267-268

𝔈𝔡𝔦𝔱: 𝔑𝔤ọ𝔠

𝔅𝔢𝔱𝔞: 𝔎𝔦ề𝔲 𝔒𝔞𝔫𝔥

Một quả cầu lửa lớn chứa đựng năng lượng đáng sợ lại bị ném ra khỏi tay zombie, Vệ Thất nhíu mày, cũng không tránh khỏi hoàn toàn, quả cầu lửa chạy dọc theo cánh tay cô ả, lập tức cháy xém.

Nhưng mà quả cầu lửa không giảm tốc độ, nó vẫn cứ lao về phía những người trong thành trì.

Đám đông đang trật tự bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người rút lui về sườn đồi phía sau.

Người xung quanh đống lửa vẫn cười nói, bưng bát uống canh, dường như không nghe thấy giọng nói của Vệ Thất, không nhìn thấy đám người hỗn loạn xung quanh.

Tư thái nhàn nhã, trên mặt còn mang theo ý cười, mặt trẻ con vẫn đang tranh cãi với ai đó để giành bát canh cuối cùng.

Diệp Thiều Hoa tựa ở một bên, nhìn qua đám người Vệ Thất, trên mặt bình tĩnh như trước không gợn sóng, ngọn lửa phản chiếu trên khuôn mặt của cô ấy trông rất đẹp.


Bởi vì người chung quanh quá mức nóng nảy, bọn họ vô cùng yên tĩnh lại rất dễ thấy.

Ở trong mắt tất cả mọi người, đám người Diệp Thiều Hoa đang ngẩn người nhìn quả cầu lửa.

Đây là muốn chết sao? Biết là mình tránh không thoát, dứt khoát không trốn cũng không tránh?

"Muốn chết à!" Đội viên của Vệ Thất ho ra máu nhìn Diệp Thiều Hoa, ánh mắt giống như nhìn một đám người chết, bọn họ luôn cho rằng những ngày qua Tô Nhiên không ở mạt thế được rèn luyện tốt, cho nên mới yếu như vậy.

Ít nhất, cũng cần phải trốn chứ?

Vệ Thất chỉ đơn giản là không thèm quan tâm đến nhóm người đang tìm chết này.

Đám người Tô Nhiên còn đang tranh nhau canh thịt, không có tâm tư quản cầu lửa.

Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua cầu lửa, sau đó phất nhẹ tay, một trận cuồng phong mạnh mẽ trực tiếp quấn lấy quả cầu lửa, đưa quả cầu lửa cực kỳ mạnh mẽ này trở về đường đi ban đầu!


“Làm sao có khả năng này?” Nhóm người lui tới sườn đồi nhìn thấy quả cầu lửa quay trở lại, trực tiếp đập chết zombie cấp 3 xuống hố, mỗi người đều không khỏi trợn to hai mắt.

Cái gió lốc này quá nhanh.

Trên sân cũng có rất nhiều dị năng giả hệ Phong, gió lốc mạnh như vậy, coi như bọn họ cường đại gấp 50 lần cũng làm không được.

Con zombie cấp 3 bị đập xuống hố.

Vi Vi mới vỗ vỗ tay đi đến bờ hố kia, vươn tay sờ soạng vài lần trên người con zombie, lấy ra một ít tinh hạch bậc nhất, sau đó vỗ đầu nó "Tiểu Hỏa, đáp ứng tôi, lần sau đừng chạy tới trước mặt Diệp tiểu thư."

Tiểu Hỏa lập tức từ trong hố đứng lên, chạy như một làn khói.

Mặt trẻ con rốt cục đã ăn xong, nhìn thấy Tiểu Hỏa chuồn mất, nói thẳng: "Này, mày chờ một chút, mày còn chưa có nói cho tao biết đồng bọn hệ Thủy của mày ở đâu . . ."


Tiểu Hỏa chạy nhanh hơn.

Những người trong đội của Diệp Thiều Hoa tràn đầy tiếc nuối: "Lại là hệ hỏa, tại sao không có zombie hệ thủy cấp 3.""

Mà Vệ Thất, thủ hạ của Vệ Thất, tùy tùng hành quân đội hơn ngàn người bình thường, nhưng một phút đồng hồ còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Sương mù . . . Mẹ nó, tôi thấy được, con Zombie cấp 3 kia . . . Chạy trốn?" Một người hoảng hốt nói.

Nhận được tin tức Tùy Vân chạy về nhìn thấy một màn cuối cùng.

Lúc đầu hắn muốn xuất thủ, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa bọc gió lốc, đáy mắt cũng dâng lên một trận ngạc nhiên.

"Lão đại, Zombie cấp 3 kia nhìn thấy bọn họ vậy mà lại chạy?" Người bên cạnh Tùy Vân thân thể đều đang phát run.

Cô thậm chí còn chèn ép được một zombie Cấp 3. Có vẻ như việc tiêu diệt zombie Cấp 3 rất dễ dàng. Cô rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào?
Cấp 3 sao? Hay là cấp 4 khủng khiếp kia??

Lần trước bọn họ thông qua Tùy Vân biết rõ thành phố R có một con Zombie cấp 3 mang theo một đám Zombie vây công toàn thành diệt vong, nhân loại tạm thời không có người có thể gϊếŧ Zombie cấp 3, cho nên căn bản cũng không có cường giả cấp 3, ngay cả cấp 2 cũng chỉ có chút ít mấy người.

Bọn họ lạibnhìn thấy Zombie cấp 3 kia hận không thể chạy xa.

Đây là lần thứ nhất nhìn thấy Zombie cấp 3 sợ người tới mức này!

Vô số người muốn tiến lên cùng đám người kia nói chuyện, nhưng không người nào dám tiến lên.

Vệ Thất chỉ nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

"Nếu như tôi đoán không lầm, cô ít nhất cũng cấp 4?" Tùy Vân nhìn thấy nguy hiểm đã không còn, mới đi đến bên đội ngũ của Diệp Thiều Hoa, thấp giọng hỏi.
Diệp Thiều Hoa hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.

Nhưng đám người Tô Nhiên nghe được lời Tùy Vân nói có chút hoảng sợ.

Bọn họ đã sớm đã đoán thực lực của Diệp Thiều Hoa, không nghĩ quả thật là cấp 4!

Mẹ nó . . . không khác gì khủng bố!

"Cô muốn gì." Tùy Vân đã thành thói quen với bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, cũng không để ý, chỉ ném cho Diệp Thiều Hoa một linh kiện nhỏ, "Tôi từ trong tay một con Zombie cướp được."

Chờ chút . . .

Tùy Vân vì ý nghĩ của mình mà sững sờ, cái gì gọi là bộ dạng này của cô hắn đã thành thói quen?

Hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, mấp máy môi.

Những người khác không chú ý tới sự kỳ lạ của Tùy Vân, chỉ có Tô Nhiên chú ý tới, hắn nhíu mày nhìn Tùy Vân, tiện tay lùa đống lửa.

"Lão đại." Vệ Thất ở cách đó không xa lề mề nửa ngày, phát hiện Tùy Vân không hề rời khỏi chỗ Diệp Thiều Hoa, mới lắp bắp đi tới:"Chúng tôi vừa mới phát hiện một đoàn Zombie hướng đến căn cứ Bắc Kinh, không cẩn thận đụng phải Zombie cấp 3 hệ hỏa, mới đưa tới đại họa."
"Thủy triều Zombie?" Nghe được giọng Vệ Thất, Tùy Vân cho thêm củi vào đống lửa.

Vệ Thất gật đầu: "Không sai, chúng ta bây giờ phải nghĩ biện pháp liên lạc với Bắc Kinh."

"Đội trưởng Vệ, không phải cô có điện thoại vệ tinh sao?" Cách đó không xa có người nhỏ tiếng nói:"Gọi cho bọn họ đi, thủy triều Zombie thật sự tràn vào Bắc Kinh, mấy trăm vạn người đều gặp nạn."

Bọn họ biết rõ Vệ Thất có điện thoại.

"Tín hiệu điện thoại vệ tinh của chúng ta đều mất, tạm thời không dùng đến được." Vệ Thất cười khổ, bằng không thì vừa mới bắt đầu gặp được Zombie cấp 3, cô ả đã thông báo cho Tùy Vân.

Tô Nhiên nghe vậy, nhìn về phía Tùy Vân, thần sắc nghiêm túc: "Lão đại, vấn đề rất nghiêm trọng sao?"

Tùy Vân nói, ánh lửa chiếu đến gương mặt anh, "Có chút nghiêm trọng."
"Điện thoại mấy người xảy ra vấn đề, Bắc Kinh bên kia liên lạc vẫn được phải không?" Tô Nhiên hỏi lần nữa.

"Cậu không hiểu về điện thoại vệ tinh, cậu hỏi mấy cái này nhiều để làm cái gì?" Vệ Thất cười nhạo một tiếng.

Nhưng đối diện với ánh mắt Diệp Thiều Hoa, cô ả không dám nói thêm gì nữa.

Tùy Vân liếc Vệ Thất một chút, trong mắt lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền bị che giấu đi, mà nhìn về phía Tô Nhiên: "Đúng, Bắc Kinh bên kia dùng một cái vệ tinh khác."

"Ra vậy." Tô Nhiên gật đầu, căn bản cũng không phản ứng Vệ Thất, mà nhìn về phía Tề Phong: "Tề Phong đem điện thoại của cậu lấy ra, để cho lão đại liên lạc với căn cứ Bắc Kinh, chuyện này xác thực rất trọng yếu."

