Bởi vì Hoắc Tinh Thần phiên dịch, và phụ đề chậm một nhịp, mọi người cuối cùng cũng hiểu Thanh Dữu cùng hai người đang nói chuyện gì.

Chuyện là lúc Thanh Dữu đang chơi, cô phát hiện mấy cái cách chơi có ẩn giấu nguy hiểm và hơi râu ria.

Cô còn nói khu đua xe Go Kart tồn tại một vài vấn đề, nói mình có phương pháp cải tạo, có thể tăng lên hệ số an toàn cho những xe Go Kart này, làm xe chạy trôi chảy và kích thích hơn.

Quản lý bộ phận kỹ thuật đã cùng Thanh Dữu thảo luận thêm, xem ra ông ấy càng ngày càng kích động.

Tiếp đến Thanh Dữu ở văn phòng vẽ ra một tờ bản vẽ, ống kính trực tiếp quay đến, tất cả mọi người cảm giác như mình đang xem bản vẽ máy móc trong sách giáo khoa.

Quản lý bộ phận kỹ thuật như nhặt được bảo vật, ông ấy cầm bản vẽ vừa nhìn vừa kích động khoa tay nói chuyện, ý tứ là Thanh Dữu đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn từ trước đến giờ, nên họ rất cao hứng và cảm tạ.

Sau đó ông ấy và quản lý khu vui chơi đi xuống nói chuyện riêng.

Tiếp theo quản lý đi gọi điện thoại, không lâu sau đó phòng tài vụ đưa tới một chồng Lư tệ đưa cho Thanh Dữu.

Trải qua phiên dịch mọi người mới biết được, thì ra Thanh Dữu ra giá ba vạn Lư tệ bán bản vẽ cải tạo cho khu vui chơi này.

Thanh Dữu đem tiền đưa cho Hoắc Tinh Thần nói: "Có tiền ăn cơm tối rồi!"

Ánh mắt Hoắc Tinh Thần tỏa sáng nhìn Thanh Dữu, "Dữu Dữu, chị quá tuyệt vời, thì ra đây chính là cách dùng đầu óc kiếm tiền mà chị nói."

Anh ấy giống như chú chó lớn dựa sát gần cô, mang theo vài phần nũng nịu: "Vậy tôi chỉ chọn đồ ăn mắc nhất để ăn, có được hay không?"

Thanh Dữu cười đưa tay vò đầu anh ấy hai cái nói: "Không có vấn đề!"

[Thì ra đây chính là cách dùng não kiếm tiền, nghèo khó đã hạn chế tưởng tượng của tôi.]

[Như vậy cũng được, Thanh Dữu quá lợi hại!]

[Tôi đã xem qua nhiều tiết mục, lần đầu tiên biết thì ra còn có thể kiếm tiền như thế.]

[Đúng vậy nha, trước kia đều là nhìn các khách quý khổ cực kiếm tiền, lần đầu tiên gặp khách quý còn có thể dùng đầu óc và tri thức kiếm tiền, thật bất ngờ!]

[Ha ha, lần này thì Nghi Vân Phỉ đã được 'toại nguyện'.]

[Tôi vừa rồi đã tập trung quan sát, phát hiện Nghi Vân Phỉ nhìn thấy Thanh Dữu lại kiếm nhiều tiền như vậy, sắc mặt cô ta cứng lại, căn bản nhìn không ra sự cao hứng nào, cũng có thể chứng minh trước đó những lời nói kia quá giả tạo.]



[Cô ta lại giống như là Thanh Dữu nói, đã không cười được nữa.]

[Đừng để ý đến nhỏ 'trà xanh' này nữa, chúng ta vẫn nên chú ý tới cặp đôi mới đi.]

[Thanh Dữu thật sự là quá sủng Hoắc Tinh Thần!]

[Hoắc Tinh Thần cũng thật ỷ lại và tín nhiệm Thanh Dữu.]

[Tôi nhịn không được muốn ủng hộ cặp đôi này, rất ngọt ngào và đầy cưng chiều!]

[Hoắc Tinh Thần như thế này, chỉ có Thanh Dữu mới dám thu nhận.]

[Trước kia, Ngỗng Tử của tôi có tính tình rất thất thường, hiện tại vừa là chú chó săn nhỏ vừa là chú cún đáng yêu, thay đổi liên tục.]

[Ngỗng Tử tiến lên, cũng chỉ có chị đẹp Thanh Dữu là có thể cưng chiều cậu như vậy, cậu nên nắm chắc cho tốt, không cần cả đời phải độc thân nữa!]

[Nếu Thanh Dữu là vợ của Ngỗng Tử thì chúng tôi đồng ý, Ngỗng Tử cố lên!]

Không ít người đều nhịn không được ủng hộ cặp đôi này, trong đó đại bộ phận vẫn là fan hâm mộ của Hoắc Tinh Thần.

