*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Giàu, Thanh Thanh

Beta: Thanh Thanh

~~~

Sau khi Khương Tiểu Hoa nói câu “Cô chết chắc rồi” kia không khí hiện trường lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Ba người không hé răng, trực tiếp dùng ánh mắt đánh giá lẫn nhau, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao thì bây giờ chỗ này đã là máu chảy thành sông.

Trần Ngải Tình có tâm giúp Phó Tiểu Ngư nói một câu, nhưng lại không dám chính diện cứng rắn với Khương Tiểu Hoa, toàn bộ người ở đây đều biết Khương Tiểu Hoa có hậu trường cứng, không thể tùy tiện đắc tội.

Khương Tiểu Hoa không nói nữa, cô ta muốn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi xin tha của Phó Tiểu Ngư. Đối phương chỉ là một người mới tới, cô ta căn bản không để vào mắt.

Nhưng chờ nửa ngày Phó Tiểu Ngư vẫn là bộ dáng bát phong bất động[1]  không chút để ý.

{[1] Bát phong bất động (tám gió thổi không động): Bát phong hay bát thế phong, nghĩa là 8 ngọn gió đời, 8 pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, 8 ngọn gió ấy gồm:

1 – Lợi (lợi lộc), 2 – Suy (hao tổn), 3 – Hủy (chê bai chỉ trích), 4 – Dự (gián tiếp khen ngợi người), 5 – Xưng (trực tiếp ca tụng người), 6 – Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), 7 – Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), 8 – Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).

Con người thường dao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc, ngược lại khi bị chế giễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.

Ở đây ý của tác giả chính là Phó Tiểu Ngư điềm tĩnh như không trước câu nói kia của Khương Tiểu Hoa.

[Xem thêm về “bát phong xuy bất động” TẠI ĐÂY].}

Một người mới tới xé rách mặt với một tiền bối lâu ngày ít nhiều cũng sẽ nôn nóng sợ hãi chứ, sao có thể bình tĩnh như vậy? Khương Tiểu Hoa lòng đầy nghi hoặc, lại định mở miệng nói ra mấy câu tàn nhẫn.

Không nghĩ tới Phó Tiểu Ngư đột nhiên có động tác, chỉ thấy cô tiến lên hai bước, bước đến bên người Khương Tiểu Hoa, nâng bàn tay đặt lên vai Khương Tiểu Hoa, âm thầm dùng lực, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Khương Tiểu Hoa, hai người chúng ta đến cầu thang nói chuyện.”

Phó Tiểu Ngư cao 1m70, cao hơn Khương Tiểu Hoa nửa cái đầu. Hành động đặt tay lên bả vai vừa rồi của cô vô tình tạo cho Khương Tiểu Hoa cảm giác áp bức rất lớn.

Khương Tiểu Hoa bị dọa đến nhảy dựng, theo bản năng muốn phản kháng nhưng sức lực Phó Tiểu Ngư rất lớn, cô ta không tìm được cách nào thoát khỏi kiềm chế của cô.

“Phó Tiểu Ngư, cô muốn làm cái gì?!” Khương Tiểu Hoa tức muốn hộc máu nói.

Phó Tiểu Ngư không để ý tới cô ta, nửa lôi nửa nắm trực tiếp kéo người vào cầu thang.

Trần Ngải Tình cũng bị hành động của Phó Tiểu Ngư dọa sợ, định cùng đi theo lại bị Phó Tiểu Ngư quay đầu dùng một ánh mắt ngăn lại. Một ánh mắt đầy nghiêm túc lại sắc bén, Trần Ngải Tình sau khi nhìn thấy thì không nhịn được rụt cổ, thầm nghĩ Phó Tiểu Ngư mấy ngày nay đều là bộ dáng vui vẻ cười hì hì, không nghĩ tới cũng có một mặt nghiêm túc dọa người như vậy.

Nghĩ nghĩ, Trần Ngải Tình kiềm lại lòng hiếu kỳ, xoay người bước vào văn phòng.

Phó Tiểu Ngư đuổi Trần Ngải Tình đi, nhẹ nhàng kéo Khương Tiểu Hoa đến cầu thang. Bộ dáng trầm mặt mím môi làm Khương Tiểu Hoa sợ quá chừng, đứng đó liên tiếp hư trương thanh thế nói: “Phó Tiểu Ngư cô muốn làm gì? Đánh nhau à? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động đến một sợi tóc của tôi thôi, tôi sẽ khiến cô phải gánh chịu mọi hậu quả, không chỉ bị công ty đuổi cổ, tôi còn muốn tố cáo cô tội cố ý gây thương tích cho người khác!”

