*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thư Bê

Beta: Thanh Thanh

~~~

Hội sở Hoàng Uyển khí thế xa hoa, ẩm thực hay giải trí đều đỉnh, nghe nói trên tầng thượng còn có sân golf, tuyệt đối là nơi ăn chơi nổi tiếng mà các nhân vật quý tộc thành phố S lựa chọn đầu tiên. Phó Minh Nghĩa lần đầu mời thiên kim nhà họ Cố ăn cơm, đương nhiên là phải chọn chỗ tốt.

Phó Tiểu Ngư từ thang máy đi ra, bước lên tấm thảm nhập khẩu cao cấp sang quý, mỹ nữ phục vụ mặc sườn xám bên cạnh quầy phục vụ chào đón, nở nụ cười khéo léo dò hỏi cô tìm phòng nào.

Phó Tiểu Ngư báo tên Phó Minh Nghĩa, mỹ nữ mỉm cười gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường cho Phó Tiểu Ngư.

Tạo hình đèn tường hai bên hành lang độc đáo, phát ra ánh sáng ấm áp, toàn bộ tầng lầu đều là phòng VIP, thời gian này đúng lúc có lượng khách cao, trước cửa mỗi phòng đều có nhân viên phục vụ, chứng tỏ bên trong phòng đều có khách.

Khi đi qua một căn phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa đi từ trong ra.

“Hạ thiếu, mấy anh em chỉ chờ mỗi mình cậu thôi đấy, khi nào có thể tới?” Người đàn ông dừng một chút, cười ra tiếng: “Được được, rượu đã rót ra rồi, chỉ chờ cậu đến tự phạt.”

Người đàn ông cúp điện thoại rồi nhét vào túi quần, lại móc ra một gói thuốc lá, sau đó không chút để ý giương mắt nhìn về phía Phó Tiểu Ngư, sửng sốt một giây, ngay sau đó cười nói: “Em gái Tiểu Ngư!”

Phó Tiểu Ngư:…

“Sao vậy, không nhớ anh à?” Người đàn ông cất điếu thuốc, tiến lên một bước cúi đầu nhìn cô.

“Thịnh tiên sinh.” Phó Tiểu Ngư mặt vô biểu tình chào hỏi anh ta.

Thịnh Vọng nhướng mày, cười nói: “Gọi Thịnh tiên sinh thật là xa lạ, anh với anh hai em là bạn tốt, em có thể gọi anh là anh Thịnh.”

Phó Tiểu Ngư thiếu chút nữa bị ghê tởm hỏng rồi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi còn có hẹn, không quấy rầy Thịnh tiên sinh nữa, tạm biệt.” Nói xong cũng ra hiệu bảo nhân viên phục vụ tiếp tục dẫn đường.

Thịnh Vọng ngoài ý muốn đá phải ván sắt nhưng cũng không tức giận, còn cười nói nhỏ với bóng dáng của cô: “Thật đúng là ớt cay nhỏ.”

Nhân viên phục vụ đưa Phó Tiểu Ngư đến trước một gian phòng, một nhân viên phục vụ khác xoay người gõ cửa, sau đó mở cửa ý bảo Phó Tiểu Ngư đi vào.

Phó Tiểu Ngư không vào ngay, đầu tiên là ngó vào nhìn một chút, phát hiện trên sô pha ở đại sảnh không chỉ có Phó Minh Nghĩa cùng Cố Thanh Vân mà còn có Phó Minh Lễ không mời mà đến.

Phó Tiểu Ngư cười trộm trong lòng, nghĩ thầm động tác của Phó Minh Lễ thật là nhanh, vậy mà còn tới sớm hơn cả cô.

Tuy trong lòng biết rõ ràng, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả bộ một chút, vì thế sau khi chào hỏi qua các anh các chị trong phòng, sau đó rất kinh ngạc hỏi Phó Minh Lễ: “Anh hai, sao anh cũng ở chỗ này?”

