Biên cảnh đang có chiến sự, nguyên bản trong triều đều nhất trí đồng ý "thu tiển"* sẽ không phô trương chỉ qua loa cho qua đi nhưng Thừa Bình Đế nhận được tin mừng Tiêu Vô Định đem Đột Quyết đuổi ra khỏi đất Đại Tấn nhất thời cao hứng, vung tay lên phân phó "thu tiển"sẽ cử hành như mọi năm, một đám triều thần khuyên cũng không khuyên nổi.Ngay cả Chu Cẩm Hà khuyên cũng không thể thay đổi được tâm ý của hắn.

Nhan Dịch chỉ biết ở trong phủ thở dài vài ngày.

(*Thu tiển là ngày gì không biết đâu á)
Quốc khố vốn căng thẳng ,Thừa Bình Đế tuy rằng có thể thu thuế, một khi nhận định ai khuyên cũng đều vô dụng, triều thần dâng tấu chương lên còn bị hắn mắng một trận, khiển trách: " Đại Tấn ta đại quốc mênh mông, trẫm quyết "thu tiển" cũng không muốn? Bọn ngươi là triều thần, không phải phụ nhân, hẹp hòi như vậy thì làm sao trị quốc? !" Một đám đại thần nghe được thì mặt đỏ tới mang tai, trị quốc cũng như trị nhà, nếu không tính toán tỉ mỉ làm sao có thể được aa? Năm gần đây quốc lực Đại Tấn ngày càng cường thịnh nên bệ hạ có chút ngạo nghễ, chỉ có điều nghĩ lại các đời nhiều Hoàng Đế thì có mấy người tiết kiệm chứ? Khuyên không được, các đại thần cũng chỉ đành trấn an chính mình không phải đại sự gì không cần lưu ý,cứ tùy theo Thừa Bình Đế đi.
Thảo nguyên địa thế bằng phẳng mênh mông, không phải địa hình ưu thế vì vậy mà muốn đem Đột Quyết một lưới bắt hết là khó càng thêm khó, chỉ là Đột Quyết cũng không cách nào để trọng thương tướng sĩ Đại Tấn , song phương liền cứ như thế giằng co,cả hai đều đang đợi mùa đông đến.Năm vừa rồi Đột Quyết cũng rất khó khăn mới qua được mùa đông, huống hồ là lần này trải qua nhiều chiến dịch như vậy.

Tiêu Vô Định muốn đem lương thảo của Đột Quyết hao hết, Đột Quyết lại cũng đang đợi trời đông giá rét đem đám người ngoại lai này đông cứng ở đây, song phương đều mang theo tâm tư án binh bất động nên biên cảnh so với năm vừa rồi còn có chút an ổn , nếu không thấy giữa trời tuyết trắng xóa này nhưng bên trong đại doanh lại canh chừng nghiêm ngặt cùng với tiếng tướng sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh , khó tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác thái bình.

Chỉ có điều chung quy cũng chỉ là cảm giác, giống như yên bình trước bão táp vậy, chẳng biết lúc nào tại thảo nguyên bao la này một trận đại chiến sẽ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bạo phát.
Vào lãnh thổ Đột Quyết thì thông tin từ trong kinh liền không tiện lợi như lúc trước, lúc trước cứ nửa tháng sẽ có thư một lần, bây giờ thành ra là một tháng một lần.

Chỉ có điều lần này không chỉ có thư mà còn có ba bao quần áo, mở ra nhìn đều là y phục mùa đông.


Một món trong đó,nhìn vải vóc liền biết là Uyển Nương làm cho nhi tử, nàng đem phần thuộc về Hoàn Tử đưa cho hắn lại dặn hắn đừng khoe khoang để các tướng sĩ khác sẽ nhớ nhà.

Tiêu Vô Định tinh tế liếc nhìn hai cái bao quần áo còn lại, xác nhận cái nào là điện hạ cho, cái nào là sư tỷ cho, vừa nghĩ đến sư tỷ rảnh rỗi làm y phục cho nàng liền nâng lên nhìn cẩn thận, nhưng trong lòng có chút hoài nghi: Đây không phải là châm pháp sư tỷ quen dùng, mà là...!Tương Tú.

Tiêu Vô Định thả bao quần áo xuống, cầm tin đến bên cạnh bàn mở ra đọc kỹ.
Công chúa điện hạ tuy trong lòng nhớ nàng, cũng oán nàng không quay về kinh nhưng viết thư thì chỉ nói tất cả mạnh khỏe, nói chút chuyện vô bổ liền dặn nàng phải chăm sóc chính mình, nửa câu oán giận cũng không, ngay cả mình ngẫu nhiên nói đến câu thơ kia nàng cũng không nhắc đến, chỉ ở trong thư bỏ thêm một mảng nhỏ lá ngô đồng.