Phó Tiểu Ngư cười lạnh đi tới, duỗi tay đẩy một cái đã làm Khương Tiểu Hoa quay như con quay, sau khi xoay hai vòng thì bốp một cái va vào tường.

Khương Tiểu Hoa bị va đến ngốc, thấy Phó Tiểu Ngư đã buông tay thì mơ hồ đứng dậy muốn chạy. Phó Tiểu Ngư cau mày, nâng chân dài dùng sức giẫm mạnh lên tường, ngăn lại đường đi của Khương Tiểu Hoa. Sáng nay Phó Tiểu Ngư cùng Trần Ngải Tình chạy lên chạy xuống liên tục, ngại váy ngắn làm việc bất tiện liền đổi thành quần dài, giờ vừa tiện giúp cô dễ dàng thực hiện loại động tác yêu cầu cao này.

Khương Tiểu Hoa dù tuổi nhỏ nhưng lớn lên xinh đẹp, năm đó ở trường tuy rằng không phải là hoa khôi của trường nhưng cũng coi như là người đẹp nhất lớp, cũng được không ít đàn anh với đàn em theo đuổi, bị tường đông [2] cũng không ít, mỗi lần đều lưu lại không ít hồi ức đẹp.

[2] Tường đông: Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là “Tường”, don là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Tại Nhật, Kabedon chủ yếu xuất hiện trong manga hay anime khi một chàng trai  ép một cô gái vào tường; cùng lúc đó, tay anh ta đập vào tường bao quanh cô gái, và âm thanh “don” được tạo ra.



Thế nhưng bị người khác lấy khí thế hung hăng “chân don” như vậy thật đúng là lần đầu tiên, mà “don” cô ta còn là một cô gái, tư vị này thật sự là chua xót không gì sánh được.

“Cô rốt cục lại muốn làm sao?” Khương Tiểu Hoa vừa tức lại vừa sợ, từ độ cao động tác giạng chân đến lực độ, cô ta biết Phó Tiểu Ngư là người lão luyện. Khương Tiểu Hoa cô ta khi cãi nhau thì bàn về độ mồm mép thì cô ta có thể thắng, nhưng nếu muốn động thủ thì cô ta chính là đồ cùi bắp.

Phó Tiểu Ngư giữ nguyên tư thế đó, câu miệng cười cười như lưu manh: “Tất nhiên là tâm sự.”

Khương Tiểu Hoa tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Tôi với cô chẳng có gì để tâm sự cả.”

Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu không có gì tâm sự vậy thì chúng ta nói tới hậu trường đi.”

Cô vừa nói ra câu này thì đứa ngốc cũng biết cô là có người chống lưng phía sau. Khương Tiểu Hoa không ngốc, sửng sốt vài giây, ngay sau đó hỏi: “Cô có người quen giới thiệu vào?”

Phó Tiểu Ngư cười lớn: “Một tập đoàn lớn như vậy, làm sao có khả năng chỉ có một mình cô có quan hệ chứ.”

Khương Tiểu Hoa:”Nhưng không phải Trần Ngải Tình nói cô….không phải…”

“Tôi đây gọi là khiêm tốn, cô có hiểu hay không. Cô nghĩ lại xem, bộ phận hậu cần gần đây không nhận người mới nhưng tôi vẫn có thể tiến vào. Huống hồ tôi còn họ Phó, tuy rằng là cái họ rất phổ biến, nhưng đặt ở tập đoàn của nhà họ Phó, có phải rất đặc biệt hay không.”

Khương Tiểu Hoa nuốt nuốt nước bọt, hỏi: “Cô là thân thích của nhà họ Phó?”

Phó Tiểu Ngư nhướng mày, không trả lời, tùy ý để Khương Tiểu Hoa phát huy sức tưởng tượng.

Khương Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi không tin, nhất định là cô hù tôi, nếu là thân thích của nhà họ Phó sao có thể chạy tới bộ phận hậu cần chứ? Cô nói dối gạt tôi!”

Lời này của Khương Tiểu Hoa làm Phó Tiểu Ngư nhớ tới người sắp xếp cô đến nơi này – anh hai Phó, tức khắc lại là một trận nghiến răng nghiến lợi. Cô nghĩ nghĩ, từ túi quần móc ra một chiếc chìa khóa xe, quơ quơ ở trước mặt Khương Tiểu Hoa, nói: “Nhận ra nhãn hiệu của xe này không? Tôi lái cái này tới làm.”

