Lý công công không có rời đi, mà lưu bên trong Long Khởi quan, hóa thành một lão đạo sĩ, Khương Trường Sinh sở dĩ giữ hắn lại bởi vì đối phương có tác dụng, lưu lại để tương lai dùng.

Trong phòng, Khương Trường Sinh mở ra hộp ngọc, phát hiện bên trong lại là một đoạn xương trắng.

Xương trắng tán phát ra khói đen, trước mặt Khương Trường Sinh ngưng tụ thành một hình người, thân mặc áo tím, mặt mang mặt nạ đồng xanh, tóc dài tản ra dưới quan, vô cùng thần bí, xem thân hình, cực giống thời điểm Khương Uyên tráng niên.

Hình Thủ!Khương Trường Sinh cảm thụ khí tức của hắn, vậy mà đi đến Thần Tâm cảnh, trình độ chân khí không chút kém cỏi hơn Thiên Sơn Quý Khuyết.

Hình Thủ ôm quyền nói:- Bái kiến thái tử điện hạ.

Tiếng hắn khàn khàn, nhận biết không ra tâm tình của hắn.

Khương Trường Sinh nói:- Ta đã không phải là Thái Tử, về sau cũng sẽ không phải, Khương Uyên đã băng hà, về sau ta sẽ giao ngươi cho Ngụy vương, ngươi hẳn là biết được việc này a?Hình Thủ gật đầu.

Khương Trường Sinh đột nhiên đưa tay, một chưởng vỗ tới Hình Thủ, Hình Thủ không kịp phản ứng, bị đánh vào Luân Hồi ấn ký.


Hình Thủ kiểu thuấn di lui lại đến trước của phòng, trầm giọng hỏi:- Trường Sinh đạo trưởng, này là ý gì?Khương Trường Sinh cười nói:- Một chút thủ đoạn nhỏ, mặc dù có mệnh lệnh của Khương Uyên, nhưng dù sao hắn cũng đã chết rồi, ta không thể cược, ngươi chính là hồn thể Tà Ma, an tâm phụ tá Ngụy vương, đợi đại nghiệp hoàn thành, ta sẽ ban cho ngươi cơ duyên lớn lao.

Hình Thủ yên lặng một lát, nói:- Cơ duyên gì? Đối với ta mà nói, có cơ duyên gì có thể làm cho ta động lòng?- Chân chính hoá hình? Hoặc đoạt xá thành người chân chính?Khương Trường Sinh mỉm cười nói, Hình Thủ nghe được toàn thân run lên.

Yêu ma, Tà Ma trên đời này đều là dã thú hoặc cô hồn dã quỷ biến thành, cũng không phương pháp tu hành, bọn hắn chỉ có thể dựa vào thiên tư hấp thu thiên địa linh khí, hoặc bắt chước võ đạo tu hành, nhưng những biện pháp này không cải biến được bản chất của bọn hắn.

Tà Ma nhiều nhất phụ thân trên người, còn không thể phụ thân thời gian dài.

Hình Thủ nghĩ đến đủ loại chỗ thần kỳ của Khương Trường Sinh, cùng với công lực thâm bất khả trắc, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một tia dao dộng.

Có lẽ hắn thật có thể làm được?Hình Thủ đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, nửa quỳ xuống, nói:- Tiên Hoàng đã rời đi, từ nay về sau, Hình Thủ dùng ngài vi tôn, nguyện ý nghe phân phó, phụ tá Ngụy vương.

Lời này rất biết điều, biết được người nào là chủ nhân chân chính.

Khương Trường Sinh hài lòng cười một tiếng, nói:- Ngươi tạm thời tu hành đi.

Hình Thủ hóa thành hắc khí tiêu tán, chui vào bên trong xương trắng.

Khương Trường Sinh đặt cái hộp ở trước bệ cửa sổ, thuận tiện để hắn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Tháng ngày khôi phục lại bình tĩnh.

Vong Trần cả ngày bồi bạn Hoàng hậu nương nương, làm bạn nàng vượt qua tháng ngày cuối cùng, mà nàng cũng không có nói cho Vong Trần quan hệ giữa mình cùng Khương Trường Sinh.

Mỗi ngày có thể nhìn thấy Khương Trường Sinh, Hoàng hậu nương nương đã rất thỏa mãn.

Khương Trường Sinh vốn định luyện chế một chút đan dược kéo dài tính mạng cho nàng, nhưng bị từ chối.


Mặc dù Khương Uyên có lỗi với nàng, nhưng nàng một mực yêu tha thiết nam nhân này, bây giờ Khương Trường Sinh đã lớn, nàng cũng không còn lo lắng gì.

Tháng bốn.

Hoàng hậu nương nương đơn độc định ngày hẹn Dương Triệt, trò chuyện với nhau một lúc lâu, Dương Triệt rời đi, màn đêm buông xuống, nàng liền di thế.

Khương Trường Sinh chôn nàng ở trên sườn núi phía sau viện, Vong Trần, Lý công công hộ tống tế bái.

Cha mẹ của kiếp này đều xem như thọ hết chết già, trước khi chết, bọn hắn còn nhận nhau, xác thực cũng không nuối tiếc.

Sinh tử cách biệt ngược lại để Khương Trường Sinh có càng nhiều minh ngộ.

Trường Sinh con đường này cũng không phải là chỉ có chờ mong, còn kèm theo thương cảm, bất quá so với truy cầu trường sinh bất tử, chút thương cảm này không coi là cái gì, huống hồ hắn cùng cha mẹ của kiếp này cũng không tính quá quen.

Hắn năm nay đã bốn mươi bốn tuổi, lại thêm kiếp trước, cũng xem như một vị lão nhân, chẳng qua là tâm tính vẫn còn rất trẻ trung.

Chỉ có bản thân đủ mạnh thì sẽ ít trải qua tang thương.

Vong Trần nhịn không được cảm kích.


- Đa tạ đạo trưởng, nếu mẫu hậu lưu lại hoàng cung, sợ là! Khương Trường Sinh khoát tay áo, quay người rời đi.

Lý công công lắc đầu bật cười, đi theo rời đi, hắn cũng không có vạch trần quan hệ giữa Khương Trường Sinh cùng Hoàng hậu nương nương, trừ phi Khương Trường Sinh muốn, bằng không hắn nguyện ý đem bí mật này đưa đến cửu tuyền!.

Trên Kim Loan điện, tân hoàng đế Khương Vũ ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hắn nhìn xuống cả triều văn võ, hào tình vạn trượng.

Hoàng đế vị trí thật sự làm người ta mê muội.

Nghiêng xuống vừa hay gặp lão thái giám liếc nhìn Khương Vũ, Khương Vũ cảm nhận được ánh mắt hắn, mở lời:- Cổ Hãn, Tấn triều nhìn chằm chằm, Đại Cảnh cùng Cổ Hãn càng là đã không chết không thôi, Đại Cảnh nghênh đón nguy nan trước nay chưa có, không biết chư vị có thượng sách gì không?Văn võ cả triều yên lặng, ai cũng không dám mở miệng.

Người nào mở miệng, là đi chịu chết.

Trong lòng bọn họ tràn ngập oán giận, ban đầu đã sống chung hòa bình cùng Cổ Hãn, Cảnh Võ Tổ vì thành tựu thiên cổ nhất đế, nhất định phải công phạt Cổ Hãn, bây giờ hai triều đã triệt để kết thù, đều triệt để tiêu diệt bọn hắn, không có hoà đàm để nói.

.