Phó Minh Lễ ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghe vậy giương mắt nhìn cô, cười nói: “Tối nay anh có việc ở bên này, nghe nói anh cả cũng ở đây nên tới chào hỏi, không nghĩ tới Cố tiểu thư cũng có mặt, thật là có duyên nha!”

Phó Tiểu Ngư:…

Anh tới chỗ hẹn hò của người ta làm bóng đèn thì thôi đi, còn nói có duyên với đối tượng hẹn hò của người ta, Phó Minh Lễ vai ác này của anh có phải có chút quá kiêu ngạo rồi không?

Phó Minh Nghĩa ngồi ở bên kia sô pha sắc mặt quả thật không dễ nhìn, bình tĩnh nói: “Chào hỏi xong rồi thì em có thể đi.”

Phó Minh Lễ ngồi vững chãi ở trên sô pha, không có một chút ý tứ rời đi: “Đều là người một nhà cả, ăn một bữa cơm anh lại chỉ gọi Tiểu Ngư cũng quá bất công rồi, huống chi còn có khách quý là Cố tiểu thư ở đây nữa, Cố tiểu thư, cô nói có phải không?”

Hôm nay Cố Thanh Vân mặc một bộ váy liền áo màu xanh đậm, trên cổ thắt khăn lụa cùng màu, không chỉ hoàn mỹ che đậy hầu kết mà càng tôn thêm làn da trắng cùng mỹ mạo của anh.

Anh ngồi dựa ở trên sofa đơn, một tay chống cằm, khóe miệng mang theo một tia ý cười lười nhác, nhàn nhã nhìn ba anh em nhà họ.

Từ khi nghe Phó Tiểu Ngư miêu tả hai anh trai xong, ấn tượng của Cố Thanh Vân đối với hai người đàn ông này đã rơi xuống vài bậc, nếu không phải nghĩ đến về sau có khả năng sẽ hợp tác, anh thật sự lười đi ứng phó bọn họ, may mắn ở trong cuộc xã giao nhàm chán này có thêm một Phó Tiểu Ngư thú vị, bằng không Cố Thanh Vân thật sợ mình sẽ ngồi ngồi rồi ngủ luôn mất.

Bị Phó Minh Lễ điểm danh, Cố Thanh Vân cũng không để ý tới, ngược lại vẫy tay với Phó Tiểu Ngư đang đứng ở cửa: “Tiểu Ngư, lại đây ngồi.”

Phó Tiểu Ngư lộ ra một nụ cười xán lạn, chạy chậm đến chỗ Cố Thanh Vân: “Chị!”

Cố Thanh Vân ngước mắt lên nhìn rồi cười với cô, vốn cho rằng cô sẽ ngồi vào ghế sô pha đơn bên cạnh, kết quả Phó Tiểu Ngư cười toe toét chạy tới lại đặt mông ngồi vào trên tay vịn ghế sofa của Cố Thanh Vân, mông cùng phần eo gắt gao dựa gần cánh tay anh.

Bởi vì cô dựa rất gần nên Cố Thanh Vân hơi hơi nghiêng đầu là có thể ngửi được một cỗ mùi thơm như có như không, đó không phải là mùi của một loại nước hoa đắt tiền nào đó mà là mùi thơm của cơ thể con gái rất nhạt rất tự nhiên, mùi hương này giống một cái lưỡi câu, nhẹ nhàng trêu chọc tâm tình anh.

Anh vốn nên thu cánh tay lại để giảm bớt tiếp xúc giữa hai người nhưng cũng không biết vì sao anh lại do dự hai giây, sau đó mặc kệ cánh tay mình kề sát eo sườn cô, từ trên người cô truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp làm anh có loại ảo giác bị hun nóng.

“Có đặc biệt muốn ăn gì không?” Cố Thanh Vân không để ý tới hai người đàn ông ở đây, ngẩng đầu hỏi Phó Tiểu Ngư.