Tề Phong một bên gặm túi chứa đùi gà, một bên mạn bất kinh tâm móc ra điện thoại bản thân.
Thời điểm giữa chừng chợt nhớ tới cái gì, cười nói: "Không được, tôi hôm nay còn phải gác đêm, Vi Vi, đem điện thoại của cô đưa cho lão đại dùng đi."

Vi Vi không biết Tề Phong cùng Tô Nhiên đang làm cái gì, nhưng vẫn rất nghe lời lấy ra điện thoại của mình.

Vệ Thất và thủ hạ của Tùy Vân nhìn thấy Vi Vi là một người làm việc lặt vặt vậy mà lấy ra một cái điện thoại bình thường.

Điều quan trọng nhất là khi Tùy Vân đã gọi đến tổng đài liên lạc ở Bắc Kinh, anh thực sự đã gọi được?

Tùy Vân nói chuyện xong, mới đưa điện thoại trả lại cho Vi Vi.

Xung quanh đã sớm có một đám người vây xem, họ đều biết sự quý giá của điện thoại vệ tinh. Nhìn người bình thường như Vi Vi cũng có, có vẻ như ... nó tốt hơn nhiều so với chiếc điện thoại trong tay Vệ Thất, người luôn luôn thể hiện, khoe khoang.
Trong lúc nhất thời bầu không khí náo nhiệt bỗng nhiên cứ như vậy dừng lại.

"Cô . . . cô tại sao có thể có cái này?" Người thứ nhất mở miệng hỏi là người ngày đó phổ cập khoa học điện thoại vệ tinh quý giá cỡ nào.

Nghe vậy, Vi Vi cực kỳ bình tĩnh nói: "Chúng tôi trong tay mỗi người đều có một cái, rất kỳ quái sao?"

Rất kỳ quái sao?

Chẳng lẽ không kỳ quái sao? !

Phải mất một thời gian dài, một nhóm các nhà khoa học ở Bắc Kinh mới cho ra đời một lô điện thoại di động có thể liên lạc được như vậy.

Có bao nhiêu người sẵn sàng đổi vô số nguyên liệu mà không đổi được, lạ kỳ không khi họ trong tay mỗi người đều có 1 cái? !

Trong chớp nhoáng, vô luận là người bình thường hay là dị năng giả đều nhìn về phía đám người Tô Nhiên, đều hận không thể đem người đè xuống đất đánh một trận.
Chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy !

Tô Nhiên cười: "Là Diệp tiểu thư sợ chúng tôi nhàm chán, tiện tay làm cho chúng tôi dùng để đấu địa chủ."

Một người hiểu việc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Diệp . . . Diệp tiểu thư . . . Cô hack vệ tinh nước chúng ta sao?"

"Không, sao tôi lại làm loại chuyện đó được." Diệp Thiều Hoa rất nghĩa chính nói.

Có ít người thở phào một hơi, không biếи ŧɦái như vậy là được.

Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Thiều Hoa đã nói câu tiếp theo, "Sao tôi có thể hack vệ tinh quốc gia mình được chứ"

"Diệp tiểu thư hack của nước M." Mặt trẻ con hảo tâm giải thích một câu.

"Ầm ——" Đây là âm thanh của người hỏi đang ngồi xuống sàn.

Cái này mẹ nó càng biếи ŧɦái hơn được không!

Những người có mặt không biết nên nói gì, ngay cả Tùy Vân cũng kinh ngạc liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Nói đến việc có điện thoại vệ tinh mà khoe như Vệ Thất, cái điện thoại mà cô ả coi như bảo bối mà người ta lại dùng nó để đánh địa chủ.

Cô ta hận không thể tại chỗ tìm một khẽ đất chui vào.

Chính vào lúc này, người một mực ngủ ở trong xe đội của Diệp Thiều Hoa lúc này cũng đi xuống.

Chuyện của Tô Mộc huyên náo rất lớn.

Trên cánh tay bị Zombie cắn một tảng lớn.

Cả người và mặt đã bắt đầu xuất hiện màu xám trắng như zombie, thần chí không rõ, cho nên Vệ Thất mới chịu đem hắn ném đi.

Không nghĩ tới mới hai ngày nữa mà thôi, Tô Mộc xuất hiện, sắc mặt đã giống người bình thường không khác biệt lắm.

"Em tỉnh rồi?" Tô Nhiên đối với chuyện Tô Mộc có thể tỉnh lại, không có nửa điểm ngoài ý muốn.

Mà trên sân những người khác thì kinh hãi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Ai cũng biết mạt thế sở dĩ là mạt thế, đó là bởi vì virus không có cách nào có thể giải, ngay cả người thông minh nhất Bắc Kinh hiện nay cũng không có cách nào.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người biết rõ Tô Mộc trước đó bị lây nhiễm virus Zombie, nhưng bây giờ lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trước mặt bọn hắn . . .

Tô Mộc nhìn Tô Nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tùy Vân bái: "Lão đại, xin lỗi vì sau này không thể theo anh ở một chỗ đánh liều, từ nay về sau, tôi sẽ theo Diệp tiểu thư!"

Mặc dù hắn lúc trước không có ý thức.

Nhưng cũng biết Vệ Thất muốn ném bản thân, tận thế đã không có nhiều quân đội chính quy.

Thời điểm Tô Mộc đang bị Zombie cắn, liền ôm ý nghĩ tử vong, coi như hắn là dị năng giả cũng không có cách nào, bởi vì cắn hắn là một con Zombie có cấp ngang ngửa hắn.
Thật không nghĩ đến, hắn vẫn còn có có thể nhìn thấy mặt trời một ngày nay.

"Cậu muốn đi theo cô ta?" Vệ Thất không thể tin được lựa chọn của Tô Mộc: "Ở trong đội ngũ của tôi không tốt sao?"

Tô Mộc trực tiếp từ chối.

"Chúng ta đã tìm được Zombie cấp 3, Tô Mộc, cậu rất nhanh có thể thăng lên cấp 2, cậu bây giờ còn có thể đổi ý."

Tô Mộc lần này đều không để ý đến Vệ Thất, mặc dù hắn có thể hiểu, nhưng nghĩ đến việc Vệ Thất đem mình từ bỏ lúc trước, trong lòng của hắn rất khó chịu.

Vệ Thất nhìn bộ dáng Tô Mộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu nhanh mà đọa lạc đi, đời này cũng đừng hòng thăng lên cấp 2!"

Sau đó trong ánh mắt quái dị của đội ngũ Diệp Thiều Hoa rời đi.

"Anh, đi theo Diệp tiểu thư, em cần phải làm gì?" Tô Mộc không thấy được lúc Diệp Thiều Hoa đánh con Zombie cấp 3 kia.
Cho nên còn tưởng rằng cô là một người bình thường.

Tô Nhiên cũng không quay đầu lại, chỉ ném cho hắn một cái điện thoại: "Hôm qua Vi Vi kiếm về một cái điện thoại, anh để Diệp tiểu thư cải tạo một lần, phương thức liên lạc với đội ngũ đều ở trong đó, không thích cái ngoại hình điện thoại này cũng không sao, về sau nhặt điện thoại mình thích đưa cho Diệp tiểu thư là được."

Dù sao thứ này, Diệp tiểu thư chế tạo càng ngày càng thuần thục.

Tô Mộc không biết trong tay mình là điện thoại vệ tinh, chỉ tùy ý đút vào trong túi quần.

Sau đó xin Tô Nhiên mang mình đi gặp Diệp Thiều Hoa.

"Diệp tiểu thư, đây là Tinh Hạch zombie cấp 1 tôi ra ngoài tìm được." Tô Mộc bất quá mới chỉ cấp 1 mà thôi, có thể gϊếŧ chết Zombie cấp 1, còn moi ra Tinh Hạch, cực kỳ không dễ dàng, trong tay Vệ Thất còn không có mấy cái Tinh Hạch.
Hắn cẩn thận từng li từng tí móc ra Tinh Hạch đưa cho Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa nhìn Tinh Hạch trong tay hắn một chút, sau đó đưa tay nhận lấy:"Cậu hệ Mộc?"

Tô Mộc nhìn Diệp Thiều Hoa "Đúng vậy, Diệp tiểu thư."

"Vậy thì thật tốt rồi." Diệp Thiều Hoa từ trong túi quần sờ nửa ngày, lấy ra một đống Tinh Hạch, ném cho Tô Mộc: "Chỗ này có năm cái Tinh Hạch hệ mộc cấp 2, một cái Tinh Hạch cấp 3, đủ cho cậu thăng lên cấp ba."

Trong đội ngũ của bọn họ không có ai là dị năng hệ Mộc.

Mặc dù Zombie hệ Mộc không nhiều, nhưng một đường đi tới đi lui cũng đánh được mấy con.

Ném cho Tô Mộc xong, Diệp Thiều Hoa mới sờ cằm một cái: “Tôi chuẩn bị đi nghiên cứu thuốc khôi phục tinh thần lực, ai thí nghiệm không.”

"Tôi!" Một đám người nghe được lời Diệp Thiều Hoa nói, hận không thể chen vào.
Cuối cùng vẫn là Tề Phong hung mãnh nhất chen vào.

Đắc ý nhìn những người khác cười một tiếng.