"Ngô Đồng nhất diệp mà thiên hạ Tri Thu"*, không cần nhiều lời Tiêu Vô Định tất nhiên biết nàng là có ý gì, bất đắc dĩ than thở một tiếng, vừa cảm kích hiểu được ý điện hạ nhưng trong thư nửa điểm cũng không tiết lộ chỉ sợ lại làm nàng khổ sở đi.

Tiêu Vô Định đem thư cất cẩn thận, lại lấy tin sư tỷ ra, thấy nàng viết: "Trước đây mấy hôm có chút thời gian liền nhất thời hưng khởi nên ta theo Duy Trinh học Tương Tú, nhân lúc rảnh rỗi vừa vặn làm cho ngươi kiện y phục mùa đông.

Tây Bắc lạnh giá, vạn mong giữ gìn." Lúc này nàng mới hiểu ,ngay sau đó liền đem hai bộ y phục ra thử một chút, thật vừa vặn aa.

(*Một chiếc lá ngô đồng rụng Thiên hạ đã sang thu)
Cứ như vậy giằng co, chớp mắt đã qua một tháng, trên thảo nguyên đã có không ít tuyết đọng, cũng may các tướng sĩ đều đã từng chịu khổ nhọc, năm đó cùng Hung Nô giao chiến cũng trải qua không ít thời gian như vậy ,ở biên cảnh lại có mấy Châu vận lương thảo cùng rượu mạnh đến, một chén rượu uống cạn cả người từ trong tới ngoài đều ấm áp nên trời đông giá rét cũng dễ dàng mà trải qua hơn.


So với các tướng sĩ Đại Tấn thì Đột Quyết tháng ngày này lại không dễ chịu.

Lương thảo còn lại không nhiều ngày càng tiêu hao,bách tính Đột Quyết phải đem khẩu phần lương thực đi chia cho tướng sĩ,ai nấy đều đói bụng xanh xao vàng vọt.

A Sử Na Cát Nhi thấy vậy đau lòng không dứt.

Mấy ngày trước Đạt Mạn Khả Hãn lại nhiễm phong hàn, vốn tưởng rằng chỉ là bệnh nhỏ không quá lo lắng, nhưng không ngờ bệnh đến không dậy nổi như vậy.Tiếng phản đối bên trong Đột Quyết ngày càng lớn mạnh, A Sử Na Cát Nhi mỗi ngày đều nhọc lòng xử lý sự vụ xong còn lo lắng bệnh tình của Đạt Mạn Khả Hãn, ngăn ngắn một tháng thôi mà cả người nàng đã gầy đi trông thấy, cặp mắt xanh thần thái sáng láng kia bởi vì uể oải mà ảm đạm đi không ít.
Đi về phía lều lớn vừa vặn tình cờ gặp đại phu, A Sử Na Cát Nhi để hắn đứng dậy, mỉm cười hỏi: "Phụ hãn thân thể khỏe hơn chút nào không?"
"Chuyện này..." đại phu sắc mặt khó xử, con ngươi xoay chuyển vài vòng, cuối cùng khẽ cắn răng rầm một tiếng quỳ xuống, nói: "Công chúa, Khả Hãn không cho ta nói cho ngài, chỉ là...!Khả Hãn mắc phong hàn biến chuyển nhanh , lại lao tâm chiến sự mà tổn thương thêm,xem tình hình bây giờ trừ phi có thể mời danh y của Đại Tấn đến, bằng không sợ là không còn nhiều thời gian a!"
Nghe vậy,nụ cười trên mặt A Sử Na Cát Nhi cứng đờ, một lúc lâu mới vung vung tay để hắn đứng dậy, chính mình đi vào trong lều lớn.

Trong doanh trướng, Đạt Mạn Khả Hãn nằm ở trên giường, đã không còn uy phong của lúc trước, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hãm sâu,chỉ qua thời gian ngắn mà như già đi hơn chục tuổi, ánh mắt sắc bén ngày trước lúc này cũng biến thành vẩn đục.

Thấy nữ nhi đến,hắn muốn nâng thân thể lên nhưng vô lực chống đỡ lại trượt xuống, ho khan vài tiếng.