Phó Tiểu Ngư nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay muốn ăn cay một chút.”

Cố Thanh Vân cười nhạt gật đầu, cũng không trưng cầu ý kiến hai người đàn ông kia, trực tiếp nói: “Vậy ăn đồ ăn Hồ Nam.”

Phó Minh Lễ bị vắng vẻ ngồi một bên đúng lúc xen mồm: “Đồ ăn Hồ Nam được đấy, tôi đặc biệt có thể ăn cay, không giống anh cả, cay một tí cũng không được.”

Phó Tiểu Ngư cùng Cố Thanh Vân đồng thời nhìn Phó Minh Nghĩa, Phó Minh Nghĩa nắm tay phải lại, để ở bên miệng ho khan hai tiếng, nói: “Ai nói anh không ăn được cay? Tối nay ăn đồ ăn Hồ Nam.” Nói xong bèn đứng lên gọi nhân viên phục vụ vào để gọi món.

Gọi xong đồ ăn, bốn người dời bước đến trước bàn tròn lớn rồi ngồi xuống, vốn là hai người hẹn hò, cuối cùng biến thành bốn người ngồi cùng bàn, trường hợp này nhìn thế nào cũng thấy có chút xấu hổ.

Chẳng qua là bốn người đều có tố chất tâm lý vô cùng tốt, cho nên một chút xấu hổ này hoàn toàn có thể xem nhẹ.

Trong lúc chờ đồ ăn, Phó Minh Nghĩa hỏi Cố Thanh Vân ngồi bên cạnh: “Trên lầu có sân golf, ăn xong chúng ta đi đánh một chút?”

Cố Thanh Vân đang châm trà cho Phó Tiểu Ngư, không tỏ ý kiến gì với dò hỏi của Phó Minh Nghĩa.

Mục đích tối nay tới đây cua Phó Minh Lễ là quấy rối Phó Minh Nghĩa, nghe xong anh ta âm dương quái khí cười cười, nói: “Buổi tối đi lên sân thượng chơi golf, anh là muốn Cố tiểu thư bị muỗi khiêng đi sao?”

Mọi người:…

Phó Minh Nghĩa nhíu mày, nhìn về phía Phó Minh Lễ, bất động thanh sắc ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, Phó Minh Lễ ngẩng đầu nhìn đèn rồi lại cúi đầu thưởng thức di động, coi như không thấy.

Phó Minh Nghĩa thân là một trai thẳng chính trực có chút cổ hủ, không có nhiều tâm tư, kịch bản hẹn hò với con gái cũng chỉ là cái biết cái không, đơn giản chính là ăn cơm đi dạo phố mua đồ, nhưng giá trị con người của Cố Thanh Vân đoán chừng còn cao hơn cả bọn họ, bất kể là hưởng thụ về vật chất hay là tinh thần hẳn là còn lành nghề hơn so với bọn họ, cho nên rất khó lấy lòng.

Nghĩ nghĩ, Phó Minh Nghĩa lại hỏi: “Vậy đi xem phim? Nghe nói thiết bị phòng chiếu phim bên này là tiên tiến nhất.”

Đề nghị này nghe rất đáng tin cậy, nhưng Phó Minh Lễ lại có ý kiến, anh ta nói: “Xem phim chán lắm, đều là người trẻ tuổi, anh không thể nghĩ ra hoạt động nào năng động một chút sao?”

Phó Minh Nghĩa lạnh lùng nói: “Đến rạp chiếu phim phần lớn là người trẻ tuổi.”

“Đúng vậy, phần lớn đều là người yêu đến nói chuyện yêu đương, sao, anh đã nhanh như vậy muốn xác định quan hệ của mình với Cố tiểu thư rồi?”

Phó Minh Nghĩa:……

Lời này thật là làm người ta suy nghĩ sâu xa.