Khương Tiểu Hoa trừng mắt, vậy mà lại là Maserati! Đây thật sự là xe mà người thường khó có thể lái đến công ty được. Cô ta làm việc hai năm, quấn lấy người nhà đòi mua xe cho cô ta, cuối cùng cũng chỉ mua một chiếc xe huyndai mười mấy vạn, cô ta vẫn phải tự mình trả khoản thanh toán hàng tháng!

Phó Tiểu Ngư thả chân, cất chìa khóa xe, nói:”Ai mà không có quan hệ chứ? Nhưng giống cô khoe quan hệ lộ liễu như vậy tôi thật là lần đầu nhìn thấy. Cô tưởng bằng quan hệ của cô là có thể đuổi tôi đi ư, có chút viển vông đấy, nhưng tôi nhất định có thể bằng quan hệ đuổi việc cô.”

Khương Tiểu Hoa có chút ngốc, rõ ràng là cô ta muốn uy hiếp đe dọa Phó Tiểu Ngư, sao chỉ chớp mắt cô ta lại trở thành người bị uy hiếp đe dọa, hơn nữa trong lòng cô ta thực sự rất hoảng!

Thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô ta, Phó Tiểu Ngư buồn cười đến gần một bước, vỗ vỗ bả vai cô ta, nói: “Yên tâm, con người của tôi rất rộng lượng, chỉ cần cô không tìm tôi gây chuyện thì tôi cũng nhất định sẽ không làm khó dễ cô. Được rồi, tôi nói xong rồi, cô chậm rãi tiêu hóa đi.”

Nói xong, Phó Tiểu Ngư xoay người chuẩn bị rời khỏi cầu thang, nhưng đi được hai bước cô lại quay lại đi tới trước mặt Khương Tiểu Hoa, hạ giọng nói: “Tôi làm người tương đối khiêm tốn, không muốn để cho người khác biết tôi là người có quan hệ, cho nên…… cô hiểu.”

Khương Tiểu Hoa trộm trợn mắt, cô ta một chút đều không muốn hiểu!

Giữa trưa, Phó Tiểu Ngư cùng Trần Ngải Tình đến nhà ăn nhân viên ăn trưa, xa xa nhìn đến hai vị anh trai nhà mình cũng xuống ăn trưa, nhưng bọn họ mỗi người đều mang theo cấp dưới, ở giữa là hai cái bàn, cách xa như một dãy ngân hà vậy.

Phó Tiểu Ngư thở dài, nghĩ thầm khi nào cô mới có thể làm hai người anh này hòa thuận ngồi cùng một bàn ăn cơm đây?

Ăn trưa xong, Trần Ngải Tình nhân lúc có thời gian nghỉ trưa đi đến tiệm kế bên mua trà sữa. Tiệm cách vách tiệm trà sữa đang sửa chữa, Phó Tiểu Ngư liếc mắt một cái đã nhìn thấy trước cửa nhà người ta có xếp một chồng gạch đỏ.

Trở lại văn phòng hậu cần, bên trong chỉ có vài tốp năm tốp ba, Phó Tiểu Ngư nhìn Khương Tiểu Hoa ngồi ở ghế trên chơi di động, khóe miệng cô câu lên, quay đầu nói với Trần Ngải Tình: “Ngải Tình, tôi ngẫu hứng biểu diễn giúp cậu giải buồn nha.”

Trần Ngải Tình uống một ngụm trà sữa, cổ động gật đầu nói: “Em gái thử đi, biểu diễn tốt thì chị đây sẽ thưởng cho em.”

Phó Tiểu Ngư thong thả ung dung móc ra một viên gạch từ trong túi dùng một lần. Dùng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe được, nói: “Tôi đây sẽ biểu diễn ‘tay không bổ gạch’ cho mọi người xem.”

“Ha!!!”

Mọi người: ……

Buổi chiều đi làm, Phó Tiểu Ngư cùng Trần Ngải Tình đẩy xe từ kho hàng ra, chuẩn bị đi bổ sung hàng cho tầng 23. Mới vừa đi ra, hai người đã bị Khương Tiểu Hoa ngăn cản, chỉ thấy Khương Tiểu Hoa cười tươi như hoa nở, thân thiết nói với Phó Tiểu Ngư: “Hai người buổi sáng chạy mấy bộ phận cũng mệt mỏi rồi, những việc buổi chiều này đều để tôi đưa đi đi.”

Phó Tiểu Ngư khách khí chối từ: “Không cần, đây vốn dĩ chính là việc của chúng tôi.”

