Cẩm Hà nắm tay Đoạn Trường Ninh một đường đi tới mà tiểu cô nương vẫn mở mắt to nhìn Chu Cẩm Hà, nhìn thật có chút buồn cười,nàng dừng lại bóp bóp cái mũi khéo léo, hỏi: "Bản cung trên mặt có hoa sao?"
Đoạn Trường Ninh hơi có chút ngượng ngùng, làm cái mặt quỷ nghiêm túc nói: "Điện hạ, Ninh nhi lúc nãy nói dối."
Chu Cẩm Hà nghe vậy sững sờ, khóe miệng khẽ cười hỏi: "Hả? Cái gì nói dối?"
"Ninh nhi mới vừa nói muốn gặp điện hạ là bởi vì danh tiếng điện hạ kỳ thực không phải như vậy.Ninh nhi muốn gặp điện hạ là bởi vì mẫu phi thường nói tỷ tỷ thích nhất là điện hạ vì lẽ đó Ninh nhi mới hiếu kỳ, muốn gặp gỡ điện hạ."
Chu Cẩm Hà khóe miệng ý cười cứng đờ, một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi: "Ninh nhi.

.

.

Tỷ tỷ?"
"Dạ." Tiểu cô nương sát vào nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu phi từ nhỏ nói cho Ninh nhi Ninh nhi có một tỷ tỷ, tuy rằng người ngoài đều cho rằng tỷ tỷ là huynh trưởng, chỉ là trước khi Ninh nhi sinh ra liền đi chỗ rất xa rồi, mẫu phi cũng không cho ta cùng người khác nói việc của tỷ tỷ thế nhưng ta cùng điện hạ nói, vì lẽ đó Ninh nhi mới muốn gặp điện hạ."
Chu Cẩm Hà dừng lại, thần sắc phức tạp khẽ vuốt tóc của nàng, nói: "Mẫu phi nói không sai, Ninh nhi ghi nhớ kỹ, không thể cùng người khác nói việc tỷ tỷ của ngươi aa."
"Dạ, Ninh nhi nhớ kỹ."
Thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn gật gật đầu, Chu Cẩm Hà mỉm cười, đứng dậy nắm nàng tiếp tục đi về phía trước.
Tẩm điện của Nhan Hậu cùng Cẩm An Cung cách không xa, Chu Cẩm Hà liền dẫn Đoạn Trường Ninh hướng về phía Cẩm An Cung , vừa vào viện tử ánh mắt tiểu cô nương liền sáng lên, ngẩng đầu nhìn nàng, có chút hưng phấn nói: "Nơi này cùng Vương phủ thật giống nhau!"
Chu Cẩm Hà khẽ mỉm cười, dắt nàng đến bên xích đu trong viện ngồi xuống.Lúc vừa vào cung thì tuyết đã ngừng rơi, tuyết ngưng bầu trời lại trở nên quang đãng có ánh mặt trời chiếu lên người nên cũng không tính là quá lạnh.

Nàng luôn tưởng nhớ nơi đó nên đã sửa đi sửa lại nhiều lần , vốn là cung điện khác một trời một vực cũng bị sửa đến tương tự như vậy.
"Điện hạ, vì sao lúc nãy ngài gọi mẫu phi của ta bá mẫu, Hoàng Hậu nương nương rồi lại để ngài xưng thẩm thẩm?"
"Ở trước mặt người ngoài phải xưng thẩm thẩm, bá mẫu chỉ được âm thầm gọi, mẫu hậu là đang nhắc nhở bản cung ." Chu Cẩm Hà một tay nắm dây đu, một tay che chở nàng, trả lời.
A.

.


.

Phảng phất có chút phức tạp.

Đoạn Trường Ninh chớp chớp con mắt suy nghĩ một chút nhưng lại không nghĩ ra, có thể thấy được Công chúa điện hạ tựa hồ không vui lắm, liền cũng không hỏi, trái lại nói: "Điện hạ, ngài mệt mỏi sao? Không bằng nghỉ một lát đi? Ninh nhi đi tìm mẫu phi ."
Đến cùng cũng là muội muội nàng, đều là tỉ mỉ săn sóc như vậy.

Chu Cẩm Hà yêu thương vuốt ve nàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoài niệm nói: "Ta không mệt, chỉ là có chút nhớ nhung tỷ tỷ của ngươi."
Nàng cúi đầu khẽ vuốt tóc tiểu cô nương vẻ mặt ôn nhu.

Trường An cùng Trường Ninh đều kế thừa một mái tóc dài đen nhánh của mẫu phi các nàng, giống như gấm vóc bóng loáng.

