Tiểu Thảo nhận ra Phí Dương đang kinh ngạc, lại thấy đắc ý không thôi. Trái lại Phong Uyển Nhu diễm cảm vẫn thản nhiên như trước, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tiểu Thảo vừa rồi thì khóe mắt có vẻ cưng chìu cười cười.

"Tiên sinh có cần thêm gì không?"

Người phục vụ nghiêng đầu nhìn Phí Dương đang há hốc mồm nhìn chằm chằm hai người cùng bàn, Phí Dương cũng liền phục hồi lại tinh thần, mặt có chút nóng, cúi đầu xem thực đơn.

Này rốt cuộc là tình huống gì đây? Hai người này... sao lại khiến cho mình có cảm giác gì đó kì lạ?

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù người ta là Phong tổng chỉ gọi có khoai tây chiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể keo kiệt được, rốt cuộc cũng gọi một đống thịt cá lên cho cả ba người, Phong Uyển Nhu mày cũng hơi hơi nhướng lên, Tiểu Thảo vẻ mặt cũng muốn không tỏ vẻ gì, nhưng..

Sao lại thế này, đem nàng và Phong tổng coi là heo sao? Đồ ăn nhiều như vậy, ăn làm sao hết?

Nhìn qua vài món ăn, ba người lại một trận trầm mặt, Phí Dương vốn là một người hài hước, có sự xuất hiện của hắn chắc chắn sẽ không buồn chán, nhưng trước mắt hắn lúc này, lại là một nữ nhân làm cho hắn có chút không đoán được, cảm giác giống như có gì đó rất kì lạ...

Phong Uyển Nhu thì không có biểu hiện gì, chủ yếu là Tiểu Thảo, bởi vì nhàm chán nên nàng ở một bên dùng khăn ăn xếp thành một cái thuyền nhỏ, xếp xong liền một tay bưng lên thuyền nhỏ, một tay làm hình cái sóng lớn ở trước mắt Phong Uyển Nhu bay tới bay lui, Phong Uyển Nhu mặc dù không nhìn nàng, nhưng nét mặt xem ra cũng rất dịu dàng, trước đó khi gặp Phong Ngọc Lâm khuôn mặt cũng thực sự rất lãnh đạm, hơn nữa ánh mắt này... Phí Dương dường như không hình dung được.

Phí Dương cũng từng nghe không ít về người con gái lớn của Phong Ngọc Lâm, là người độc lập, tự chủ, mạnh mẽ và lạnh lùng, hoàn toàn rất hợp với người phụ nữ lý tưởng trong lòng hắn, đem toàn bộ sự nghiệp giao cho nàng tiếp tục quản lý thực sự rất yên tâm. Phí Dương vừa rồi cũng nhận thấy được Phong Uyển Nhu lãnh mạc, nhưng tại sao Dương Tiểu Thảo ở trước mặt nàng như vậy, lại không hề thấy nàng lạnh lùng như trước, ngược lại làm cho người ta có cảm giác có gì đó mờ ám...

"Phong tổng, Chủ tịch từng nói qua công ty bên này..."

"Chuyện này, chờ cơm nước xong rồi nói sau"

Phong Uyển Nhu nói một câu vô cùng thản nhiên nhưng lại có trọng lượng vô cùng, Phí Dương lời còn chưa nói hết đã bị Phong Uyển Nhu xem nhẹ, hắn lúc này nóng bừng cả khuôn mặt, trong lòng có chút toát ra lửa giận.

Có ý gì đây? Chẳng lẽ mình không thể so với thư ký có lực hấp dẫn hơn sao? Hèn gì, Chủ tịch khó lại không nghi ngờ hai người đồng tính luyến ai?

Tiểu Thảo chợt cảm thấy ánh mắt Phí Dương lộ ra vài phần thù địch, liền đem thuyền nhỏ để qua một bên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày.