A Sử Na Cát Nhi thấy thế liền vội vàng tiến lên đem hắn nâng dậy rồi vỗ nhẹ lưng, vành mắt đỏ lên, nức nở nói: "Phụ hãn..."

Đạt Mạn Khả Hãn một hồi lâu mới ngừng lại ho khan, mất công sức mới mở miệng, thở d ốc nói: "Cát Nhi, đừng lo lắng, phụ hãn không có chuyện gì."
A Sử Na Cát Nhi nhịn lệ nóng không cho rơi xuống, bận bịu gật gật đầu, nói: "Ừm, phụ hãn nhất định sẽ tốt lên thôi."
"Huynh trưởng ngươi tuy tính khí thô bạo,nhưng cũng yêu thương ngươi như phụ hãn vậy, sau này hãy đi theo hắn, phụ hãn không ở bên cạnh ngươi phải chăm sóc kỹ lưỡng chính mình..."
"Phụ hãn, ngài nói cái gì đó!" A Sử Na Cát Nhi không nhịn được nước mắt, vội vã lắc đầu một cái, nức nở nói: "Ngài đừng có đoán mò, ngài sẽ tốt lên, nhất định sẽ khỏe mà, nữ nhi còn muốn bồi ngài nhìn Đột Quyết xưng bá thiên hạ đây."
Đạt Mạn Khả Hãn bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng, an ủi: "Phụ hãn chỉ mong ngươi một đời Bình An vui vẻ."
A Sử Na Cát Nhi nhẫn nhịn nước mắt cùng hắn nói chuyện phiếm một lúc,thấy Đạt Mạn Khả Hãn thể lực không chống đỡ nổi buồn ngủ nữa mới thay hắn đắp chăn rồi đi ra khỏi lều lớn, lạnh lùng phân phó người: "Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng ba ngày cần phải đem đại phu tốt nhất của hai châu Cam, Túc lại đây!"
"Chuyện này...!không phải Công chúa nói Đại Tấn sẽ có người tra xét ư..."
A Sử Na Cát Nhi nghe vậy quay đầu nhìn về phía bọn họ, hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, nói: "Vì lẽ đó các ngươi phải cẩn thận một chút,chả nhẽ còn muốn ta nhắc nhở sao, hả?"
"Không không không,vậy thì chúng ta đi!" Mấy tên thị vệ thấy nàng có dáng vẻ kia sợ đến cả người run lên, nhanh chóng như một làn khói chạy đi.
"Báo! Tướng quân, Đột Quyết có mấy người dáng dấp như người Hán chạy về hướng hai châu Cam, Túc!"
Tướng lĩnh trong lều nghe vậy đều rung một cái, trầm tĩnh một tháng cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Tiêu Vô Định khóe miệng khẽ nhếch, phân phó nói: "Thả bọn họ đi, cẩn thận chút đừng để bị phát hiện, nói không chừng chúng ta có thể tìm tới đại doanh của Đột Quyết !"
"Vâng!"
Chờ thám báo lui ra các tướng lĩnh đều thở phào nhẹ nhõm, có thể coi là có chút tin vui, có thể cười được.

Dù chưa khai chiến, Tiêu Vô Định cũng không có nhàn rỗi,nàng để thám báo chú ý về biên cảnh hai châu để ngừa từ trong thành bán lương thực cho Đột Quyết, đợi một tháng cuối cùng cũng có động tĩnh.
"Ha, đúng là nhịn không được nữa a! Để lão tử chờ một tháng, hừ, qua mấy ngày nữa liền cho các ngươi biết mùi vị!"

