Sau khi nói chuyện xong, Quân Nam liền từ biệt Hồ Quí Ly ra về. Lúc y vừa đến cổng thừa tướng phủ, xe ngựa của Hồ Hy Mẫn cũng vừa đến nơi. Hồ Hy Mẫn thấy y muốn ra về, liền chạy đến chặn lại hỏi:
- Ngươi đến tìm phụ thân ta, tại sao không gọi ta cùng đi?
Quân Nam lười biếng đáp:
- Ta đến tìm phụ thân ngươi có việc. Không liên quan đến ngươi. Đây là phủ của phụ thân ngươi, chẳng phải ngươi muốn đến lúc nào chẳng được, cần gì đợi đến ta rủ?
Quân Nam nói xong, nhếch môi khinh khỉnh bỏ đi. Hồ Hy Mẫn tức giận, chạy theo:
- Ngươi lại muốn đi đâu?
Quân Nam kinh ngạc, vừa kéo cương ngựa, chuẩn bị lên yên vẫn phải phân tâm trả lời nàng:
- Ta đi đâu cũng không đến lượt ngươi quản. Vào nhà mà mách với phụ thân ngươi đi. Trịnh Quân Nam ta cũng lười phải nói nhiều với ngươi!
Quân Nam lên ngựa, nhẹ kéo cương. Hy Mẫn thấy y hoàn toàn không nhìn đến mình, liền lên trở lại xe ngựa, nói với mã phu:
- Đuổi theo hắn. Nếu không đuổi kịp ta chặt chân ngươi!
Mã phu sợ hãi, liền hướng theo Quân Nam là phóng ngựa. Quân Nam cưỡi ngựa, nhưng đây là trong thành, y không muốn kinh động người qua đường nên đi rất chậm. Lại thấy phía sau có cổ xe ngựa ráo riết phóng tới. Phía trước là một khu chợ đông đúc. Sợ xe ngựa kia sẽ làm người khác bị thương nên y cố ý đi chậm lại, đón đầu chiếc xe ngựa kia. Mã phu đuổi tới, nhìn thấy là bóng dáng lão gia nhà mình, ông ta thở phào! Quận chúa ngồi xe của ông là tiểu ma vương chuyển thế. Ông thật sự bị nàng dọa sợ chết khiếp. Quân Nam đợi xe ngựa trờ lên, nhận ra mã phu cũng là người trong phủ mình, y cau mày nói:
- Phía trước là nơi đông dân. Ngươi đánh xe như thế lỡ đụng nhầm làm người ta bị thương thì sao?
Mã phu lau mồ hôi trán, nhìn Quân Nam cười khổ. Hồ Hy Mẫn trong xe ngựa thò đầu ra nhìn Quân Nam:
- Ngươi quan tâm đến người ngoài đường vậy sao? Tại sao ta hỏi chuyện ngươi, ngươi lại bỏ đi!
Quân Nam chán ghét không thèm nhìn đến nàng, quay sang mã phu nói:
- Đánh ngựa chậm lại cho ta. Nếu để ta nghe được là xe ngựa trong phủ của ta làm bị thương người khác, ta nhất định sẽ giao ngươi cho quan phủ nghiêm trị.
Quân Nam nói xong liền muốn thúc ngựa bỏ đi. Hồ Hy Mẫn thấy y rõ ràng là xem thường mình, không thèm để ý đến mình chút nào. Nàng tức giận, nhìn thấy bên thành xe ngựa của mã phu có treo một thanh đao. Nàng giật đao, thò ra cửa sổ chém một nhát vào mông ngựa của Quân Nam. Con ngựa của y bị đau liền hí vang rồi muốn bỏ chạy. Quân Nam dùng hết sức ghìm cương đến mức hai chân trước ngựa nhấc lên, đau đớn hoảng loạn vô cùng.
Quân Nam xuống ngựa, nhìn vết thương trên mông ngựa, rồi tức giận nhìn sang Hồ Hy Mẫn:
- Ngươi....một ả ác ma không có tính người!