Nhìn cái gì? Nhìn thế nào thì Phong tổng cũng chỉ thích tôi, không mắc mớ gì tới ông đâu à.

Ngay sau đó, Phong Uyển Nhu gấp lấy khoai tây chiên, Phí Dương cũng điểm lấy một chút rau quả, mấy người ăn không nói gì cũng không phát ra tiếng động, Phí Dương lúc này lại càng có cảm giá giống như đang ăn sáp. Tiểu Thảo trộm nhìn hắn một cái, nhìn ra hắn uể oải, trong lòng liền thấy hưng phấn, tay theo dưới bàn trộm muốn sờ soạng nắm lấy tay Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu cảm giác được Tiểu Thảo hồ nháo, giận nàng liếc mắt một cái, sau đó thuận tiện theo mu bàn tay nhéo bàn tay đang hổ nháo kia một cái.

Đau quá...

Tiểu Thảo đau hít sâu một hơi, ủy khuất nhìn lên Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không để ý tới bộ dạng này của nàng, Tiểu Thảo thực sự là bị nàng làm hư rồi, càng ngày càng không có phép tắc, lại có thể bắt đầu không phân biệt được thời gian và trường hợp mà muốn làm càn.

Cơm nước xong, thức ăn trên bàn còn thừa lại hơn phân nửa, Phí Dương ở bên kia bước đến quét thẻ tính tiền, Tiểu Thảo ở bên cạnh nhắn người phục vụ mang lại một cái túi nhựa, giả bộ đựng lấy thức ăn thừa.

Thật tốt, nhiều thịt như vậy, đã lâu rồi cũng không đi cho bọn cẩu hoang a...

Phí Dương thấy hành vi của Tiểu Thảo như vậy thì có phần khinh bỉ, liền kinh miệt nhìn nàng một cái rồi hừ một tiếng. Tiểu Thảo dường như không để ý, Phong Uyển Nhu thì vẫn chăm chú nhìn Tiểu Thảo, trong mắt đều là ánh nhìn nhu hòa.

Không cần quá nhiều người hiểu, chỉ cần một người hiểu là được!

"Tôi đưa hai người trở về!"

Cơ hội cuối cùng, cũng không thể tiếp tục lãng phí được, nhìn thấy Tiểu Thảo mang theo túi gì đó đi ra ngoài, Phí Dương chuẩn bị xong, cũng không nể mặt Phong Uyển Nhu trực tiếp đem Tiểu Thảo cản lại.

Tiểu Thảo cảm thấy hắn thật phiền phức, nàng từ đầu đến cuối đã thấy không có ấn tượng với người đàn ông này, tình huống hiện tại cũng không tính hắn là một nửa thù địch với nàng a.

Tiểu Thảo coi thường làm cho Phí Dương cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng sau đó Phong Uyển Nhu từ phía sau đi ra, nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, nói: "Em vào xe trước đi!"

"Uhm!"

Tiểu Thảo cũng không hỏi nhiều, mang theo túi thức ăn thừa quay đầu bước đi. Phí Dương vốn hi vọng có cơ hội ở một mình với Phong Uyển Nhu, chỉ là đột nhiên hắn có được cơ hội này thì ngược lại hắn cảm thấy được có loại áp lực vô hình.

"Anh tên là Phí Dương?"

Phong Uyển Nhu câu nói đầu tiên làm cho Phí Dương thiếu chút nữa phun huyết, ăn cơm cảm tình nửa ngày mà Phong Uyển Nhu mới biết được tên hắn? Đây không phải quá rõ ràng là không đem hắn để vào mắt sao?

"Đúng vậy!"

Trong lòng tuy suy nghĩ như vậy, nhưng Phí Dương biểu tình vẫn giống như trước ra vẻ một thân sĩ, mỉm cười nhìn Phong Uyển Nhu gật đầu.

Phong Uyển Nhu không nói gì, hơi nheo mắt nhìn chằm chằm hắn. Phí Dương bị nhìn có chút dựng tóc gáy.