Điều này cũng làm cho tất cả mọi người rất im lặng, lần đầu tiên nhìn thấy fan hâm mộ của siêu sao lại muốn cho ngôi sao của mình yêu đương.

Quả nhiên fan Tinh Thần luôn có phong cách kì quái như vậy..

Thanh Dữu kiếm tiền xong, đoàn người rời đi khu đua xe Go Kart.

Hoắc Tinh Thần cầm trong tay một xấp tiền dày, còn cố ý lắc lắc trước mặt các khách quý khác, "Các người cứ đi về trước đi, chúng tôi phải đi ăn bữa tiệc lớn đây."

Cái khách quý khác: "..."

Lại muốn đánh người.

Bất quá bọn họ ngoại trừ hâm mộ ghen ghét ra, cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhận mệnh.

Trước khi tách ra, Hoắc Tinh Thần còn cố ý lập nhóm trên Weibo.

Để mọi người sử dụng số điện thoại di động mới tạo một tài khoản và thêm vào nhóm, có chuyện gì thì có thể thuận tiện tìm nhau.

Từ Lân vừa xin tài khoản mới, vừa chửi mắng, "Tôi thấy cậu lập nhóm nói có việc để thuận tiện tìm là giả, khoe khoang mới là thật đi."

Anh ta đã nhìn thấu bản chất của tên này rồi.

Hoắc Tinh Thần lưu loát thừa nhận nói: "Vẫn là thầy Từ hiểu tôi."

Tiếp đến anh ấy hỏi với ý tứ sâu xa: "Chẳng lẽ các người thật không muốn biết hướng đi của tôi và Dữu Dữu sao?"

Đám người Từ Lân: "..."

Mặc dù thấy anh ấy khoe khoang thì bọn họ cảm thấy 'rất chua', hâm mộ và ghen tị, nhưng họ đúng là muốn biết hai người này tiếp theo sẽ làm gì.

Thật sự là bị hành hạ mà, còn muốn tiếp tục tự tìm ngược đãi, đúng là vừa 'chua', vừa 'sướng' mà.

Lần này ngay cả Giang Hựu cũng không nhắc đến ý kiến phản đối, yên lặng tạo tài khoản và xin gia nhập nhóm.

Hắn ta cũng rất muốn biết, tiếp theo Thanh Dữu sẽ còn làm cái gì.

Lúc nãy nhìn thấy Thanh Dữu tự tin trò chuyện lưu loát tiếng Lư, lại tạo ra bản vẽ đặc sắc như vậy, hắn ta đột nhiên cảm thấy khi cô chăm chú làm việc rất có mị lực.




Nghi Vân Phỉ cũng trầm mặc tạo tài khoản xin gia nhập nhóm, lần này cô ta rất thức thời, không có nói thêm cái gì.

Trong lòng cô ta có cảm giác rất khó chịu, cô ta vẫn luôn biết Quý Thanh Dữu là học sinh giỏi, nhưng ả ta lại không nghĩ rằng đối phương sẽ dùng tài năng này để lật ngược thế cờ.

Cô ta hít sâu một hơi, tự an ủi mình hôm nay mới là ngày đầu tiên, tiếp đến cô ta sẽ biểu hiện thật tốt để đoạt lại danh tiếng.

Vừa gia nhập nhóm xong, một cỗ xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt mọi người.

Thanh Dữu cười khoát khoát tay với những người khác, "Chúng tôi đi trước đây, buổi tối gặp!"

Hoắc Tinh Thần cười hắc hắc nói với họ: "Tối nay tôi sẽ gửi ảnh chụp lên nhóm cho mọi người."

Các khách quý khác: "..."

Cậu cũng không cần phải như vậy.

Tiếp đến bọn họ trơ mắt nhìn hai người ngồi xe hơi sang trọng rời đi, còn bọn họ thì trở lại ngồi trên chiếc xe cũ kĩ, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Trở lại chỗ ở tại nông trường do tổ tiết mục cung cấp, sắc trời đã hơi tối.

Nghi Vân Phỉ rất không muốn động đậy gì, nhưng cô ta vẫn cố chống đỡ để biểu hiện ra bộ dáng tích cực lạc quan, chủ động nói đi nấu cơm.

Những người khác mặc dù muốn nghỉ ngơi, nhưng ở trước mặt ống kính máy quay, họ vẫn giữ vững tinh thần đi hỗ trợ.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, Nghi Vân Phỉ dùng cà rốt nấu thịt bò, chờ chín mềm, cô ta còn vì mỗi người nấu một bát mì sợi có trứng chần nước sôi.

Cô ả cố ý xếp đặt khá là đẹp đẽ.

Giang Hựu cười nói: "Ngửi mùi rất thơm, hẳn là ăn rất ngon, cảm ơn Vân Phỉ!"

