Editor: Đen

Beta: Thanh Thanh

~~~

Đèn xanh phía trước sáng lên, xe chạy thẳng về trước.

Cố Thanh Vân im lặng cân nhắc hậu quả khi nói ra sự thật. Lúc ban đầu là vì kế hoạch, cũng là vì không thân với Phó Tiểu Ngư cho nên cố ý giấu giếm thân phận. Hiện giờ quan hệ của hai người càng ngày càng thân thiết, Cố Thanh Vân lại càng không mở miệng được, bởi vì anh cảm thấy chột dạ.

Trong lòng Cố Thanh Vân đang vô cùng rối bời, Phó Tiểu Ngư cũng như vậy, cô vuốt chiếc vòng tay mà Diệp Như tặng, có chút thẹn thùng lên tiếng: “Chị, em không cong, em thật sự là gái thẳng, em thích trai đẹp. Kiểu con trai cao ráo lại đẹp trai, chị…… Nếu như chị có ý tứ với em, em…”

Lời từ chối có uyển chuyển đến đâu thì cũng sẽ tổn thương người khác, Phó Tiểu Ngư rặn nửa ngày cũng không được chữ nào, làm mình nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng.

Cố Thanh Vân tấp xe vào lề đường, xoay người lại đối mặt với cô, buồn cười mà nói: “Yên tâm đi, giới tính của chị vô cùng bình thường, em không cần phải nghĩ phức tạp như vậy. Mẹ chị chỉ đơn giản thích em mà thôi, bà ấy chính là như thế, thích ai thì luôn cho người đó quà.”

Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Thật vậy sao?”

Cố Thanh Vân trịnh trọng gật gật đầu.

“Ôi má ơi, làm em sợ muốn chết!” Phó Tiểu Ngư vỗ vỗ ngực: “Chị nói sớm cho em có phải tốt hơn không, làm em phải suy nghĩ cách từ chối chị sao cho dịu dàng.”

Cố Thanh Vân bất đắc dĩ mà cười lắc đầu: “Em suy nghĩ nhiều.”

Phó Tiểu Ngư gãi gãi đầu, cười ngây ngốc.

Cố Thanh Vân dùng ánh mắt tinh tế đánh giá cô một lượt, trong lòng mềm đến rối tung rối mù. Lúc này chỉ muốn kéo cô vào lòng, hung hăng xoa bóp một phen.

Một hồi lâu, Cố Thanh Vân mới lên tiếng nhắc nhở cô: “Đến công ty của em rồi.”

Phó Tiểu Ngư ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói tạm biệt với Cố Thanh Vân rồi muốn xuống xe. Kết quả mở cửa được một nửa, cô đột nhiên xoay người lại, nói: “Chị, trưa nay chị đến đây là mời em đi ăn cơm à?”

Cố Thanh Vân cười: “Sao, không được à?”

Phó Tiểu Ngư cười vô cùng vui vẻ: “Đương nhiên là được, sau này chị có thể rủ em đi ăn cơm bất cứ lúc nào!”

“Ừ, mau vào đi.”

Phó Tiểu Ngư xuống xe, đứng tại chỗ nhìn Cố Thanh Vân rồi vẫy vẫy tay. Sau khi thấy xe Cố Thanh Vân đã rời khỏi đó thì mới xoay người tiến vào công ty.

Nhớ tới vừa rồi nghi ngờ Cố Thanh Vân thích con gái, Phó Tiểu Ngư không nhịn được mà lấy tay gõ gõ đầu mình, cảm thấy đầu mình chắc chắn đã bị úng nước rồi.

Nguyên tiểu thuyết mà Phó Tiểu Ngư đã xem qua, trong đó Cố Thanh Vân kết hôn với Phó Minh Nghĩa, hôn nhân duy trì được một năm. Nếu Cố Thanh Vân thích con gái mà phải đi lấy một người có tính cách chính trực như Phó Minh Nghĩa, thì chắc chắn là không nguyện ý đi.

Hay là nói, hai người đều có điều kiện và mục đích mới kết hôn với nhau?

Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Ngư ảo não thở dài, đều là do cô đọc sách quá chậm, cả quyển thế mà chỉ mới đọc được một nửa. Mấy chuyện xảy ra sau khi Phó Minh Nghĩa và Cố Thanh Vân ly hôn cô đều không biết.

Cảm thấy như mình đang xem sách giả. 

Phó Tiểu Ngư đi thẳng vào công ty, vào thang máy, đột nhiên không kịp phản ứng mà đối mặt với Phó Minh Lễ cũng đang ở trong, chắc hẳn anh ta vừa từ bãi đỗ xe đi lên. 