"Ninh nhi, tỷ tỷ của ngươi cũng là tỷ tỷ ta, ngày sau ta cũng sẽ là tỷ tỷ của ngươi, được không?"
"Được a, tỷ tỷ." Đoạn Trường Ninh cười híp mắt gọi tỷ tỷ, nàng luôn luôn muốn có ca ca tỷ tỷ, đáng tiếc mẫu phi nàng lại nói tỷ tỷ nàng mãi mãi cũng không trở lại, nàng nghe vậy liền nghĩ mình sẽ khó có được nhưng bây giờ nàng lại có tỷ tỷ rồi.

Tiểu cô nương rúc vào trong lồng ngực Chu Cẩm Hà, ôm eo nàng cao hứng nói: "Mẫu phi nói tỷ tỷ thích nhất Cẩm nhi tỷ tỷ, Ninh nhi cũng yêu thích Cẩm nhi tỷ tỷ."
Chu Cẩm Hà ôm nàng, một lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời,nàng ngưng nụ cười mặt mày một lần nữa hiện lên sầu bi.
Trước giờ yến tiệc Nhan Hậu nhớ tới sự việc cùng Chu Cẩm Hà nói lúc trước, nàng liền bớt chút thời gian trước đi Tuyên Thất điện.

Thừa Bình Đế đang cùng Đoạn Nguyên Kỳ đánh cờ thấy nàng đến, không rõ hỏi: "Hoàng Hậu làm sao lúc này đến đây?"
Đoạn Nguyên Kỳ đứng dậy hành lễ nói: "Hoàng Hậu nương nương."
Nhan Hậu tay ngọc hơi vẫy một cái, mỉm cười nói: "Trường Sa Vương miễn lễ, bản cung cùng bệ hạ có chút việc cần nói, kính xin Trường Sa Vương trước tiên đi lân đức điện đi."
"Vâng, thần cáo lui trước." Đoạn Nguyên Kỳ hướng hai người hành lễ liền ra khỏi Tuyên Thất điện, Nhan Hậu lúc này mới thở dài, hỏi Thừa Bình Đế: "Bệ hạ, Lục Bỉnh Văn đang bị điều tra? Ngài làm sao không nói cho thϊếp biết?"

"Hả? Lục Bỉnh Văn bị điều tra?" Thừa Bình Đế sắc mặt cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhan Hậu, hỏi: "Người nào nói? Trẫm làm sao không biết?"
"Ngài không biết? Làm sao mà Hình bộ Thượng Thư vẫn chưa bẩm báo? Lúc nãy ta cùng Cẩm nhi nhắc đến phu nhân Thừa tướng, Cẩm nhi liền nói Hình bộ đang tra hắn đây, nghe Cẩm nhi nói phản ứng của Lục gia tiểu thư , ta cảm thấy việc này sợ là có ẩn tình." Nhan Hậu cả kinh, đem lời Chu Cẩm Hà cùng nàng nói lại cho Thừa Bình Đế một lần.
"Lẽ nào có lí đó? ! Chuyện như thế Hình bộ dám không báo! Ai cho Tống Chi Ngôn lá gan như vậy!" Thừa Bình Đế giận dữ, đem chén trà đập vỡ, nói: "Người đến, tuyên Hình bộ Thượng Thư tới gặp trẫm!"
"Bệ hạ bớt giận " Nhan Hậu tiến lên vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: "Cũng không vội vào lúc này,một nhà Trường Sa Vương cùng Nhứ tỷ tỷ còn chờ, Hình bộ lúc này cũng đã có hồ sơ bản án, ngày tết cũng sắp tới qua năm lại nói cũng không phải không thể.

Hình bộ Thượng Thư sợ là kiêng kỵ nhi tử Thừa tướng, sự tình chưa làm rõ cũng không dám cùng ngài nói mò, mà nhìn hắn cũng không dám làm ra việc trái pháp luật ."
"Hừ!" Thừa Bình Đế hừ một tiếng, xem như là nghe Nhan Hậu chỉ chờ sang năm sau hỏi lại.
Vì chỉ là gia yến nên cũng không mời quá nhiều người, chỉ có hoàng thất cùng các trưởng bối Nhan gia .Chu Cẩm Hà mang theo Đoạn Trường Ninh tiến vào lân đức điện đưa nàng đến bên cạnh Cố Nam Nhứ , gọi: "Thẩm thẩm."
Tiêu Vô Định đem Thừa Nguyên Quân dàn xếp,tướng lĩnh Lưu Lập là thủ hạ trước kia của phụ thân nàng vì vậy nàng hơi có chút ấn tượng, bây giờ xem ra sợ là đã cùng Đoạn Nguyên Kỳ cấu kết với nhau làm việc xấu rồi, đi theo hộ vệ như vậy trọng trách đều giao cho hắn.
Dàn xếp xong xuôi, Lưu Lập cười hỏi: "Tiêu Tướng quân, không bằng lưu lại cùng uống chén rượu?"
Tiêu Vô Định mặt không một tia cảm xúc lạnh nhạt nói: "Đa tạ hảo ý của Lưu Tướng quân, chỉ là ta quân vụ quấn người không rảnh rỗi, về thành trước."
Trong lòng nàng lạnh hừ một tiếng, đem phân phó của Thừa Bình Đế tất cả sắp xếp thỏa đáng xong liền trở về thành,không giao lưu cùng Thừa Nguyên Quân .
"A, Tướng quân, Trấn Bắc Tướng quân này cái giá rất lớn a."
Lưu Lập cười nói: "Thiếu niên anh hùng, khó tránh khỏi kiêu căng tự mãn, huống hồ tương lai nói không chừng là Phò mã duy nhất của Đại Tấn, tất nhiên có chút giá." Trong lòng đối với Tiêu Vô Định xem thường cực kì, lập chút công lao liền kiêu ngạo như vậy, cũng không chịu suy nghĩ một chút nếu không phải Thừa Nguyên Quân bọn họ trợ giúp Đại Tấn làm sao có thể chiếm được thiên hạ này.
Tiêu Vô Định tiến vào thành liền hồi phủ.