Phó Minh Nghĩa dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Phó Minh Lễ, bình tĩnh hỏi: “Ngày thường em thường xuyên đi ra ngoài chơi với con gái, kinh nghiệm nhiều, nếu không em ở đây truyền thụ cho anh một chút đi?”

Sắc mặt Phó Minh Lễ nháy mắt trở nên khó coi, ở trước mặt Cố Thanh Vân nói anh ta là kẻ trăng hoa, Phó Minh Nghĩa đây là trả lại anh ta một đòn, hơn nữa là một chiêu trí mạng.

Phó Minh Lễ nghiến răng nghiến lợi không tiếng động mắng một câu thô tục với anh ấy, quay đầu lại đã thay đổi biểu tình, cười nói với Cố Thanh Vân: “Cô đừng nghe anh tôi nói bậy, tôi luôn luôn giữ mình trong sạch.”

Cố Thanh Vân rót trà cho Phó Tiểu Ngư xong lại cầm dụng cụ bóc vỏ hoa quả cho Phó Tiểu Ngư, bận đến vô cùng vui vẻ, căn bản không nghe anh em hai người họ đang đấu cái gì, thấy Phó Minh Lễ quay đầu cười với mình, anh cũng có lệ mà kéo kéo khóe miệng.

Mắt thấy chiến tranh giữa hai anh em chạm vào là nổ ngay, Phó Tiểu Ngư đúng lúc đứng lên hòa giải: “Kỳ thật xem phim cũng không tồi, em thích xem phim, nếu không đợi lát nữa cơm nước xong, bốn người chúng ta cùng đi xem?”

Lúc này nhân viên phục vụ gõ mở cửa, bắt đầu lên đồ ăn.

Đầu cá băm ớt, malatang huyết vịt hương vị Hồ Nam*, lẩu gà cay……



Mười món đồ ăn bày đầy bàn, đưa mắt nhìn lại, một mảnh rực rỡ.

Phó Tiểu Ngư nhìn đến thiếu chút nữa chảy nước miếng, Phó Minh Nghĩa thì lại uống mấy ngụm trà an ủi, Phó Minh Lễ vừa rồi nói khoác mình đặc biệt có thể ăn cay, nhưng nhìn đến một bàn toàn ớt này, anh ta vẫn có chút nhìn mà phát khiếp.

Làm người ta bất ngờ nhất chính là Cố Thanh Vân là người có thể ăn cay nhất trong bốn người, Phó Tiểu Ngư ăn mà còn không ngừng lau nước mũi, Cố Thanh Vân hoàn toàn là mặt không đổi sắc, ăn xong còn đánh giá món ăn Hồ Nam bên này không đủ thuần túy, không đủ cay.

Phó Minh Nghĩa cùng Phó Minh Lễ nghe xong lâm vào trầm tư sâu sắc, bà xã có thể ăn cay như vậy, bọn họ có chút hold không được nha!

Sau khi ăn xong bọn họ cũng không đi xem phim, Cố Thanh Vân đề nghị đi đánh bi-a hoặc chơi mạt chược, hai người đàn ông tranh nhau lấy lòng anh tự nhiên không có ý kiến, Phó Tiểu Ngư một kẻ lừa ăn lừa uống cộng thêm phá hoại thì lại càng không có ý kiến, vì thế ăn xong cơm tối, bốn người liên tục chiến đấu ở các phòng giải trí.

Hai người Phó Minh Nghĩa với Phó Minh Lễ đều là cao thủ bi-a, một gậy hết bàn hoàn toàn không thành vấn đề, lần này có Cố Thanh Vân ở đây, hai người càng như là khổng tước xòe đuôi, tranh nhau biểu hiện, mỗi người thay phiên nhau đánh sạch bàn một lần, Phó Tiểu Ngư nhìn đến ngáp luôn.

