Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng Vân Phiếm Phiếm chỉ nhìn thấy hai cánh môi hắn động động, nhưng lại không nghe được thanh âm.
Sau đó Cố Lê liền đi vòng qua người cô.
Vân Phiếm Phiếm đành phải tiếp tục đi theo hắn.
Cũng không biết là do cố ý hay vô tình, một bước của Cố Lê so với Vân Phiếm Phiếm mà lớn hơn rất nhiều, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn cố chấp đuổi theo hắn, cho nên cũng không bị bỏ lại phía sau.
Mãi cho đến lúc lên tầng tám.
Hành lang trêи tầng đều im lặng, chỉ có ánh đèn vẩy lên người.
Cố Lê đi đến trước cửa phòng liền bỗng nhiên dừng bước.
Thời điểm hắn quay đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm, liền tiến lên phía cô hai bước.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm trực tiếp bị hắn áp vào tường.
Biểu tình của hắn nhàn nhạt, bên trong lại chứa một dòng nước ấm đang kϊƈɦ động.
Lông mi Cố Lê rũ xuống, hỏi: “Tại sao lại đi theo tôi?”
Cả người Vân Phiếm Phiếm bị hắn bao bọc trong ngực, nho nhỏ thành một cục, cô nhìn Cố Lê, tay chân có chút luống cuống, nhưng vẫn đáp lại hắn: “Bởi vì cậu là Cố Lê, trước kia tôi cũng làm như vậy mà.”
Hô hấp của Cố Lê hơi dừng lại.
Những lời này thật sự không có chỗ nào đặc biệt, hắn thực sự là Cố Lê, cũng biết trước kia cô vẫn luôn làm như vậy.
Nhưng hắn lại cảm thấy trong cơ thể mình có một loại tình cảm không thể khống chế được đang len lỏi khắp tứ chi.
Hắn duỗi tay lấy thẻ từ trong túi ra, quét vào bên cạnh cửa.
Vân Phiếm Phiếm tò mò nhìn qua, liền nghe được thanh âm mở cửa.
Tiếp theo đó, cả người cô liền bị Cố Lê túm lấy. Hắn duỗi tay giữ chặt lấy Vân Phiếm Phiếm, đem cô kéo vào trong phòng.
Cửa được hắn đóng lại, cô dựa lưng vào vách tường, còn có chút mơ hồ không hiểu gì lắm.
Ngay cả mặt Cố Lê cô còn chưa kịp nhìn thì đã bị hắn ấn ở trêи tường không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn môi hắn áp xuống.
Cánh môi hơi lạnh đụng phải cảnh môi ấm áp của Vân Phiếm Phiếm.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Vân Phiếm Phiếm gọi hắn: “Cố Lê…”
Tiếp đó chính là mưa rền gió dữ.
Ngay cả cơ hội thở dốc Cố Lê cũng không cho cô, trong nháy mắt khi cô mở miệng liền trực tiếp chặn môi cô lại, đầu lưỡi cạy mở răng trắng, hôn đến mức cô hít thở không thông.
Chờ sau khi hôn xong, Cố Lê liền dựa vào bên tai cô thở dốc.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại hơi dồn dập.
Hắn hỏi cô: “Bà con họ hàng xa thân thích, bạn học, tiếp theo sẽ là cái gì?”
Thanh âm của hắn có chút khổ sở, cô quay đầu liền nhìn thấy Cố Lê đang rũ mắt, trong mắt có ánh sáng tinh tế.
Xem ra Cố Lê thực sự đã biết hết rồi.
Vân Phiếm Phiếm vừa định mở miệng thì Cố Lê đã rời khỏi người cô.
Hắn giơ tay, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.
Lông mi thật dài che đậy cảm xúc nơi đáy mắt hắn, Vân Phiếm Phiếm thấy ngón tay hắn dừng ở trêи nút áo khoác, vừa động một cái, nút áo khoác liền bung ra.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, chẳng lẽ Cố Lê hôn mình xong liền cảm thấy nóng?
Cố Lê cởi xong áo khoác liền tùy tiện ném ở trêи giường.
Bên trong là một cái áo len màu be, không phải áo cao cổ cho nên có thể nhìn thấy xương quai xanh của hắn lộ ra bên ngoài.
Hắn ngước mắt, trong mắt phảng phất như mang theo tinh quang lộng lẫy, hắn tới gần Vân Phiếm Phiếm, dùng ngữ khí trầm thấp hỏi cô: “Em quan tâm tôi như vậy, có phải là muốn cái này hay không?”
Cố Lê nói xong liền đặt tay ở trêи thắt lưng.
Hình như là muốn cởi xuống?
Lúc này, Vân Phiếm Phiếm cuối cùng mới hiểu ý hắn.
Mặt cô có hơi nóng lên, ánh mắt cũng dần né tránh, thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi, sau đó lắc đầu: “Em không có nghĩ như vậy.”
Động tác Cố Lê dừng một chút, thế nhưng lại hỏi cô: “Em không muốn tôi?”