Tô Mộc trên tay còn cầm một đống Tinh Hạch, đứng ngơ ngác ở trong xe khách.

"Anh . . . em đang nằm mơ sao?" Hắn có chút không dám tin tưởng nhìn Tinh Hạch trong tay.

Một đống Tinh Hạch cấp 2, thậm chí còn có Tinh Hạch cấp 3 . . .

Đừng nói hắn chưa từng thấy Tinh Hạch cao cấp như vậy, cho dù có . . . Diệp tiểu thư cứ như vậy cho hắn?

Ngay cả Vệ Thất cũng chỉ từng chiếm được một cái Tinh Hạch cấp lên tới cấp 2.

Hắn cứ như vậy . . . Có được Tinh Hạch cấp 3?

"Mơ?" Trong tay Tô Nhiên lập tức tụ ra một tia sấm sét màu tím đến đen, trong ánh mắt hoài nghi của Tô Mộc, hắn cười tủm tỉm nói: “Như em thấy, anh từ lâu đã là dị năng giả cấp 3.”

"Đáng tiếc tìm không thấy zombie cấp 3 hệ Thuỷ." Thiếu niên tóc húi cua ghen tỵ nhìn về phía Tô Mộc: "Bằng không thì tôi cũng có thể thăng lên thành dị năng giả cấp 3, nhưng vừa nghe một đội bên ngoài nói về ngôi nhà màu xanh lá cây bên cạnh thị trấn có một zombie cấp 3, đội trưởng, chúng ta đi nhìn xem?"
Tô Nhiên nghĩ nghĩ: "Cũng được, lần này cũng không cần Diệp tiểu thư, tôi và Tề Phong giúp cậu bắt, có Zombie cấp 3 thì chú ý một chút, chúng ta chỉ còn mấy người chưa tới cấp ba."

Tô Mộc nghe lời anh hắn nói, như nghe được sự kiện huyền huyễn nào đó.

Vi Vi nhìn thấy Tô Mộc còn ở một bên thất thần, không khỏi nhắc nhở hắn một câu: "Nơi đó có một phòng tắm, em đi tắm trước đi, đợi chút nữa cầm quần áo mới cho em."

"Còn . . . Còn có thể tắm rửa?" Còn chưa hết khiếp sợ vì Tinh Hạch, Tô Mộc ngay sau đó bị câu tiếp theo làm *chấn kinh (*Chấn động + kinh ngạc).

Tận thế đến, nước là tài nguyên quý giá như vậy, hắn cũng không dám uống một hơi, bọn họ ở đây lại còn có thể tắm rửa?

"Đúng vậy " Vi Vi gật đầu, "Vừa vặn còn lại một chút nước, tắm xong rồi giặt, trong đội ngũ chúng ta dị năng giả hệ Thủy tính khí nóng nảy, mỗi lần trông thấy chúng ta dùng không hết nước hắn lấy ra, sẽ cảm thấy chúng ta ghét bỏ hắn là dị năng giả cấp 2, sau đó tức giận."
Tô Mộc: ". . . Trời má!"

Tắm xong, Vi Vi còn đưa cho Tô Mộc một bình nước thuốc, giống như lúc nằm mơ hắn thành dị năng giả cấp 2.

Đội ngũ đi lại bình thường, Diệp Thiều Hoa ở trong xe khách cải tạo phòng thí nghiệm, thí nghiệm thuốc khôi phục tinh thần lực của mình.

Mà Tô Mộc trơ mắt nhìn mình anh mình đi theo một đám người quả thực đem cái con zombie cấp 3 hệ Thủy gϊếŧ chết.

Dị năng giả hệ Thủy kia cuối cùng cũng lên cấp 3, bớt nóng nảy hơn chút.

Hận không thể để cho người trong xe một ngày tắm hai lần.

"Tô Mộc, lão đại muốn cậu đi bắt một con vật." Lúc này bên ngoài có người tới gọi Tô Mộc.

Tô Mộc là dị năng giả hệ Mộc ít thấy, ngũ cốc trong đội ngũ cũng là hắn xuất lực. Nghe vậy, hắn lập tức chạy tới xe Tùy Vân ở hàng thứ nhất.

"Cái con Zombie hệ Thủy kia không thấy, không biết bị cường giả nào gϊếŧ." Tô Mộc đến, vừa vặn nghe được đám người Vệ Thất thảo luận sự việc.
Nghe thế Tô Mộc nội tâm không biết nên nghĩ như thế nào.

Hắn có thể nói rằng những cường giả là ... những người được tắm hàng ngày và thích sạch sẽ.

Nhìn thấy Tô Mộc, Vệ Thất sắc mặt cũng không tốt, ả còn nhớ rõ đối phương như đánh vào mặt ả, rời khỏi đội ngũ.

Nhưng nghĩ đến một chuyện khác, sắc mặt ả lập tức khá hơn.

"Tô Mộc, cậu rời đi thật không phải lúc." Mà trong xe đội ngũ của Vệ Thất, một người có chút đắc ý mở miệng: "Lúc đầu cái viên Tinh Hạch hệ Mộc kia định cho cậu, nhưng cậu đã rời khỏi đội của chúng tôi. Tinh Hạch giờ lại phải đưa cho tôi. Tôi bây giờ là dị năng giả cấp 2 thứ ba trong đội."

Nghe được câu này, Vệ Thất cười một tiếng, sau đó châm chọc nhìn Tô Mộc:"Cậu gấp gáp như vậy rời khỏi đội ngũ của bọn tôi, chắc là có phương pháp năng lực tốt hơn phải không? Nhị thiếu gia của Tô gia của chúng ta có phải cũng lên cấp 2 rồi đúng không."
269

𝔈𝔡𝔦𝔱: 𝔑𝔤ọ𝔠

𝔅𝔢𝔱𝔞: 𝔎𝔦ề𝔲 𝔒𝔞𝔫𝔥

Vệ Thất chưa từng nghĩ tới việc Tô Mộc sẽ lên tới cấp 2, dù sao thì Diệp Thiều Hoa, người mạnh nhất trong đội, gần như không bao giờ đi ra ngoài.

Những người khác không có sức chiến đấu gì.

Cô ta muốn ra một hơi.

Nghe được câu này của Vệ Thất, Tô Mộc cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Tùy Vân có chút *cao thâm mạt trắc*: "Lão đại, anh muốn tôi làm thực vật nào trưởng thành vậy?"

[*Sâu không lường được; thâm sâu khóa lường]

Tùy Vân chỉ xuống túi hạt giống trong tay: "Cậu có thể thúc đẩy tới trình độ nào?"

Tô Mộc nhìn một cái, bên cạnh có một cây thực vật nở hoa, hắn cũng không nhận ra.

"Để tôi thử xem." Tô Mộc kích động.

Mấy ngày nay Diệp Thiều Hoa dạy hắn không ít phương pháp sử dụng của hệ Mộc.
Người trong xe biết rõ Tô Mộc chỉ là là dị năng giả cấp 2, cũng không ôm nhiều hi vọng, không nghĩ rằng đối phương cầm chậu hoa lên thành thạo thúc đẩy quá trình sinh vật chủng, cho đến khi đã nở hoa cũng không có trạng thái khô kiệt.

Cái cây màu xanh được hình thành.

Tô Mộc một chút cũng không che giấu năng lực của chính mình, thủ hạ của Vệ Thất tuy là cấp 2 nhưng cũng chỉ thúc đẩy đến mức hoa nở hoa mà hắn trực tiếp thúc đẩy hạt giống sinh trưởng thành cây.

Những người khác trong xe ồn ào đứng lên, đều đập đầu vào nóc xe.

"Mẹ nó, Tô Mộc, cậu cấp bao nhiêu rồi?" Một người quen biết Tô Mộc hỏi.

Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng: "Không cao lắm, chỉ là cấp 3."

Vệ Thất cùng dị năng giả cấp 2 kia, ngây ra như phỗng.

Thực lực Tô Mộc mọi người đều biết, trước đó cũng chỉ là cấp kia, hiện tại lập tức vượt qua cấp 2 đi thẳng đến cấp 3!
Trừ bỏ Tùy Vân, ngay cả Vệ Thất đều không có thực lực như vậy!

Lúc này, tất cả mọi người trong đội của Diệp Thiều Hoa đều đã đạt đến Cấp 3, mặc dù một số người bình thường không có dị năng, nhưng khả năng chiến đấu thực tế của họ không thấp hơn những người có dị năng Cấp 2.

Giống như một chiếc xe ủi đất, đi qua một thị trấn, những zombie Cấp 3 bên trong không thể thoát ra ngoài

"Máy ủi đất ngày tận thế" được thành lập theo cách này, zombie hận không thể trốn thoát cách xa đám người họ cả trăm km.

Mà các dị năng giả khác đi theo Tùy Vân cùng đến Bắc Kinh, tất cả đều dùng hết đủ loại biện pháp để gia nhập đội ngũ của Diệp Thiều Hoa.

Mặc dù không có khả năng so với đám người Tô Nhiên, nhưng nguyên một đám tiến bộ cũng rất thần tốc.

Căn cứ An ninh Bắc Kinh từ lâu đã biết về sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, khi biết cô có thể chữa khỏi một phần virus zombie và cũng có thể chế tạo điện thoại vệ tinh.
Tiến sĩ có dị năng lão vực cũng biết được cô là một dị năng giả não vực, còn cường đại hơn so với bản thân của hắn rất nhiều.