Hồ Hy Mẫn trợn mắt, phùng má tức giận. Nhìn vẻ mặt Quân Nam lo lắng cho con ngựa, nàng muốn mắng y, nhưng lại không cam lòng nói:
- Trịnh đầu thối! Ngươi thật quá đáng! Ta hỏi ngươi, ngươi không thèm đáp, lại quan tâm con ngựa của ngươi hơn cả ta!Trong mắt ngươi, ta còn không bằng con ngựa đó hay sao?
Quân Nam trừng to mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi tất nhiên là không bằng được nó! Hồ Hy Mẫn ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một ả quận chúa được nuông chiều đến hư hỏng. Ngươi ngoài làm cho người ta chán ghét thì chính là làm cho người ta kinh hãi! Ngươi đã từng làm được chuyện gì tốt bao giờ chưa? Chưa có phải không? Ngươi so với ngựa của ta, còn thấp kém lắm!
Y nói xong liền vỗ về con ngựa rồi dắt nó đi tìm hiệu thuốc để chữa thương. Hồ Hy Mẫn nhìn thấy ánh mắt và cử chỉ quan tâm của y với con ngựa, lại nhớ đến sự lạnh nhạt và ánh mắt khắc nghiệt mỗi lúc y nhìn mình, nàng liền không nhịn được, cắn môi bật khóc. Mã phu nhìn nàng khóc, sợ đến run lập cập. Hôm nay ông ta thật là xui xẻo khi phải là người đưa quận chúa này ra đường mà!
Buổi chiều, Hồ Hy Mẫn không có việc gì lại đi dạo một mình trong phủ. Trịnh phủ rất rộng lớn. Nhưng mỗi gian đều là cô lập với nhau. Nàng ít khi đi sang tả gian và trung gian. Cũng giống như Nguyệt Hoa và Ngọc Yên cũng hiếm khi đi sang hữu gian của nàng. Hôm nay tâm tình nàng không tốt cho nên đi lòng vòng một lúc, từ tiền sãnh lại đảo đến sang hậu viên, ngang qua trung gian, tả gian rồi lại đến tận chuồng ngựa.
Nhắc đến chuồng ngựa, nàng lại nhớ đến con ngựa sáng nay. Nàng đi thẳng đến, muốn nhìn xem nó một chút. Con ngựa đó rất được Quân Nam yêu quí nên được cột riêng một chuồng, bên trong để nhiều cỏ, lại còn được che màn chắn gió cho nó. Hồ Hy Mẫn bước đến gần, nhìn thấy con ngựa đang thong dong ăn cỏ. Bên mông vẫn còn vết thương nhưng đã được đắp thuốc tốt và còn có vải băng bó lại. Hồ Hy Mẫn bĩu môi:
- Chỉ là một con ngựa hôi, ngươi lại còn xem trọng hơn ta? Trịnh Quân Nam, ta bắt ngươi ngay cả con ngựa hôi này cũng không giữ nổi!
Nàng quay sang phía sau gọi to lên:
- Người đâu, lôi con ngựa thối này đi làm thịt cho ta!
Đám gia nô đang loay hoay gần đó, nghe nàng gọi đã rối đến cuống cuồng, nghe nàng phán xong, càng sợ đến đẫm mồ hôi! Bọn họ thừa biết con ngựa này là bảo mã cùng Đô ty Trịnh lão gia nhà mình yêu quí nhất, xem trọng nhất, bọn họ có ăn gan hùm cũng không dám động đến nó. Nhưng lệnh của quận chúa Hy Mẫn mà không làm theo, bọn họ sống nổi sao? Liền tức khắc, sáu gia nô lo việc trông coi ngựa gần đó liền quì xuống dập đầu xin nàng thu hồi ý lệnh. Hồ Hy Mẫn, chỉ tay quát:
- Lũ láo xược! Bổn quận chúa xưa nay ngay cả gϊếŧ người muốn gϊếŧ liền gϊếŧ. Bây giờ ta ngay cả con ngựa cũng không gϊếŧ được sao?