Thang máy không có người ngoài, sau khi ngẩn người hai giây Phó Tiểu Ngư lên tiếng: “Anh hai.” 

Trong tay Phó Minh Lễ đang cầm một tập tài liệu, nhìn thấy cô thì hỏi: “Đang giữa trưa thế này, em vừa đi đâu về?” 

“Em ra ngoài ăn cơm.” Phó Tiểu Ngư nói. 

Phó Minh Lễ hỏi: “Cơm trong canteen không ăn nổi sao mà phải ra ngoài ăn cơm như thế?”

Phó Tiểu Ngư cười: “Anh quản nhiều thế làm gì, em đi ăn với chị Cố.” 

Vừa nghe đến Cố Thanh Vân, mắt Phó Minh Lễ đột nhiên sáng ngời, bước lên hai bước, cười nói: “Tình cảm của hai người hình như rất tốt.” 

“Tạm được.” Phó Tiểu Ngư nói. 

“Cái kia… biết cô ấy thích ăn gì, chơi cái gì, có hứng thú với cái gì hay không?” Phó Minh Lễ hỏi cô. 

Tay Phó Tiểu Ngư khoanh trước ngực, ngẩng đầu, cao ngạo nói: “Sao em phải nói cho anh biết?”

Phó Minh Lễ chậc một tiếng, nói: “Cái con bé này thật là không tốt bụng xíu nào, anh là anh của em, anh muốn theo đuổi Cố thiên kim, em đã không thèm để ý không lẽ còn không chịu giúp?” 

Phó Tiểu Ngư nghĩ thầm, tôi phá hư chuyện của hai người còn không kịp, sao có thể giúp anh!! 

Phó Tiểu Ngư ngoắc ngón tay với Phó Minh Lễ ý nói anh ta đưa đầu lại đây, chờ lúc anh ta khom lưng nghiêng mặt, cô nghiêm túc nói vào tai anh ta: “Anh hai, em nói với anh rồi, anh đừng có đùa nữa. Sau này anh không cần nhớ tới chị Cố nữa đâu, chị ấy không thích mẫu người như anh.”

Phó Minh Lễ nhướng mày, nửa tin nửa ngờ nói: “Thế cô ấy thích kiểu người thế nào?”

Phó Tiểu Ngư nhớ đến sự hiểu lầm vừa nãy với Cố Thanh Vân, nhanh trí lên tiếng: “Đây là bí mật, em có thể lén nói với anh, nhưng anh không được đi nói lung tung.”

Phó Minh Lễ nhìn dáng vẻ thần bí của cô, không khỏi nghiêm túc lên, gật đầu cam đoan nói: “Anh sẽ không nói lung tung đâu.”

Lúc này thang máy báo đã đến tầng mà Phó Minh Lễ muốn đi, Phó Tiểu Ngư lấy lại tinh thần: “Ôi, nhưng mà em đã đi lâu quá rồi, bây giờ em phải lên tầng 10 làm việc rồi.” Nói xong thì bấm nút lên lầu.

Phó Minh Lễ kéo tay cô lại, túm cô ra khỏi thang máy, nói: “Em còn chưa nói rõ, không được đi làm!”

“Vậy không được, em cũng không muốn nghỉ không xin phép.”

“Anh cho em nghỉ chiều nay, được chưa?”

Phó Minh Lễ nói xong, nắm chặt tay của Phó Tiểu Ngư, nửa kéo nửa túm lôi cô vào văn phòng của mình. Tư thế của hai người họ vô cùng kỳ lạ, khiến mọi người ở phòng thư ký vây tới xem, sau đó ai nấy đều bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của hai người.

Thân phận của Phó Tiểu Ngư luôn không được công khai thế mà ngày đầu tiên đi làm đã bị hai ông anh kêu lên văn phòng, khi đó cũng không hề nói gì với bên ngoài. Cô nhanh chóng trở thành người mà mọi người cảm thấy hâm mộ, không ngờ bây giờ đã có thể theo dõi được bí mật này.

Mặc dù hai người họ lôi lôi kéo kéo nhau chẳng có chút tình cảm gì, thế nhưng trong mắt những người ở đây thì lại là một hình ảnh thân mật. Thoạt nhìn dường như có quan hệ gì đó.

Lẽ nào…. Là một cặp sao??

Suy đoán này vừa xuất hiện, trái tim của một nửa thiếu nữ ở đây nhanh chóng tan nát.

Đương nhiên là hai anh em họ không hề biết được tâm tư của mấy thiếu nữ kia. Su khi hai người vào văn phòng, Phó Minh Lễ đã ấn Phó Tiểu Ngư vào sofa, để cô mau mau nói ra bí mật của Cố Thanh Vân.