Để người nhà họ Tùy bất kể như thế nào cũng phải mời được cô

Không có người nào rõ hơn vị tiến sĩ kia, dị năng giả não vực rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

**

Cùng lúc đó, căn cứ An Toàn Bắc Kinh.

"Đội trưởng Khâu, chúng tôi tới hỏi thăm tin tức." Diệp Trường Minh cẩn thận đưa những điếu thuốc mình thu được cho Đội trưởng Khâu, “Không biết anh có nghe tin con gái tôi và cháu gái tôi không?”

Mạt thế bắt đầu, cha mẹ Diệp đều ở Bắc Kinh.

Bắc Kinh trực tiếp thiết lập một căn cứ an toàn.

Cũng may Diệp Trường Minh và mẹ Diệp đều đã thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, bị một đội nhỏ dị năng nhận, đi theo đám bọn họ làm nhiệm vụ.
Hai người đều biết được lực lượng của mình yếu, căn bản ra ngoài không được, cho nên xin nhờ đội trưởng cho bọn hắn tìm tin tức của Diệp Thiều Hoa và Diệp Tưởng Tưởng.

"Tin tức sao có thể nghe ngóng dễ dàng như vậy được." Đội trưởng Khâu nhận lấy điếu thuốc, hơi không kiên nhẫn đẩy Diệp Trường Minh: "Ông đừng làm phiền tôi nữa được hay không."

Diệp Trường Minh cũng chỉ là dị năng giả hệ lực lượng, hơn nữa cũng không có Tinh Hạch gì.

Mạt thế đã hơn mấy tháng, hắn vẫn là một dị năng giả cấp thấp, đội trưởng Khâu đã lên cấp 1, ông bị đẩy một cái lảo đảo ngã ngồi trên đất.

Đội trưởng Khâu cũng không đi, chỉ đốt thuốc, liếc mắt nhìn ông: "Vì điếu thuốc này, tôi nhắc nhở ông, ông đã 2 ngày không giao tiền thuê nhà, nếu không giao, ông sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ an toàn."
Không phải ai cũng có thể sống trong căn cứ an toàn, nếu muốn sống, phải trả tiền thuê nhà.

Tiền thuê tận thế rất đơn giản, không phải là tiền của trước kia, mà là vật tư, nước, thức ăn, tinh hạch, bất cứ thứ gì.

Diệp Trường Minh biến sắc, chợt nhớ tới cái gì, lập tức quay người chạy trở về.

Mẹ Diệp hôm qua bị cảm, nằm ở trên giường, ở mạt thế thuốc men rất trân quý nhất, nhất định phải có Tinh Hạch mới có thể đổi.

Diệp Trường Minh hôm qua ở bên ngoài cả một ngày, đều không tìm được một cái Tinh Hạch, còn làm mình bị thương.

Vừa trở về, liền thấy một đám người tụ tập trước cửa phòng, Diệp Trường Minh đáy lòng lộp bộp.

Hắn vội vàng chen vào, nhìn thấy mẹ Diệp bị người ném ra ngoài cửa.

"Trò cười à, bây giờ còn tìm con gái?" Tên áo đen thấy Diệp Trường Minh đã trở về, cười nhạo một tiếng: "Xem bộ dạng này của hai người, con gái sợ là sớm đã bị Zombie ăn mất rồi."
Hắn cầm hai túi bánh mì đen duy nhất trên bàn, sau đó kéo dây chuyền ngọc trên cổ mẹ Diệp xuống, "Hai cái bánh mì này bọn tôi lấy."

"Anh Bưu, vợ của tôi còn đang bị bệnh, hai túi bánh mì đen này để lại cho bà ấy . . ." Hiện tại Diệp Trường Minh bị thương căn bản không thể làm nhiệm vụ.

Bình thường hàng dự trữ của hai vợ chồng đều giao cho đội trưởng Khâu để nghe ngóng tin tức của Diệp Thiều Hoa và Diệp Tưởng Tưởng.

Hiện tại nếu như hai túi bánh mì đen đều bị lấy đi, mẹ Diệp bị bệnh căn bản cũng không có biện pháp mà vượt qua được.

"Được rồi, đừng tranh với hắn, cho hắn đi." Mẹ Diệp thấp giọng nói, bà cảm nhận được sự coi thường nghiêm trọng của nhóm người anh Bưu gì đó kia, lập tức kéo Diệp Trường Minh lại. Hai người họ là những người có năng lực cấp thấp nhất của Căn cứ An toàn Bắc Kinh.
Vẫn là hệ lực lượng gân gà nhất.

Lại thêm bọn họ cũng lớn tuổi, thân thể đang thoái hóa, căn cứ an toàn tùy tiện gọi tới một người đều có thể đem bọn họ giẫm ở dưới lòng bàn chân.

Hiện tại tận thế không tuân thủ luật pháp như thời bình.

Ngay cả khi Anh Bưu gϊếŧ họ, cũng không ai làm phiền gì anh ta.

"Nhưng mà . . ." Diệp Trường Minh cúi đầu, có chút không cam lòng.

"Trường Minh, anh Bưu là dị năng giả cấp 2." Mẹ Diệp cười khổ một tiếng: "Toàn bộ căn cứ cũng chỉ có vài dị năng giả cấp 2, nghiền chết chúng ta cũng giống như nghiền chết một con kiến, tôi còn chưa nhìn thấy Thiều Hoa, suy nghĩ kĩ một chút, yên tâm tôi sẽ không tuỳ tiện chết dễ dàng như vậy được ."

Loại thời điểm này, bọn họ chỉ có thể nhịn.

Nhìn thấy bộ dáng thỏa hiệp của cha mẹ Diệp, anh Bưu nhếch nhếch miệng, cười nhạo một tiếng.
Đúng lúc này, toàn bộ người từ căn cứ Bắc Kinh đột nhiên dồn dập đi về một hướng.

Anh Bưu bắt một người tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Người kia thấy là anh Bưu, cũng không tức giận, chỉ kích động nói: "Đám người của lão đại Tùy Vân đang ở ngoài cổng."

-----

270-273

𝔈𝔡𝔦𝔱: 𝔑𝔤ọ𝔠

𝔅𝔢𝔱𝔞: 𝔎𝔦ề𝔲 𝔒𝔞𝔫𝔥

"Đó chính là căn cứ an toàn của nhà họ Tùy chúng tôi." Tùy Vân chỉ căn cứ phía trước, nói khẽ.

Căn cứ an toàn không nằm ở trung tâm thành phố Bắc Kinh.

Nó nằm ở ngoại ô thành phố, trung tâm thành phố là nơi nguy hiểm nhất vì nó là nơi tập trung đông dân cư, vì vậy ở nơi như vậy càng có nhiều zombie hơn..

Lúc trước, lúc khi tận thế bộc phát, Tùy Vân quyết định thật nhanh để nhà họ Tùy thành lập căn cứ an toàn đầu tiên của Trung Quốc trong khu vực quân sự đặc biệt.
Hiện tại, quyết định của anh là rất sáng suốt.

Những nơi khác đang bắt chước mô hình của căn cứ an ninh Bắc Kinh.

Ngay khi những người bên ngoài căn cứ an ninh nhìn thấy biển số trên xe Tùy Vân, họ biết ai đã quay lại, ngay lập tức kết nối với quản lý căn cứ để thông báo cho họ.

"Lần này mang về 2753 người, trong đó 1491 là dân đóng quân mà tôi mang về từ thành phố N.” Tùy Vân giải thích điều này với người quản lý.

Người quản lý căn cứ trả lời một cách bừa bãi, sau đó để cho nhân viên quản lý ghi chép hồ sơ của những người này.

Ánh mắt trực tiếp thì nhìn về hướng một đoàn người khác bên cạnh Tùy Vân.

Nhóm người của Diệp Thiều Hoa đúng là người ngoài hành tinh ở tận thế.

Nhìn đám người Vệ Thất, người nào cũng chật vật, dơ bẩn đầy người, mặt mày xám xịt, đây mới phù hợp với tận thế.
Dù sao ở tận thế, tài nguyên nước phần lớn đều bị ô nhiễm, trừ bỏ dị năng giả hệ Thủy, thì họ phải tìm tài nguyên nước đóng chai.

Nào giống bọn họ, sạch sẽ không nói, trên mặt mỗi người cũng là ý cười nhẹ nhõm.

"Vị này chắc là Diệp tiểu thư rồi?" Người quản lý nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, con mắt đều đang tỏa sáng.

Diệp Thiều Hoa gật gật đầu: "Xin chào."

Từ lúc tận thế đến nay, không ít người có dị năng cao cấp đến căn cứ an toàn Bắc Kinh, đại đa số là bởi vì tiến sĩ hệ não vực.

Vị tiến sĩ này từ tận thế đến bây giờ phát minh máy làm sạch nước bị ô nhiễm, đồng thời tìm ra con đường tốt nhất để các dị năng giả cải thiện năng lực của mình dựa vào một bộ ba rất nổi tiếng.

Tận thế, năng lực rất quan trọng, nhưng một bộ não siêu phàm cũng rất quan trọng!
Thời điểm tiến sĩ vừa nghe thấy tên Diệp Thiều Hoa, hắn đã tràn đầy kỳ vọng vào cô.

Hắn đã cùng người quản lý nói qua, trình độ khai phát não vực của cô lớn hơn hắn nhiều.