Gia nô khổ sở đáp:
- Bẩm nhị phu nhân! Con ngựa này không phải ngựa thường mà là tuấn mã đã cùng lão gia nam chinh. Lão gia quí nó như người thân. Phu nhân người nếu nhất định muốn gϊếŧ nó, lão gia nhất định sẽ đau lòng. Sẽ không tha cho chúng tiểu nhân đâu!
Hồ Hy Mẫn uất ức nhìn con ngựa. Hắn xem mi là người thân, vậy còn ta thì sao? Hắn thậm chí còn không muốn nhìn thấy ta! Được lắm! Nếu hắn muốn chán ghét ta, ta sẽ càng làm cho hắn chán ghét! Ta sẽ cho hắn đau khổ hối hận vì đã trêu vào ta! Nàng nghĩ xong, nhìn thấy cạnh bên chuồng ngựa có một cái cuốc. Nàng mặc kệ bọn gia nô đang quì, đi đến cầm lấy cuốc giơ lên muốn bổ vào lưng ngựa. Nàng dùng hết tất cả sức lực, nhất định một nhát này phải nhìn thấy con ngựa kia đau đớn oằn oại cho đến chết. Nhưng nhát cuốc còn không kịp giáng xuống, cánh tay nàng bị một bàn tay khác bóp chặt, chặt đến đau đớn. Nàng thống khổ ngước lên nhìn đối phương thì nhận ngay một cái tát vào má.
Trịnh Quân Nam như một đại lão gia xử phạt nô tì, trừng mắt với nàng:
- Ngươi thật sự là quá độc ác! Nó chỉ là một con ngựa mà ngươi lại bằng mọi cách để gϊếŧ nó? Ngươi có còn là người hay không?
Hồ Hy Mẫn đưa tay ôm mặt, thống hận nhìn Quân Nam:
- Ngươi vì một con ngựa mà đánh ta à? Ngay cả phụ thân của ta còn chưa đánh ta, ngươi lại dám...?
Quân Nam hung hăng nắm tay nàng kéo đến gần chuồng ngựa, chỉ vào:
- Ngươi nhìn cho kĩ! Những vết sẹo của nó là ở trên chiến trường cùng ta đồng cam cộng khổ. Nó vì bảo vệ ta, đưa ta ra khỏi vòng vây địch mà chịu không ít thương tích. Ta tất nhiên là xem trọng nó hơn ngươi. Bởi vì nó là con vật mà còn có tình có nghĩa hơn ngươi! Hồ Hy Mẫn, phụ thân của ngươi đã sinh ra một con quỉ là ngươi!
Quân Nam đã buông tay, Hồ Hy Mẫn vẫn còn run rẩy: "Hắn....hắn mắng chửi ta? Hắn dám mắng ta là quỉ sao?"
Trịnh Quân Nam không thèm nhìn đến thái độ nàng, quay sang đám gia nô cao giọng nói to:
- Từ nay các ngươi có nhiệm vụ trông chừng bảo mã cho ta. Nếu nó có thương tích gì, ta bắt tất cả các người phải chịu thương tích gấp mười lần như vậy. Nếu nó mà chết...- Y liếc sang Hồ Hy Mẫn bên kia - Thì tất cả các ngươi cũng chịu chung số phận đi! Ngoài ta ra, bất cứ ai miễn cưỡng đến gần nó, lập tức đánh đuổi cho ta!
Quân Nam nói xong bỏ đi, đám gia nô cũng chưa hoàn hồn, còn cúi đầu răm rắp. Hồ Hy Mẫn thảm hại ngồi trên đất: "Hắn là tên khốn kiếp! Hắn xem thường ta còn mắng chửi ta! Hồ Hy Mẫn ta xin thề sẽ không tha thứ cho ngươi!..."