tối cùng đi ăn cơm được không?”

“Tiểu Ngư mở chế độ lọc bạn bè, bạn không phải là bạn bè của cô (anh) ấy. Gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương chấp nhận bạn mới có thể trò chuyện. Gửi yêu cầu kết bạn.”

Cố Thanh Vân:……

Hết chương 27!