Chưa kể cô còn chữa cho người bị nhiễm virus như Tô Mộc, Tô Mộc tuy là dị năng giả, hy vọng chữa bệnh lớn hơn người thường rất nhiều, nhưng cô lại là người đầu tiên chữa khỏi cho người bị nhiễm virus zombie ở tận thế.

"Tiến sĩ đang nghiên cứu loại thuốc hồi phục năng lượng được đồn đại bên ngoài, cô Diệp, cô có muốn đến xem không?” Quản lý không để ý đến sự thờ ơ của Diệp Thiều Hoa, xoa xoa tay, rất mong chờ.

“Không được, để tôi đưa cô ấy đến khu dân cư.” Tùy Vân trực tiếp cự tuyệt thay Diệp Thiều Hoa.

Căn cứ an toàn ở Bắc Kinh có nơi cư trú nhưng được phân loại theo cấp độ.
Những người bình thường chỉ có thể ở khu ngoài cùng, mười mấy người chen chúc ở một gian phòng, dị năng giả cấp 1 phổ thông vị trí ở kém một chút, những người như Diệp Trường Minh ở phòng riêng có giường, khá hơn một chút có thể có phòng hơn chục mét vuông.

Đối với Diệp Thiều Hoa, người có tầm ảnh hưởng và quan trọng rất lớn đối với căn cứ an toàn, cùng với đám người Tô Mộc, dị năng giả cấp 3 mà mọi người đều biết.

Căn cứ an toàn trực tiếp sắp xếp một dãy phòng hai tầng cho đội của cô, đây vốn đã là mức đãi ngộ cao nhất ở tận thế.

Những người sống ở đây là Tô Nhiên, những người đầu tiên gia nhập đội của Diệp Thiều Hoa, bao gồm cả Vi Vi, một người bình thường.

Trong khoảng thời gian sau đó, trên đường trở về Bắc Kinh, Diệp Thiều Hoa cũng lần lượt thêm nhiều người vào đội của mình, nhưng những người đó đều được bố trí ra ngoài.
Tổng cộng có trăm người, bởi vì thực lực của những người này tăng lên rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người muốn gia nhập đội của Diệp Thiều Hoa, quản lý của căn cứ an toàn cũng coi trọng khả năng huấn luyện người của Diệp Thiều Hoa.

An bài rất nhiều người cho Diệp Thiều Hoa dẫn dắt.

"Muốn đi theo tôi cũng không sao, nhưng đội ngũ chúng tôi có hai yêu cầu. Thứ nhất, cần nộp Tinh Hạch lên, không phải tinh Hạch có thuộc tính của bản thân thì đưa cho người khác dùng, người cường đại ở cùng một chỗ với người cường đại." Diệp Thiều Hoa nói thẳng: "Thứ Hai, tuân theo các quy tắc của đội ngũ, không vi phạm các quy tắc, không gϊếŧ những người bình thường, và lắng nghe mệnh lệnh của đội trưởng.'

Nghe được tin tức này, những người đi theo Diệp Thiều Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Điểm này đám người Tô Nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, bọn họ đều đã thành thói quen mỗi ngày tập hợp thành đoàn đi tìm Zombie.

Mà người quản lý đã sớm từ người đi đường biết được Vệ Thất đã đến cấp ba.

Đi theo Diệp Thiều Hoa có thể lên tới cấp 3, bọn họ sao có thể không đáp ứng?

Vì điều này, Diệp Thiều Hoa đột nhiên bổ sung hơn một trăm quân số vào đội của mình, và về cơ bản họ đều là dị năng giả cấp 1 và cấp 2. Tất cả đều do Căn cứ an ninh Bắc Kinh giao cho cô, quân đoàn của cô trở thành quân đoàn thứ 2 ở căn cứ.

"Tô Nhiên, đám người kia giao cho các cậu dẫn dắt." Diệp Thiều Hoa nghĩ nghĩ: "Mỗi người các cậu đều nhận 20 người, còn lại để Vi Vi dẫn dắt."

Đám người này bình thường hành động chung quen, cũng là cường giả cấp 3, mang một đám người cấp 1,2 làm nhiệm vụ động tĩnh cũng không lớn như vậy.
"OK." Tô Nhiên làm một động tác tay.

Tùy Vân cũng đi an bài đội ngũ của mình, chỉ có người quản lý đi theo Diệp Thiều Hoa, nghe vậy, hơi kinh ngạc, "Diệp tiểu thư, cô cũng phải làm nhiệm vụ sao?"

Nhiệm vụ của căn cứ an toàn Bắc Kinh cũng là các dị năng giả đi làm, tiến sĩ nghiên cứu khoa học kia cửa nhà đều được bảo hộ rất tốt, nghe được Diệp Thiều Hoa nói như vậy, người quản lý hết sức kinh ngạc.

"Ừ." Diệp Thiều Hoa không giải thích, chỉ nhìn về phía người quản lý: "Tôi lần này đến Bắc Kinh, mục tiêu là tìm cha mẹ, tôi nghĩ bọn họ có ở căn cứ an toàn này."

Cha mẹ Diệp Thiều Hoa, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.

Quản lý vội vàng đến văn phòng quản lý không ngừng tìm kiếm danh sách đăng ký: "Tôi đã tìm được rồi, Diệp Trường Minh, dị năng giả bậc nhất, ở C2 khu 56!"
“Thì ra cô là con gái của vợ chồng này.” Người phụ trách liếc nhìn Diệp Thiếu Hoa nhiều hơn, “Tôi không để ý nhiều đến chuyện của người khác, nhưng tôi cũng biết chỉ cần hai vợ chồng tìm được tài nguyên là họ lại dùng để tìm con gái. Sống khổ hơn người bình thường rất nhiều."

Nghe được tin tức này, người đi theo Diệp Thiều Hoa thở dài một hơi.

Nếu là dị năng giả trải qua không kém, sống sót là tốt rồi.

Hiện tại phía trên yêu cầu vô luận dùng biện pháp gì cũng phải để cho Diệp Thiều Hoa ở lại căn cứ an toàn, có ba mẹ cô ở đây, điều kiện này hẳn là sẽ không khó.

Khu C2.

"Diệp tiểu thư, đó chính là phòng ở của cha cô." Người quản lý nhìn vào khu nhỏ, phát hiện ra rằng đây không phải là phòng dành cho những năng lực cấp 1 thông thường.

Trong lòng của hắn có chút kích động.
Diệp Thiều Hoa mi tâm nhảy một cái.

Sức mạnh tinh thần bao trùm nó, chỉ cảm thấy hơi thở của một người trong phòng.

Cô bước nhanh hơn gõ gõ cửa.

"Ai vậy?" Bên trong là âm thanh yếu ớt của mẹ Diệp.

Nghe được thanh âm này, Diệp Thiều Hoa không khỏi nhớ tới ở hai đời, việc mà hai vợ chồng này làm vì nguyên chủ, cô mấp máy nói khẽ: "Mẹ, là con."

Dường như có người rơi xuống đất.

Sau đó có người mở cửa từ bên trong.

"Thiều Hoa, Thiều Hoa thật sự là con!" Mẹ Diệp so với trước khi tận thế cơ hồ già đi mười tuổi, trên người không tân trang qua, rối bời, tay bà run run nắm cánh tay Diệp Thiếu Hoa, đỏ vành mắt: "Thiều Hoa!"

"Mau vào đi." Mẹ Diệp không biết người quản lý căn cứ là một đại nhân vật, chỉ đem Diệp Thiều Hoa mang vào trong căn phòng mấy mét vuông, để cô ngồi ở trên giường, từ trên mặt bàn lấy ra một khối bánh bích quy không biết đã được bọc bao lâu: "Nào, con mau ăn đi."
Từ đầu tới đuôi, con mắt không rời khỏi Diệp Thiều Hoa.

"Con gầy quá." Bà lau nước mắt: "Còn sống là được rồi . . . Đúng rồi, con trên đường có từng thấy Tưởng Tưởng không? Không biết con bé thế nào, sớm biết lúc trước mẹ và cha con không rời khỏi hai người các con."

Diệp Thiều Hoa trên tay nắm bánh bích quy, nhìn quanh phòng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Ba của con đâu?"

Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, người đã trải qua tận thế như đám người Diệp Tưởng Tưởng cũng không nhanh bằng cô.

Nhưng mà, khoảnh khắc nhìn thấy cô, mẹ Diệp đã giấu hết nỗi buồn vào lòng.

Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, tay mẹ Diệp dừng một chút, giả bộ như không có việc gì, "Ông ấy đi ra ngoài rồi, sắp trở về, đúng rồi con làm sao tới được đây, Hứa Kỳ có . . ."

Mẹ Diệp rõ ràng đang đổi chủ đề.
"Không phải mẹ, ba của con đâu?" Diệp Thiều Hoa không tiếp tục hỏi mẹ Diệp, ngược lại hỏi người quản lý khu C2 đang cung kính kia: "Anh có thể tra giúp tôi ba tôi đang ở đâu không."

Để cho tiện thống kê, người đi ra khỏi khu vực an toàn cũng phải đi qua chỗ đăng ký.