Những người khác cũng đói bụng, sôi nổi cười nói: "Nhìn xem cũng không tệ lắm, cám ơn Vân Phỉ!"

Sau đó bọn họ bắt đầu ăn.

Vừa ăn hai miếng, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở nhiều lần.

Bọn họ mở ra xem, chỉ thấy trong nhóm chat, Hoắc Tinh Thần gửi lên mấy tấm ảnh chụp bữa tiệc tối.

Mỗi món ăn vừa thấy liền biết dùng toàn nguyên liệu đắt tiền để nấu ăn, trang trí bên ngoài cũng rất bắt mắt.

Bọn họ còn sắc bén phát hiện, hai người đó còn gọi thêm một bình rượu đỏ đắt tiền.

Không thể không nói, cái này mới gọi là sắc hương vị đều đủ.

Lập tức họ cảm thấy đồ ăn trong miệng không thơm nữa, mấy người đều hối hận ấn mở tin nhắn trong nhóm.

Nghi Vân Phỉ sau khi trọng sinh mới đi học nấu ăn, cho nên hương vị của món ăn chỉ có thể nói là không có trở ngại.

Ở đây mấy người này đã nếm qua không ít món ngon, tăng thêm Hoắc Tinh Thần gửi ảnh chụp món ăn đắt đỏ, cho nên khi so sánh xong, bọn họ lập tức đều cảm thấy không còn ngon miệng.

Trong lòng suy nghĩ, bọn họ đã mệt mỏi như vậy còn trở về nấu cơm làm gì? Còn không bằng tùy tiện ở bên ngoài ăn một chút đồ ăn.

Bởi vậy khi mọi người tiếp tục ăn mì, ai cũng nhìn ra được họ đều ăn có chút miễn cưỡng, bầu không khí liền trở nên tẻ ngắt.

Sắc mặt Nghi Vân Phỉ không khỏi biến đổi, cô ta lập tức cúi đầu làm bộ ăn mì mới không có lộ ra sự thất thố trước mặt mọi người.




Trong lòng ả đem Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần mắng rồi lại mắng, thậm chí tức giận đến muốn khóc.

Cô ta khổ cực vì mọi người nấu một bữa cơm, ai lại biết danh tiếng đều bị mấy tấm hình đoạt đi.

Quý Thanh Dữu có phải là chuyên môn đến khắc chế ả hay không?

Nghi Vân Phỉ bị chọc giận gần chết, tin nhắn bình luận cũng rất vui sướng, cả đám đều nói Hoắc Tinh Thần đúng là quá xấu rồi.

Tiếp theo là hàng loạt các lời khen ngợi Thanh Dữu.

Đã làm người xem mở mang kiến thức thế nào là nhà hàng đặc sắc nhất của thị trấn, còn chọn những món ăn bọn họ chưa thấy qua hay ăn qua, đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Không ít người còn ủng hộ họ kiếm tiền nhiều hơn, rồi đi hưởng thụ xa xỉ một phen, nghĩ đến thì thấy rất tốt.

Cơm nước xong xuôi Thanh Dữu hỏi Hoắc Tinh Thần: "Muốn buổi tối chúng ta ở tốt hơn một chút không?"

Tổ tiết mục đã sắp đặt hạng nhất là ở căn phòng tốt, chỉ là so với những hạng khác thì nhiều hơn một cái giường mà thôi.

Cô muốn cho Nghi Vân Phỉ biết, đồ vật ả muốn tranh giành, cô lại có thể tuỳ tiện vứt bỏ, đây chính là khoảng cách mà cô ta không có cách nào vượt qua được.

Đương nhiên, chính cô cũng muốn hưởng thụ thư thái, một công đôi việc.

Con mắt Hoắc Tinh Thần lại sáng lên, "Đúng nha, tôi thiếu chút nữa thì quên, thì ra chúng ta còn có thể chơi như vậy."

Anh ấy đề nghị: "Vậy chúng ta hãy ở khách sạn tốt nhất nơi này đi."

Thanh Dữu cười gật đầu, "Được, chúng ta đi đặt phòng thôi!"

Hai người chẳng những tới ở khách sạn tốt nhất thị trấn, còn đặt căn phòng xa hoa, đắt tiền nhất.

Sau đó Hoắc Tinh Thần cười và nháy mắt mấy cái với Thanh Dữu, "Bây giờ chúng ta trở về lấy hành lý, thuận tiện nói tin tức tốt này cho bọn họ biết được không?"

Anh ấy rất muốn nhìn đến vẻ mặt những khách quý khác, khi biết tin đêm nay hai người họ sẽ chủ động từ bỏ phòng dành cho hạng nhất, mà chuyển sang ở phòng khách sạn hạng sang, vừa nghĩ đến thì thấy thoải mái liền!

Thanh Dữu cười khẽ một tiếng, "Được thôi!"

Cô cũng rất chờ mong khi đó.