Qua thật lâu, Phong Uyển Nhu mới mở miệng, chỉ nói một câu khiến hắn vô cùng kinh hãi: "Lão gia tử là hạng người gì anh so với tôi hiểu được, anh là người thông minh, có mấy lời không cần tôi nói nhiều. Cái gì không phải của anh, anh muốn cầu cũng không được!"

Nói xong, Phong Uyển Nhu nhìn cũng không nhìn Phí Dương liếc mắt một cái mà trực tiếp đi ra ngoài, chỉ để hắn lại một mình đứng nguyên bất động một chỗ kinh ngạc.

**

"Có nghĩa gì vậy? Em không hiểu lý do tại sao chị lại nói những lời đó với anh ta?"

Tiểu Thảo vây quanh rãi thức ăn cho cẩu lạc, nàng một bên lấy xương trong túi, một bên nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu đứng ở một bên người nàng, nhìn bọn cẩu lạc trên mặt đất.

"Nói nhiều như vậy mà em cũng không hiểu?"

Phong Uyển Nhu nói lạnh một câu, trực tiếp làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Thảo, nàng bĩu môi, trừng Phong Uyển Nhu: "Chị không nói em làm sao biết, không phải mấy ngày trước chị đã nói giữa chúng ta không được giấu diếm chuyện gì sao?"

Phong Uyển Nhu không có phản ứng gì với Tiểu Thảo, cúi đầu nhìn đám cẩu trên mặt đất, tựa hồ so với trước đó vài ngày lại đến nhiều hơn.

"Ăn đi..."

Tiểu Thảo mắt thấy Phong Uyển Nhu nhìn cẩu không nhìn nàng, lập tức nổi giận, từ trên mặt đất nhảy dựng lên ngăn trở tầm mắt Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn về phía Tiểu Thảo, Tiểu Thảo tức giận đỏ bừng cả mặt, nháy một cái cũng không nhìn nàng chằm chằm, cho tới khi mắt lộ ra vẻ ủy khuất. Phong Uyển Nhu nhìn nàng chăm chú một hồi liền thởi dài: "Tiểu Thảo, em đã không tin tưởng bản thân mình, hơn nữa còn không tin tôi?"

"Em..."

Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, tâm không tự giác trùng xuống, mặt cũng bởi vì tâm sự bị đoán trúng mà không tự giác đỏ lên.

Phong tổng tại sao lại biết mình đang suy nghĩ gì... mình rõ ràng ... rõ ràng một chút cũng không lộ ra ngoài sự ghen tị mà.

"Tôi đối với anh ta nói những lời này là vì ba của tôi đối với những người ở bên cạnh tôi ông ta đều rất chú ý, Phí Dương coi như là người có dã tâm, cũng giở trò không ít, ngay cả tôi còn có thể điều tra ra thì ba tôi tại sao lại không điều tra ra?"

"Vậy chị tại sao phải nhắc nhở anh ta cẩn thận làm gì? Tại sao chị lại quan tâm đến anh ta chứ?"

"Em càn quấy cái gì?"

Phong Uyển Nhu cảm thấy khó thở, nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Thảo. Không biết từ lúc nào, hai nàng lại có thể tự nhìn thấu được nội tâm của nhau, giống như mỗi khi nàng không vui, thì có che dấu như thế nào Tiểu Thảo chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, dù có nói ra bao nhiêu lí do, vô luận có như thế nào nàng muốn đuổi cũng không thể đuổi đi.

"Không phải... em chỉ là..."

Lời nói Tiểu Thảo có chút ngập ngừng ấp ửng, đầu cũng nghiêng về một bên không dám nhìn đối diện Tiểu Thảo. Phong Uyển Nhu không cho nàng cơ hội để trốn tránh, liền giơ tay lên, nâng lấy gương mặt của nàng, đem mặt nàng cố định về hướng của mình, nháy mắt một cái cũng không nháy liền nhìn lên ánh mắt của nàng.