"Đúng vậy,ở hoàn cảnh trời đất băng tuyết này thật đúng là giỏi nhịn, hừ, nhịn nữa cũng không qua được mùa đông!"
Các tướng lĩnh cười mắng, chỉ có Vương Hấp Nhạc ở phía sau Tiêu Vô Định , cau mày nghĩ một lát, mở miệng hỏi: "Chỉ là...!Nếu là muốn mua lương thực, vì sao chỉ phái mấy người? Sẽ có trá hay không?"
Tiêu Vô Định một tay chống cằm suy tư, nghe Hoàn Tử hỏi như vậy liền hài lòng gật đầu, nói: "Có thể, vì lẽ đó phải cẩn thận một chút, không thể đánh rắn động cỏ."
Nhiều nhất là một ngày, tất cả sẽ sáng tỏ.
Đúng như dự đoán, ngày thứ hai liền nghe thám báo đến báo: "Tướng quân, mấy người kia mang theo một lão tiên sinh chạy đi, có binh sĩ ở Túc Châu nói đó là đại phu nổi danh nhất của thành Túc Châu, các huynh đệ đang cẩn thận theo dõi, có lẽ không lâu nữa sẽ có tin tức."
"Đại phu? Có thể để cho bọn họ mạo hiểm lớn như vậy đi tìm đại phu, tất nhiên là một người quan trọng bị bệnh, không chừng chính là Đột Quyết Khả Hãn hoặc là Công chúa đây, ha ha, nếu là Công chúa kia thì tốt rồi,ốm chết đi cũng tiết kiệm được thời gian của chúng ta !"
Nghe lão Lương nói như vậy, Tiêu Vô Định cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ phân phó người: "Lại đi điều tra." Nếu là A Sử Na Cát Nhi, vậy bọn họ có thể tiết kiệm được không ít công phu, chỉ là cõi đời này sẽ thiếu đi một vị tuyệt thế giai nhân aa.
Đại doanh Đột Quyết, vài tên tráng hán mang đại phu vừa mang về giải đến trước mặt A Sử Na Cát Nhi , "Công chúa, người đã được mang về!"
A Sử Na Cát Nhi thấy bọn họ trói gô đại phu lại thì vội vàng cho người cởi trói, tiến lên mỉm cười nói: "Hạ nhân thất lễ mong rằng lão tiên sinh thứ tội, lần này mời lão tiên sinh đến là muốn cho ngài giúp phụ hãn ta xem bệnh, chữa khỏi bệnh cho phụ hãn ta tất nhiên sẽ tạ ơn thỏa đáng."
Vị đại phu kia xoa xoa cánh tay đỏ lên, xem thường hừ một tiếng, ngay cả mắt cũng không nhìn bọn họ một chút, nói: "Lão phu thân là con dân Đại Tấn, há có thể chữa trị cho quân địch? ! Đừng vọng tưởng!"
Nghe vậy, A Sử Na Cát Nhi cũng không nóng giận, trái lại mỉm cười, cười hỏi: "Tiên sinh không sợ ta gϊếŧ ngài sao?"
"Hừ, nếu đã rơi vào tay các ngươi, lão phu cũng không nghĩ sẽ sống sót trở lại! Muốn gϊếŧ hay muốn làm gì cũng được!"
"Tiên sinh thật là có chí khí, chỉ là ta nghe nói người Hán có một câu tục ngữ,"Lương Y như từ mẫu" tiên sinh là lương y mà lại tùy ý để bệnh nhân chết ở trước mặt ngài sao? như vậy không thấy có lỗi với danh xưng người khác gọi là đại phu sao?"
Nghe vậy, lão tiên sinh kia vẻ mặt tối sầm lại, quay đầu đánh giá nàng, nói: "Ngươi nói xem, tuy có danh tiếng của đời trước tổ huấn, nhưng người Đột Quyết các ngươi đã tàn hại bao nhiêu đồng bào ta? Ta vì danh tiếng mà trị cho Khả Hãn Đột Quyết,nếu các ngươi lại đánh trở lại ta chẳng phải là càng thẹn với mấy vạn dân chúng vô tội ở biên cảnh sao? ! Không cần nhiều lời, gϊếŧ ta đi!"
"Tiên sinh, ngài có đại nghĩa nhưng phải cân nhắc qua người nhà của ngài? Ta có thể phái người đem ngài mang đến đây tất nhiên cũng có thể phái người đem người nhà ngài mang đến, ngài yên tâm, ngài chữa khỏi cho phụ hãn ta, chúng ta tuyệt đối không tấn công Đại Tấn, huống hồ lấy thế cuộc Đột Quyết ta bây giờ cũng thắng không được Đại Tấn các ngươi, ngài cứu phụ hãn ta một mạng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không đụng chạm đại nghĩa mà lại giữ được tiểu nghĩa, cớ sao mà không làm đây?"
Thấy lão tiên sinh kia tuy có chút dao động, nhưng lại chưa mở miệngđồng ý, nàng thở dài một tiếng trước tiên dẫn hắn xuống dàn xếp, sau khi mỗi ngày đều đi theo lão tiên sinh kia lấy hành động để biểu lộ tâm ý, lão tiên sinh bị nàng quấy rầy đến thiếu kiên nhẫn lại cảm động một mảnh hiếu tâm của nàng đối với phụ thân , mới rốt mở miệng nói: "Trước tiên mang lão phu đi nhìn một chút, có trị được hay không cũng không thể chắc chắn."
——————//—————