Mẹ Diệp hiểu rõ vô cùng tính cách con gái mình, nghe được lời Diệp Thiều Hoa nói, trong nội tâm bà lại một lần nữa lộp bộp: "Thiều Hoa, cha con vừa mới ra ngoài tìm được một Tinh Hạch cấp 1, ông ấy muốn đổi thuốc cho mẹ, liền bị đám người Bưu Ca bắt được rồi mang đi. Thiều Hoa, con đừng liều với Bưu ca, hắn đã tăng lên dị năng giả cấp 2 rồi."

Hai người bọn họ cũng gần năm mươi tuổi rồi, ở khu C2 cũng là dị năng giả đứng cuối.

Cấp 2 ở khu vực an toàn cũng giống như cường giả.

Những người có thực lực cường đại ức hiếp dị năng giả nhỏ yếu vô cùng phổ biến.
Diệp Thiều Hoa cũng biết quy luật sinh tồn này, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu, nhìn đám người cấp cao trong khu an toàn của thành phố Bắc Kinh đang đứng ngoài cửa: "Ai sẽ cho tôi biết tên họ Bưu đang ở đâu?"

Tại Khu C2, Anh Bưu ở trong một ngôi nhà rộng hơn 30 mét vuông.

Lúc này trong phòng còn có không ít người.

"Anh Bưu, vợ tôi còn đang bệnh. Anh có thể đưa cho tôi Tinh Hạch zombie mà tôi đã đánh trúng được không? Ngày mai và ngày kia tôi nhất định sẽ ra ngoài tìm một Tinh Hạch trở về cho anh." Diệp Trường Minh bị đè xuống, vẻ mặt kiềm chế. Buồn bã nhìn vào Tinh Hạch trong tay Anh Bưu.

Đó là một Tinh Hạch mà ông đã đào được khi đi làm nhiệm vụ với người trong đội.

Ông muốn dùng nó để đổi kháng sinh cho mẹ Diệp.

"Ai bảo Tinh Hạch là của ông, rõ ràng là đội trưởng Khâu dùng dị năng đập vỡ đầu của zombie... " Tùy tùng bên người đội trưởng Khâu liếc mắt nhìn Diệp Tường Minh: "Sao, không phục à"
Diệp Trường Minh đứng ở nơi đó.

Hắn muốn giãy dụa, nhưng người đàn ông kia lại trấn áp ông quỳ xuống.

Phục? Sao có thể phục?

Bị người ta khi dễ, thậm chí có thể cướp đi sinh mạng của mẹ Diệp, ngay cả tin tức của con gái cũng không biết.

"Được rồi, ông trở về đi." Thấy Diệp Trường Minh đàng hoàng, Bưu ca mới để người ta thả Diệp Trường Minh ra, cười nhạo một tiếng: "Diệp Trường Minh, tôi không quản ông trước tận thế là phú hào, nhưng bây giờ là tận thế, không có năng lực, ông phải . . ."

"Câm mồm?" Còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó, một bóng dáng gầy gò bước vào như chốn không người.

Đôi lông mày rũ xuống vô cùng lạnh lùng.

Nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Thiều Hoa, sắc mặt của Bưu ca và những người khác thay đổi khá rõ ràng.
"Một dị năng giả hệ phong cấp 2, năm dị năng giả cấp 1?" Diệp Thiều Hoa nhìn liếc mắt nhìn đám người Bưu ca.

Liếc mắt liền nói ra thực lực bọn hắn.

Khi những người bên phía Anh Bưu nhìn thấy quản lý căn cứ an toàn đang đợi Diệp Thiều Hoa ở bên ngoài, cả người đều ngẩn ra.

Nhìn Diệp Thiều Hoa kinh hãi

"Vị tiểu thư này . . ."

Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, tôi hy vọng có thể có được câu trả lời thỏa đáng cho vấn đề này.”

Tận thế, cách tốt nhất để xem thực lực của một người là nhìn tướng mạo của người đó.

Càng là người cường đại, trên người càng sạch sẽ.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa mạnh hơn các thành viên cấp cao của căn cứ an ninh, Diệp Trường Minh không thể tin được đây là con gái của mình

Diệp Thiều Hoa nói xong, đi tới chỗ Cha Diệp, duỗi tay ôm lấy cánh tay Cha Diệp: “Cha, đi thôi.”
"Thiều Hoa?" Diệp Trường Minh mở to hai mắt nhìn, rốt cục mở miệng.

Vẻ mặt khó tin.

“Mẹ đã đến chỗ của con rồi, cha đừng lo.” Diệp Thiều Hoa nói với vẻ dịu dàng: “Cha cũng nên quay lại với mẹ và để người ta kiểm tra thân thể của cha.”

Diệp Trường Minh mơ màng cho đến khi nhìn thấy người quản lý chào ông một cách nhiệt tình.

Cả người càng thêm tung bay.

"Đây là chỗ ở tạm thời của con." Mẹ Diệp đã sớm được Vi Vi mang về, hiện tại cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trên ghế salon:"Cha, cha nhanh đi tắm rửa rồi ăn chút gì đi, con gọi người đến kiểm tra cho cha."

Quản lý khu vực an toàn rốt cuộc tìm được cơ hội: "Diệp tiểu thư, bên phía Bưu ca và đội trưởng Khâu tôi đã xử lý xong rồi, hai người này đều chủ động muốn lao động chuộc tội với cô, bây giờ cô có thời gian đi đến phòng Thí nghiệm với tôi một chút không."
Diệp Thiều Hoa nhìn đồ vật mà Anh Bưu giao cho Diệp Trường Minh để xin lỗi, liếc mắt nhìn Diệp Trường Minh.

Mặc dù những năm gần đây Diệp Trường Minh là một người giàu có, nhưng ông vẫn có chút bối rối khi gặp phải một nhân vật tầm cỡ như vậy, ông gật đầu: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, cứ như vậy đi.”

Hắn cũng không phải không hiểu, tận thế chính là cái đạo lý này, ai có thực lực mới là lão đại.

Bây giờ thấy đám người Bưu ca bị Diệp Thiều Hoa trông coi, hắn cũng thở dài một hơi.

Nhìn thấy hành vi của Diệp Trường Minh, Diệp Thiếu Hoa nhìn về phía quản lý nói: “Được rồi .”

Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, Diệp Trường Minh và mẹ Diệp nhìn nhau.

Đây có phải là đứa con gái mà họ đang lo lắng không?

Ở tận thế còn có thể ở dạng phòng thế này, bọn họ nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua.
Diệp Thiều Hoa đã dành vài ngày để tìm hiểu sự phân bố ở đây trước khi đến phòng thí nghiệm.

"Diệp tiểu thư." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa rốt cục cũng đến phòng thí nghiệm, tiến sĩ dị năng giả não vực hai mắt tỏa sáng: "Cô có biết không, hiện tại các căn cứ lớn đang lưu truyền thuốc khôi phục dị năng? Chính là đoàn ba người kia buôn bán."

Hắn cầm lấy một cái bình trong suốt: "Tôi không nghiên cứu ra được thành phần bên trong."

Diệp Thiều Hoa biết rõ đoàn ba người này chính là đám người Diệp Tưởng Tưởng, bọn họ đời trước sống được tương đối lâu, biết rõ về dược, cũng biết rõ các nhân vật thành danh, trừ bỏ Tô Nhiên, bọn họ đem những người có tiếng đều tụ tập về một chỗ.

Bình trong suốt này là một lọ thuốc năng lượng mà họ đã phát triển để phục hồi năng lượng cho cơ thể trong một thời gian ngắn.
Bởi vì loại thuốc này, thanh danh của ba người Diệp Tưởng Tưởng vang xa, bọn họ cũng hấp dẫn không ít cường giả.

Nếu như không có sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, ba người này nhất định lập nên ưu thế lớn nhất.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa lấy ra một bình màu lam đưa cho tiến sĩ: "Đây là thứ tôi đã nghiên cứu trên đường. Ông có thể nghiên cứu nó và phát triển theo từng đợt. Tùy Vân đã từng sử dụng, hiệu quả khá tốt. ”

Cái này tiến sĩ đã sớm biết, đám người Vệ Thất cũng đã nói qua, biết rõ trong tay Diệp Thiều Hoa còn có loại thuốc lợi hại hơn 3 người kia rất nhiều.

Tiến sĩ còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể đổi được đơn thuốc trong tay Diệp Thiều Hoa, không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa cứ như vậy không chút ràng buộc lấy ra!

Cho dù là tiến sĩ kiến thức rộng rãi, cũng kích động đến mức mặt đỏ lên.
Hiện tại zombie càng ngày càng giỏi, cũng tiến hóa trí tuệ, số lượng zombie còn lớn hơn số lượng người sống sót, con người càng ngày càng khó sống.

Những tiểu đội làm nhiệm vụ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Loại thuốc này đối với căn cứ mà nói là quá trọng yếu.

“Nghe nói một số điện thoại vệ tinh vẫn không liên lạc được?” Diệp Thiều Hoa không có rời đi, chỉ liếc nhìn các máy tính xung quanh.

Nhắc đến cái này, tiến sĩ cũng thở dài: "Tận thế đến, vệ tinh của căn cứ cũng mất rất nhiều, vốn còn mấy cái là được, không biết vì sao một tháng trước tất cả đều đột nhiên hỏng. Chúng ta có rất nhiều nơi không thể giám sát được, đối với đất nước tạo thành tổn thất rất lớn. Nếu có vệ tinh, cũng sẽ không có nhiều thành phố gặp thủy triều zombie . . ."
"Cái gì hỏng." Diệp Thiều Hoa ngồi trước máy tính, nhấn một dãy số, khẽ ngâm nga: "Chỉ là, có ai đó đã hack vệ tinh của chúng ta để sử dụng thông qua Internet, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đang bị theo dõi."