"Phong tổng..."

Tiểu Thảo mặt đỏ lên như cà chua, âm thanh mềm mại hơn rất nhiều, nàng chỉ cảm thấy bàn tay kia chạm lấy mặt nàng có phần lành lạnh, mang theo đó cảm giác tê dại, có chút dễ chịu nhưng tâm lại có chút dâng lên.

"Nói đi!"

Phong Uyển Nhu nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo nói, hơi thở ấm áp phả ra trên gương mặt, ngay cả lỗ tai cũng đều lộ lên một phiếm hồng, Tiểu Thảo không tự giác liền rụt rụt lấy bả vai, nhìn về phía ánh mắt Phong Uyển Nhu, hai ánh nhìn chạm vào nhau, thời gian tựa hồ đọng lại.

Đôi mắt thuần khiết không có một chút tì vết nào, ánh mắt cứ như vậy ôn nhu như sóng biển vỗ thẳng vào tâm Tiểu Thảo, không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ do nàng đã xem nhẹ ánh mắt này của Phong Uyển Nhu mỗi khi nhìn nàng, tựa hồ có một chút sủng nịnh, có một chút cam chịu, còn có dày đặc vị ý như không lối thoát cùng với yêu thương, giống như kêu gọi nàng, làm cho nàng không nhịn được liền có thể sa vào, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân trong đó.

Nhịn không được, không thể nhịn được, Tiểu Thảo bĩu môi, nhìn lên môi Phong Uyển Nhu, rồi lại hôn lên môi của nàng.

Trong khoảng thời gian hai đôi môi chạm nhau, Phong Uyển Nhu khẽ run lên, theo bản năng đưa tay đẩy Tiểu Thảo ra, trong đáy lòng có chút căm tức.

Làm gì đây? Dương Tiểu Thảo, em là cái sắc lang sao? Hiện ngay cả một câu đàng hoàng cũng không thể nói?

Tiểu Thảo cũng mặc kệ Phong Uyển Nhu cố giãy dụa như thế nào nàng đưa tay ôm lấy eo Phong Uyển Nhu sau đó dùng sức hôn lấy môi, nàng từng xem qua trong sách có nói, nữ nhân đều là loài động vật cảm tính, càng nói không muốn nhưng lại càng muốn, giống như Phong tổng hiện tại, nàng hôn một hồi thì tuyệt đối sẽ không tiếp tục kháng cự.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Phong Uyển Nhu không tiếp tục từ chối, liền sụp đổ vào trong lòng Tiểu Thảo, hơn nữa còn rên rỉ một tiếng, thân thể có chút run rẩy lên, nàng có thể cảm giác được Tiểu Thảo đắc ý, tâm liền giận thực sự, nhưng cánh tay giãy dụa lại vì nụ hôn làm cho không có khí lực, cảm giác được môi Tiểu Thảo đang kề cận, Phong Uyển Nhu dưới đáy lòng liền thở dài, thả lòng dựa vào ngực nàng, mặc cho nàng tùy ý.

Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng chấm dứt, Phong Uyển Nhu tức giận đẩy Tiểu Thảo ra, trên gương mặt ửng đỏ đã hết, bên tai còn có một sợi tóc thả rơi, thật không nói nên lời phong tình.

"Thật đẹp quá đi!"

Tiểu Thảo mê gái nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu giận nàng liếc mắt một cái "Em học ai mồm mép láu lỉnh như vậy?"

"Em chỉ nói lời thật lòng, không giống với cái tên dê xồm Dương Dương kia mồm mép trơn tru!"

"Dê xồm Dương Dương?"

Phong Uyển Nhu vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo gật đầu, trong ánh mắt bướng bỉnh nhìn nàng: "Phong tổng, chị không phải không nhìn thấy sao?"

"Em thật nhàm chán quá đi!"