Phó Tiểu Ngư xoa xoa tay, cố ý thừa nước đục thả câu, nói: “Miệng có hơi khát, không muốn nói nữa.”

Phó Minh Lễ:…

Ấn điện thoại kêu người mang nước trái cây và bánh ngọt vào, chờ đến khi một đống đồ được bày ra trên bàn, Phó Minh Lễ lại rút ra một quyển tạp chí, khom người quạt mát cho Phó Tiểu Ngư: “Tiểu tổ tông, bây giờ em nói được chưa?”

Phó Tiểu Ngư uống nước trái cây, ăn chút bánh ngọt, hưởng thụ gió mát, thỏa mãn thở dài rồi mới lên tiếng: “Thật ra thì cả anh và anh cả, chị Cố đều không xem trọng ai cả.”

Động tác quạt gió của Phó Minh Lễ dừng một chút, nhưng lập tức tăng tốc độ quạt, phẩy phẩy hỏi: “Đều không xem trọng? Người như Phó Minh Nghĩa mà cô ấy cũng không để mắt tới sao?”

Phó Tiểu Ngư gật gật đầu: “Đúng thế, đều không để mắt tới. Không phải do hai anh không đủ tài giỏi, mà là một vài chỗ không hợp.”

Trên đầu Phó Minh Lễ một đống dấu chấm hỏi, hỏi: “Vài chỗ không hợp?????”

Rõ ràng trong phòng làm việc chỉ có hai người, cửa phòng cũng đóng chặt, có cách âm, thế nhưng Phó Tiểu Ngư còn cố ý hạ giọng, tạo ra cảm giác cực kì thần bí, thấp giọng nói: “Chị Cố chỉ thích con gái, không thích con trai!!”

Phó Minh Lễ trừng mắt, lớn tiếng hỏi: “Đồng tính luyến ái???”

Phó Tiểu Ngư gật gật đầu: “Đúng vậy, đồng tính luyến ái.”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy vào, Phó Minh Nghĩa đang đứng ở cửa nhìn về phía hai người, nhíu nhíu mày: “Cái gì mà đồng tính luyến ái? Ai đồng tính luyến ái?”

Phó Minh Nghĩ vừa nghe trợ lý nói Phó Minh Lễ lôi lôi kéo kéo một cô gái vào văn phòng, cả phòng thư kí đều chạy lại vây xem, Phó Minh Nghĩa cảm thấy như vậy không được hay cho lắm, liền nghĩ tới việc qua nói chuyện với em trai một chút. Mặc dù em trai không nhất định sẽ nghe, thế nhưng không ngờ vừa đẩy cửa vào thì nghe thấy hai đứa em đang thảo luận về vấn đề đồng tính luyến ái.

“Anh cả!” Phó Tiểu Ngư nhanh chóng lễ phép chào hỏi Phó Minh Nghĩa, cô vốn là muốn lừa anh hai một chút, để anh ta hết hi vọng với Cố Thanh Vân. Thế nhưng lại không ngờ anh cả cũng tới, Phó Tiểu Ngư có chút không biết làm sao, không biết mình có nên tiếp tục lừa gạt hai anh hay không.

Nhưng mà Phó Tiểu Ngư còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Minh Lễ nói: “Tiểu Ngư nói Cố Thanh Vân là đồng tính luyến ái, cô ấy rất chán ghét đàn ông.”

Phó Minh Nghĩa ngẩn ra, theo bản năng đóng cửa phòng lại, đôi chân dài bước có vài bước đến cạnh sofa. Từ trên cao nhìn xuống Phó Tiểu Ngư, biểu cảm nghiêm túc nói: “Em nói thật sao?”

“Em…” Phó Tiểu Ngư rụt cái đầu nhỏ, đầu quay sang bên phía kia, do dự lên tiếng: “Chuyện này…. Đây là việc riêng tư của người khác, em cũng không tiện nói nhiều.”

Phó Minh Nghĩa cũng không hỏi nhiều, mà lại đang đi qua đi lại trước ghế sofa như là đang suy tư điều gì đó vô cùng nghiêm trọng, trong lòng Phó Tiểu Ngư cảm thấy lo sợ, nghĩ là chuyện này đã đả kích không nhỏ tới Phó Minh Nghĩa. Thế nhưng nếu có thể vì vậy mà khiến anh ấy từ bỏ việc tiếp cận Cố Thanh Vân, vậy thì không còn gì bằng.