“Không có việc gì không có việc gì, bây giờ tôi cũng là tiện đường, đều đưa cho tôi đi.” Nói xong, Khương Tiểu Hoa đã đoạt lấy xe đẩy từ tay Phó Tiểu Ngư, vội vã rời đi.

Phó Tiểu Ngư cùng Trần Ngải Tình hai mặt nhìn nhau, sau đó cười cười.

Trần Ngải Tình nhỏ giọng hỏi: “Cô ta trúng tà à?”

Phó Tiểu Ngư lắc đầu, nói: “Cô ta hẳn là cảm nhận được hết thực lực của tôi, phát hiện tôi không dễ bắt nạt.”

Trần Ngải Tình: ……

Buổi chiều trước khi Phó Tiểu Ngư tan làm nhận được tin nhắn Wechat của Phó Minh Nghĩa nói anh đêm nay hẹn Cố Thanh Vân đi ăn, hỏi cô muốn cùng đi hay không. Tin tức của tin nhắn này có chút lớn, Phó Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn một hồi lâu, cả kinh thiếu chút nữa từ ghế trên ngã xuống đất. Đây đây đây, Phó Minh Nghĩa đây là muốn đi hẹn hò với Cố Thanh Vân?

Bọn họ đây là muốn chính thức thông đồng sao?!

Nhưng nếu là hẹn hò sao lại còn muốn gọi cô đi cùng? Cô đi để làm bóng đèn sao?

Nhưng tưởng tượng đến đây có lẽ là cơ hội phá hư quan hệ hai người, Phó Tiểu Ngư không do dự vội vàng gõ chữ trả lời: “Em muốn đi. Hẹn ở chỗ nào? Em tự tới.”

Phó Minh Nghĩa trả lời: “Hội sở Hoàng Uyển, phòng VIP tầng cao nhất.”

Phó Tiểu Ngư híp mắt gõ chữ: “Được, tan làm em tới.”

Nhắn tin với Phó Minh Nghĩa xong, Phó Tiểu Ngư buông di động, cắn đầu bút nghĩ nghĩ, lại cầm điện thoại di động lên, click mở Wechat của Phó Minh Lễ, đánh một tin nhắn gửi đi.

“Anh hai, anh cả cùng chị Thanh Vân hẹn nhau dùng bữa tối, muốn mang em đi cùng.”

Không chờ bao lâu, Phó Minh Lễ nhắn lại: “Anh ấy mời Cố Thanh Vân? Sao lại mời được? Mời ở đâu?”

Phó Tiểu Ngư: “Em không biết. Em chỉ biết bọn họ hẹn ở hội sở Hoàng Uyển, phòng VIP tầng cao nhất. Thức ăn nơi đó không biết có ngon không, em thật mong chờ nha!”

Phó Minh Lễ: “Phó Minh Nghĩa hành động thật nhanh. Phó Tiểu Ngư, anh cho em nhiệm vụ: phá hỏng lần hẹn hò này của bọn họ.”

Phó Tiểu Ngư: “Sao lại thế? Em cảm thấy chị Thanh Vân rất xứng với anh cả, em rất xem trọng hai người bọn họ, anh hai, em cảm thấy anh không nên đùa.”

Phó Minh Lễ: “Anh đây cũng chưa hẹn sao em biết anh không đùa, có nghe anh hay không?”

Phó Tiểu Ngư: “Hừ, anh mỗi ngày đều bắt nạt em, sao em phải nghe anh? Em lại không điên.”

Phó Minh Lễ: “Em có muốn chuyển khỏi bộ phận hậu cần không, muốn thì em nghe theo sắp xếp của anh.”

Phó Tiểu Ngư: “Vậy cũng không được. Anh cả tốt với em như vậy, em không thể chia rẽ nhân duyên của anh ấy. Nếu không như vậy đi, em nói địa chỉ cho anh, anh hai anh lúc đó có thể tới diễn thành ngẫu nhiên gặp được nha. Sau đó tìm cơ hội ăn cơm với bọn em, đến lúc đó anh muốn phá hư như thế nào bọn em cũng ngăn không được nha!”

Phó Minh Lễ: ……

Phó Minh Lễ: “Không tồi nha Tiểu Ngư, thật giảo hoạt!”

Phó Tiểu Ngư: “Không dám không dám, cảm ơn cảm ơn.”

Vì thế, chờ Phó Tiểu Ngư tan làm tới phòng riêng tầng cao nhất hội sở Hoàng Uyển, một Tu La tràng hai nam tranh một nữ đang chờ đợi cô.

Hết chương 12!