Chờ chút . . .

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, tiến sĩ không khỏi trừng mắt: "Đừng nói rằng, cô còn biết hack ?"

Diệp Thiều Hoa không trả lời, ngón tay vẫn đang gõ trên bàn phím, cô nói: "Xem, cái này ... cái này cái này, đều bị hack, vệ tinh trước đó cũng bị cướp mất..."

Tiến sĩ sững sờ nhìn Diệp Thiều Hoa ngồi trước máy vi tính.

Nhìn thấy Tùy Vân tiến vào, tiến sĩ hoảng hốt ngẩng đầu: "Vân lão đại, cậu sao phát hiện ra được Diệp tiểu thư?"

Hắn có chút ghen ghét vận khí của Tùy Vân, đến tột cùng vì sao Tùy Vân lại có thể phát hiện ra bảo bối này cơ chứ.
Tùy Vân liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Chuyện này đừng quản, nhưng người của tôi thì giao cho tôi trước!"

Con mẹ nó chứ.

Tiến sĩ lại không muốn thả người.

Nhưng nhìn Tùy Vân, hắn vẫn thỏa hiệp.

"Chuyện gì?" Diệp Thiều Hoa buông lỏng tay ra, bước ra ngoài cùng Tùy Vân.

Hiện tại căn cứ cũng đang ở thời điểm khẩn trương, cô tin tưởng Tùy Vân sẽ không có sự việc mà đến tìm cô.

"Người trong đội ngũ Vi Vi đã xảy ra chuyện." Tùy Vân vặn lông mày: "Có hai dị năng giả cấp 2 muốn giở trò với Vi Vi . . . Cuối cùng Tề Phong đánh nhau với họ, hiện tại hai tên dị năng giả cấp 2 kia đang ở trên quảng trường, mâu thuẫn hình như đã phát sinh hai ngày."

Tình huống cụ thể quá phức tạp, bản thân Tùy Vân vẫn chưa hoàn toàn giải toả.

Người bên cạnh Diệp Thiều Hoa tìm hắn, hắn cũng không dám tùy tiện giải quyết, vì vậy anh đến tìm Diệp Thiếu Hoa.
Nghe được lời Tùy Vân nói, Diệp Thiều Hoa sắc mặt chìm thêm vài phần.

Diệp Thiều Hoa bước nhanh hơn đến quảng trường. Tô Nhiên, Tô Mộc và Vi Vi đều đang ở đây.

Có gần 200 người mà căn cứ an toàn đưa cho cô mấy ngày nay.

"Chuyện gì?" Diệp Thiều Hoa trực tiếp nhìn về phía Tô Nhiên, trong số những người này cũng chỉ có Tô Nhiên bây giờ còn có thể giữ vững bình tĩnh.

Dù ở trong đội nhưng Tô Nhiên không có ý che giấu cho những người này "Khi chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, có người trong đội không nghe lệnh, có người lại nuốt chửng Tinh Hạch zombie riêng một mình và một người khác gϊếŧ một người. Người tên A Bưu gϊếŧ rồi ăn thịt người đã cứu mình, thấy Vi Vi một mình, hắn ta liên kết với một người khác để bắt nạt cô ấy ... "

Diệp Thiều Hoa không biết phải nói gì trực tiếp: "Những người này vi phạm nội quy đều mang đến đây đi. "
Những người này đều không phải xuất thân từ quân đội. Kỷ luật luôn kém, số người dính líu cũng không quá nhiều, chỉ mười mấy người.

Nhưng có nhiều người lại không thích quyết định này của Diệp Thiều Hoa.

Nhìn thấy mười mấy người đều bị đè lên, lập tức có người vặn lại: "Tại sao Tinh Hạch chúng tôi lấy được lại cho người khác dùng? Các người thế này quá độc đoán!"

"Đúng vậy, toàn bộ căn cứ không ai có quy củ như cô? Những người bình thường đó đều trông cậy vào sự che chở của chúng tôi, chúng tôi có thể không tính lãi một chút sao? "

"Hiện tại là mạt thế, dị năng giả trong căn cứ đều như vậy, cô xem ai còn ngây ngốc tuân thủ luật pháp của cô?"

". . ."

Mạt thế, loại tình huống này phát sinh là rất bình thường.

Không có thức ăn, gϊếŧ người thường và ăn thịt người được tìm thấy ở mọi căn cứ, mặc dù căn cứ nào cũng bị cấm.
Nhưng khi những điều như vậy xảy ra, họ đều mở một mắt và nhắm một mắt.

Mấy tháng, những dị năng giả này đại bộ phận đã thành thói quen, sống cao cao tại thượng, căn bản là không cảm thấy có vấn đề gì.

Diệp Thiều Hoa yêu cầu bọn họ nghiêm khắc như vậy, bọn họ căn bản cũng không tôn kính.

"Cô cũng nghĩ như vậy?" Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vệ Thất, đối phương đã đạt đến dị năng giả cấp 3.

Vệ Thất vốn chính là dựa vào thăng cấp mà đến, ngày đầu tiên Diệp Thiều Hoa liền cho mỗi người bọn họ phát Tinh Hạch có thuộc tính tương xứng.

Đại bộ phận đều thăng cấp.

Đúng là bọn họ thăng cấp, trở thành dị năng giả số một số hai trong căn cứ, mấy người này mới ngông cuồng như vậy.

"Tôi cảm thấy cô quản thúc quá mức." Vệ Thất hết sức phức tạp nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Cô ta cũng không tuân thủ mệnh lệnh của Diệp Thiều Hoa, bị phân đến đội ngũ của Tô Mộc, cô ta thăng lên cấp 3, người bình thường trong đội ngũ đều nghe lời nói của cô ta, cho nên Tô Mộc bị cô ta chèn ép.

Tinh Hạch mà đội ngũ sưu tập được, tất cả đều ở chỗ của cô ta, cô ta không hề nộp lên 1 cái nào cả.

Bọn họ đều thu thập Tinh Hạch dựa vào thực lực của chính mình, dựa vào cái gì mà phải nộp lên cho Diệp Thiều Hoa để cô phân cho những người khác.

Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng, nghiêng người, nhìn về phía Tùy Vân: "Vậy còn anh? Tùy Vân thủ trưởng, anh cũng nghĩ giống những người này sao?"

Tùy Vân lúc đầu nhàn nhạt đứng ở bên cạnh Diệp Thiều Hoa nhìn bộ dạng nổi giận của cô.

Nghe được cô gọi mình, Tùy Vân híp mắt, sau đó nói: "Tôi cảm thấy cô hoàn toàn không có vấn đề, tất cả mọi người thực lực vững bước lên cao rất tốt."
Thấy ánh mắt Diệp Thiều Hoa nhìn về phí bản thân, quản lý căn cứ an toàn lùi về sau một bước.

Hắn cẩn thận nhìn Diệp Thiều Hoa, nói khẽ: "Kỳ thật bọn họ nói cũng không có sai, đem tất cả Tinh Hạch đều giao cho cô cũng quá . . ."

Nghe được lời người quản lý, đám người Tô Nhiên cười lạnh một tiếng.

Hiện tại quản lý cho rằng Diệp Thiều Hoa chiếm quá nhiều tài nguyên, nhưng thật ra đều đã dùng hết, hiện tại trong căn cứ chỉ có hơn 50 dị năng giả cấp 3 và hơn 200 dị năng giả cấp 2, tất cả đều là Diệp Thiều Hoa đưa cho bọn họ nâng cấp!

Đợt thứ nhất hơn 300 người tham gia, Diệp Thiều Hoa lấy ra hơn 200 Tinh Hạch bậc hai, hơn 50 Tinh Hạch bậc ba!

Hơn nữa công thức Diệp Thiều Hoa cũng giao cho phòng thí nghiệm, cái nào không phải tăng cường thực lực căn cứ an toàn Bắc Kinh?
Huống chi Diệp Thiều Hoa để bọn họ nộp Tinh Hạch lên cũng không phải cô dùng, mà đưa nó lại cho những người cần nó. Bản thân cô cũng chưa bao giờ sử dụng nó.

Người quản lý gần như quên đi, Diệp Thiều Hoa hôm qua còn đưa cho hắn một nhóm lớn Tinh Hạch cấp 1.

"Rất tốt, hóa ra mấy người đều nghĩ như vậy." Diệp Thiều Hoa gật đầu, nhìn sang chỗ Tô Nhiên, "Tô Nhiên, cậu đem tất cả người trong đội ngũ đến đây."

Tô Nhiên vẻ mặt thẳng thắn, trực tiếp gật đầu rời đi.

Vệ Thất nhìn bộ dạng lãnh đạm của Diệp Thiều Hoa, cô ta cho rằng Diệp Thiều Hoa thỏa hiệp, vẻ mặt thoáng hiện lên chút đắc ý.

Mặc dù cô lợi hại, nhưng sao có thể đánh lại được lòng người chứ.

Nhưng cô ta không biết Diệp Thiếu Hoa đang nghĩ gì bây giờ.

Diệp Thiều Hoa chỉ cười lạnh, nếu không phải nhiệm vụ của hệ thống có một cái là cứu vớt tận thế, cô sẽ quản sống chết những người này?
Cô vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, muốn tất cả mọi người ở cùng một chỗ trở nên càng thêm cường đại!