Phó Minh Nghĩa đi qua đi lại mấy vòng, sau đó đứng lại, nghiêm túc nói với Phó Tiểu Ngư: “Cố Thanh Vân có phải coi trọng em hay không? Anh cảm thấy thái độ của cô ấy với em khá kỳ quái, nếu nói cô ấy đồng tính luyến ái, vậy thì coi như là đã rõ.”

Phó Tiểu Ngư:….

Hóa ra vừa rồi anh cả nghiêm túc như vậy là nghĩ đến cái này?? Điểm đáng chú ý hình như hơi bị lệch rồi thì phải.

Phó Minh Lễ bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy!”

Phó Tiểu Ngư:….

Phó Minh Nghĩa đi tới ngồi xuống cái sofa trước mặt, hỏi Phó Tiểu Ngư: “Thế giới tính thật của em thì sao?”

Phó Tiểu Ngư vội vàng nói: “Giới tính của em rất bình thường, em thích con trai, thích mấy anh vừa cao vừa đẹp trai ấy!”

Phó Minh Nghĩa gật đầu nói: “Vậy bữa sau em tránh xa Cố Thanh Vân một chút, đừng để bản thân chịu thiệt.”

Phó Minh Lễ nghĩ thầm hai người đều là con gái, sao có thể bị thiệt thòi gì, nhưng nghĩ đến chiều cao của Cố Thanh Vân không khác mình lắm, anh ta cũng không nói thẳng ra, thậm chí còn có hơi lo lắng, vì thế hiếm lắm mới phụ họa theo anh cả: “Đúng, cách xa cô ta một chút.”

Phó Tiểu Ngư:….

Hai ngày sau, Phó Dũng muốn đi tham gia tiệc mừng thọ bạn già của mình. Phó Tiểu Ngư ăn mặc vô cùng lộng lẫy để đi cùng, Phó Minh Nghĩa và Phó Minh Lễ cũng đi theo.

Người bạn cũ này của Phó Dũng là lão đại trong giới kinh doanh. Nhiều năm làm ăn tích lũy, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn, khách khứa đến tiệc mừng thọ tất nhiên không phải những vị khách bình thường. Phó Dũng mang theo ba đứa con đi theo là cố ý cho bọn họ tiếp xúc nhiều chút.

Phó Tiểu Ngư cảm thấy rất hứng thú với tiệc rượu này, nhìn xung quanh, thấy có không ít người có tiếng tăm. Cô đưa mắt nhìn một vòng, nhanh chóng thấy bóng dáng Cố Thanh Vân trong đám người.

Cô vui vẻ nghĩ đến việc chào hỏi, nhưng hai vị tôn đại thần lại đang ở bên cạnh, cố tình gây sự ngăn cản cô.

Mặt Phó Minh Nghĩa không cảm xúc: “Không cho em đi qua đấy.”

Phó Minh Lễ cũng phụ họa: “Em biết rõ cô ta thích con gái mà còn muốn đến trước mặt cô ta, em có bị ngu không?”

Phó Tiểu Ngư không còn gì để nói, cô cảm thấy mình đã tự gây khó khăn cho bản thân mình.

Sau đó mặc kệ hai người đi xã giao với ai, đều sẽ lôi kéo cô đi theo, canh phòng nghiêm ngặt, kiên quyết không cho cô đi một mình. Phó Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể nhìn Cố Thanh Vân từ xa vài lần.

Tiệc rượu tổ chức được một nửa, Phó Tiểu Ngư rời tiệc để đi toilet, chờ khi cô lau khô tay đi ra ngoài đã bị ai đó kéo vào trong cầu thang.

Phó Tiểu Ngư bị dọa cho giật mình, khi thấy rõ người đó là ai, tâm trạng thả lỏng: “Chị.”

Một tay Cố Thanh Vân chống lên vách tường, cúi đầu nhìn cô, nói: “Muốn đi đến chào hỏi với em nhưng không hề dễ tí nào.”

Phó Tiểu Ngư ngượng ngùng cười, ánh mắt né tránh nói: “Làm gì có.”

Cố Thanh Vân “Ồ” một tiếng, dù bận vẫn ung dung lên tiếng: “Đêm nay chị vừa nghe được một tin đồn, em có muốn biết không?”

Phó Tiểu Ngư tò mò ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Cái gì….. Tin đồn gì?”

Cố Thanh Vân nói: “Nghe nói thiên kim nhà họ Cố, Cố Thanh Vân là người đồng tính luyến ái chỉ thích con gái, Tiểu Ngư, em nói xem, có phải rất thú vị không?”

Phó Tiểu Ngư:….

Phó Minh Lễ cái đồ miệng rộng nhà anh này!!!!!!!!!!!

Hết chương 19!