Tối nay Cố Thanh Vân đều ghé vào bên người cô, thấy phản ứng này của cô, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn học không? Chị dạy cho em.”

Phó Tiểu Ngư rốt cuộc lên chút tinh thần, vội vàng gật đầu.

Vì thế, bên này hai người đàn ông cạnh tranh đã tiến vào đỉnh điểm, bên kia hai “cô gái” lại vô cùng vui vẻ chơi ở một bàn khác.

Phó Tiểu Ngư cái biết cái không với bi-a, biết chút da lông, nhưng muốn đánh trúng thì có chút khó, Cố Thanh Vân kiên nhẫn giảng giải trọng điểm kỹ thuật cho cô, còn có bí quyết phát lực, Phó Tiểu Ngư nghe đến liên tục gật đầu.

Nhưng mà, cô cũng không đánh trúng bi.

Cô nửa ghé vào trên bàn, bất đắc dĩ trêu chọc mình: “Lỗ tai nói: Tôi biết, tay nói: Không, mi không biết!”

Cố Thanh Vân bị cô chọc cười, đi đến phía sau cô, cong lưng đặt tay lên tay cô: “Mắt nhìn về phía trước, phải tìm đúng điểm đập bi, không cần cậy mạnh.”

Nói xong, anh dịu dàng dẫn dắt cô nhắm chuẩn.

Thân thể hai người dựa vào thật sự gần, Cố Thanh Vân lại ngửi được mùi thơm tươi mát thơm ngọt trên người cô, trong lúc nhất thời tim đập gia tốc, thế nhưng cảm thấy có chút “cứng”.

Gậy nhẹ nhàng chọc một cái, hai viên bi phát ra âm thanh va chạm thanh thúy, sau đó quả bi đỏ chậm rãi lăn vào trong lỗ, Phó Tiểu Ngư hưng phấn la lên một tiếng “Yeh!”

Nháy mắt gọi hồn Cố Thanh Vân đang có chút say mê về.

Chờ chơi bi-a đủ rồi, bốn người lại về phòng chơi mạt chược, Phó Tiểu Ngư cho 12 điểm nhiệt tình đối với hoạt động này, cô xoa xoa lòng bàn tay, quay đầu lại hỏi Cố Thanh Vân: “Chị, vận may của chị thế nào?”

Cố Thanh Vân cười: “Cũng không tệ lắm.”

Phó Tiểu Ngư bèn nắm lấy tay anh, sau đó dùng tay mình xoa tay anh: “Vậy cho em một chút vận may đi!”

Cố Thanh Vân:…

Phó Minh Nghĩa Phó Minh Lễ:…

Trong quá trình đánh bài, Phó Minh Nghĩa Phó Minh Lễ có tâm nhường Cố Thanh Vân, thường thường lấy bài mình cần đánh cho anh, nhưng Cố Thanh Vân lại có tâm nhường Phó Tiểu Ngư nên dù có hủy bài của mình cũng muốn đánh cho Phó Tiểu Ngư, vì thế vài vòng mạt chược, Phó Tiểu Ngư thành người thắng đậm nhất, kiếm đầy bồn đầy chén, vui vẻ đến ôm chị Cố không chịu buông tay.

Bởi vì đánh bài mất không ít thời gian nên chờ đến tan cuộc mới phát hiện đã nửa đêm, thêm nữa là mấy người trong lúc đánh bài đều uống chút bia, Phó Minh Nghĩa bèn đề nghị ở hội sở một đêm, ngày hôm sau lại trở về.

Cố Thanh Vân không có ý kiến, nói mình có một căn phòng thuê dài hạn ở bên này, không cần thuê cho mình, Phó Tiểu Ngư còn đang đắm chìm ở trong vui sướng khi thắng bài, nghe anh nói như vậy vui vẻ nói: “Vậy tốt quá, đêm nay em muốn ngủ cùng chị Cố!”

Chị Cố:……

Hết chương 13!