Vô điều kiện giúp các người trở nên cường đại, các người còn khinh thường đúng không? Được lắm!

Rất nhanh, Tô Nhiên liền đem tất cả mọi người triệu tập đến đây.

Tổng cộng có hơn ba trăm người.

So với mấy ngày trước, mọi người đều có thể cảm giác được ba trăm người này đứng chung hiển nhiên rất nhiều khí tức cường đại.

"Diệp tiểu thư, mọi người đều ở đây." Tô Nhiên nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa gật đầu, trực tiếp nhìn về phía hơn ba trăm người kia.

Hơn ba trăm người này không biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt mờ mịt tới đây, lúc nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, biểu lộ lập tức trở nên cung kính, "Diệp tiểu thư."

Khả năng Diệp Thiều Hoa biểu lộ thoạt nhìn không tốt lắm, người quản lý đang cười hì hì cũng điều chỉnh thần sắc.
Hắn hết sức phức tạp nhìn Diệp Thiều Hoa.

Ai lại không muốn căn cứ mạnh lên, nhưng sức hấp dẫn của Diệp Thiều Hoa trong căn cứ gần như lớn hơn Tùy Vân.

Những cao thủ đó chỉ nghe theo lời của Diệp Thiều Hoa, bởi vì tính tình Diệp Thiều Hoa đặc biệt, những người này căn bản không có đến phiên hắn chăm sóc.

Người quản lý căn cứ an toàn thực sự không thoải mái.

Dứt khoát không nói gì thêm.

Diệp Thiều Hoa có thể thỏa hiệp là tốt nhất.

Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không trả lời hơn ba trăm người này, mà chỉ đám người Bưu ca mà nói: "Mấy người này không phục quy củ của tôi, có người không nộp Tinh Hạch lên, còn đánh nhau với đội trưởng Tô, ăn thịt người. Tôi hỏi các người, các người cảm thấy quy tắc tôi đặt ra như thế nào, các người đến cùng có nguyện ý nộp Tinh Hạch lên hay không?"
Nghe được lời Diệp Thiều Hoa nói, một số người trên mặt lóe lên thần sắc không hiểu.

Trên thực tế, ngoại trừ những người đi theo Diệp Thiều Hoa trên đường, hầu hết mọi người đều đã giấu kín Tinh Hạch zombie.

Lúc này nghe được lời Diệp Thiều Hoa nói, bọn họ tự nhiên có ý khác.

"Không sao, cứ nói những gì mọi người nghĩ. Tôi không phải loại người vô lý." Diệp Thiều Hoa có vẻ mỉm cười.

Nhìn thấy cô như vậy, suy nghĩ những người này bắt đầu suy nghĩ.

Tinh Hạch ở mạt thế trân quý hơn đồ ăn rất nhiều, bọn họ thật vất vả mới được một cái Tinh Hạch, ai nguyện ý nộp lên?

Đánh chết nhau vì Tinh Hạch, sau khi nộp lên thì không còn gì nữa, còn không bằng tự tổ đội như trước.

Trong đội ngũ xác thực rất nhiều người bất mãn điều kiện này, phần lớn đều cảm thấy mình bị thua thiệt.
Bọn họ nhìn dáng vẻ ôn nhu của Diệp Thiều Hoa, lúc đầu không dám nói lời nào lá gan cũng lớn lên.

Mấy ngày nay Diệp Thiều Hoa đối với bọn họ không nghiêm khắc lắm, làm cái gì cũng lười biếng, không uy hiếp, cũng không ích kỷ như họ tưởng tượng về cấp trên.

Nghĩ đến đây, trong lòng những người này liền nảy sinh hoạt động.

"Diệp tiểu thư, tôi thực sự cho rằng yêu cầu của cô quá vô lý và quá đáng. Tất cả tinh hạch của chúng tôi đều giao cho cô, thật không công bằng với chúng tôi." Vệ Thất là người đầu tiên lên tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt của 300 tên dị năng liếc về phía bản thân, Vệ Thất ưỡn thẳng lồng ngực.

Hai đầu lông mày rất nhanh lướt qua một đường khoái ý.

"Rất tốt." Diệp Thiều Hoa gật đầu, cô nhìn thoáng qua hơn ba trăm người này, trực tiếp ra lệnh: "Tất cả mọi người về đơn vị, đứng theo đội hình của từng đội.”
Cô vừa ra lệnh, Tô Nhiên và những đội trưởng khác đều trở về đội của mình.

"Báo cáo, đội 1 tập hợp hoàn tất!" Tô Nhiên nói.

"Đội 2 tập hợp hoàn tất!"

"Đội 3 . . ."

Tổng cộng có 15 đội ngũ, tất cả đều hoàn tất việc tập hợp, từ đầu tới đuôi hết ba mươi giây, hơn ba trăm người đều chia xong đội ngũ.

Thấy cảnh này, đừng nói nhân viên quản lý căn cứ an toàn, ngay cả Tùy Vân đều kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.

Trước khi những người này đến với đội của Diệp Thiều Hoa, phần lớn đều là dị năng giả có chút ít năng lực.

"Diệp tiểu thư." Lúc này, người bên phòng thí nghiệm tìm đến Diệp Thiều Hoa: "Tiến sĩ nói hắn có một phối phương không hiểu nhiều . . ."

"Đợi lát nữa lại đi." Diệp Thiều Hoa trực tiếp khoát tay: "Hiện tại tôi còn có sự việc khác phải xử lý."
Quản lý căn cứ an ninh không biết Diệp Thiều Hoa làm cái gì trong phòng thí nghiệm.

Chỉ là có chút kỳ quái, vừa mới nói là vệ sĩ phòng thân của tiến sĩ, khi tiến vào căn cứ, cơ bản không rời khỏi tiến sĩ nửa bước.

Lần này sao lại đột nhiên đến tìm Diệp Thiều Hoa?

"Được, tôi ở chỗ này chờ cô đi qua." Vệ sĩ của tiến sĩ đứng ở một bên.

Hắn hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua tình huống quảng trường.

"Cảm thấy quy tắc của tôi quá đáng, không muốn giao tinh Hạch lên và tất cả những người không muốn bị ràng buộc bởi quy tắc của tôi đều ra ngoài." Diệp Thiều Hoa nhìn đội ngũ được sắp xếp gọn gàng, mỉm cười.

Vệ Thất là người thứ nhất đứng ra.

Cô ta liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, cảm thấy người bên kia quả nhiên là một cô gái nhỏ, cũng không biết quản lý một đám người.
Những người khác thấy Diệp Thiều Hoa vẫn tươi cười, cũng không có vẻ nghiêm nghị là mấy, liền liếc nhau một cái, những người khác cũng bắt đầu đứng lên.

"Tôi còn có một đứa em, là dị năng giả hệ lực lượng, hôm nay tôi rốt cục đánh được một con zombie cấp 1 hệ lực lượng, tôi muốn giữ lại cái Tinh Hạch cho em gái tôi dùng." Đồng đội Tô Nhiên nhìn về phía Tô Nhiên: " Tôi nghĩ quy tắc của cô Diệp quả thật là hống hách. Tại sao tôi không thể có Tinh Hạch của riêng mình? ”

Tô Nhiên trong lòng cười lạnh, nếu không phải là Diệp tiểu thư cho cậu một cái Tinh Hạch cấp 2, cậu bây giờ vẫn còn ở cấp 1! Cậu dựa vào cái gì có thể đánh được zombie cấp 1 hệ lực lượng?

Nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Tôi nghĩ cô cũng có lý."

Người kia nhìn thấy Tô Nhiên cũng ủng hộ hắn, hắn càng mừng hơn: "Chẳng lẽ tôi vì người nhà mình cũng sai sao? Diệp tiểu thư có chút ích kỷ, tôi cảm thấy cô ấy không thích hợp làm người lãnh đạo."
Vừa nói, hắn trực tiếp ra khỏi hàng.

Đứng ở phía sau Vệ Thất.

Cũng có người dao động, Tinh Hạch đối với họ sức hấp dẫn rất lớn, nhất là đạt tới dị năng giả cấp 3, bọn họ đã có thể gϊếŧ Zombie cấp 2, có Tinh Hạch zombie cấp 2 có thể thuê được nhà tốt.

Tinh Hạch cấp 2 này nếu là lúc trước bọn họ rất khó có được, bây giờ có được, để bọn họ giao ra không khác gì cắt da cắt thịt của họ.

Hiện tại người phản đối càng ngày càng nhiều.

Nhìn thấy nhiều người đi ra như vậy, những người đang do dự cũng tiến lên, cảm thấy có thể thay đổi quyết định của Diệp Thiều Hoa, làm việc vì lợi ích của người khác.

Vệ Thất nhìn đám người phía sau đứng có hơn trăm người, sau đó mỉm cười nhìn Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa sau đó chỉ nở nụ cười, liếc nhìn hơn một trăm người rồi quay sang quản lý căn cứ an toàn: "Tôi nhớ khi nhận những người này, tôi đã nói với họ rằng họ phải nghe theo quy tắc chung của đội chúng tôi. . ”
Quản lý còn có chút tự mãn kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa cười lạnh: "Những người này ra khỏi hàng tất nhiên không phục quy củ của tôi, rất đơn giản, cút khỏi đội ngũ của tôi!"

---