Ôn Nguyên đã sớm chờ thấy nàng tới liền tiến vào phòng ngủ đem chính mình nhốt trong đó, nàng lo lắng gõ cửa: "A Tiêu, mở cửa."
"A Tiêu, có chuyện gì thì nói cùng ta đi."
"A Tiêu, nghe lời ."
...!.
Nhưng dù nàng nói thế nào thì bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Ôn Nguyên thở dài, nàng liền cố ý ho khan hai tiếng, nói: "A Tiêu, bên ngoài lạnh."

Lúc này mới nghe được bên trong có động tĩnh, không lâu lắm cửa liền mở ra.

Ôn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào liền thấy Tiêu Vô Định vẫn còn mặc áo giáp ngồi ở trên ghế , một bên có một chén trà đã bị vỡ nát nước trà chảy trên bàn tròn, vụn mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay của nàng, có máu chảy xuống từng giọt từng giọt, nhưng Tiêu Vô Định lại như không hề có chút cảm giác đau, tay trái nắm thật chặt, hai mắt đỏ chót không tiêu cự nhìn nơi nào đó.

Ôn Nguyên thấy thế, vội vàng tiến lên đau lòng nắm chặt tay nàng, ngữ khí hiếm thấy có chút nghiêm khắc, nói: "Buông ra!"
"Hoàn Tử, đem hòm thuốc đến đây!"
Vương Hấp Nhạc sớm đợi ở cửa, không biết Tướng quân làm sao chỉ có thể nóng ruột chờ một bên, vừa nghe Ôn Nguyên phân phó liền mau mau đáp một tiếng đi lấy hòm thuốc.
Tiêu Vô Định không buông tay Ôn Nguyên không thể làm gì khác hơn là động thủ đem ngón tay của nàng từng ngón từng ngón kéo ra rồi đem vụn mảnh sứ đang cắm vào lấy ra, nàng lại nhanh chóng dùng khăn tay băng lại lòng bàn tay đang đẫm máu kia, tràn đầy đau lòng thở dài, đưa tay khẽ vuốt lưng nàng,lúc này cũng không biết nói gì để an ủi.

Chuyện như thế, làm sao có thể an ủi đây.
Một hồi lâu, Tiêu Vô Định rốt cục cũng có chút tỉnh táo, giương mắt nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là tơ máu ngấn lệ nhẫn nhịn nghẹn ngào gọi: "Sư tỷ.

.

.

Nàng.

.

." Chỉ ngăn ngắn ba chữ, nhưng lại làm Ôn Nguyên cũng đỏ cả vành mắt, vội ôm chặt lấy nàng, khẽ vuốt phía sau lưng nàng.
Ôn Nguyên biết được,"nàng" trong miệng Tiêu Vô Định là mẫu phi của nàng.

Nếu như chỉ là thấy Đoạn Nguyên Kỳ, nàng nhất định sẽ không như vậy, đối với Đoạn Nguyên Kỳ chỉ có hận, nhưng đối với nàng mẫu phi tuy là hận, nhưng đến cùng cũng là mẹ đẻ của mình,có lẽ chính là yêu cùng oán giận đi.

Oán nàng bỏ quên mình cùng phụ vương, cùng người khác hỉ kết liên lý, còn có nữ nhi.
Tiêu Vô Định đưa tay phải ra ô chặt eo Ôn Nguyên, cả người nàng run lên, nàng khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.


Vương Hấp Nhạc cầm hòm thuốc lại đây, liền thấy dáng vẻ ấy nhất thời trong lòng cũng khó chịu vô cùng, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì? có thể làm cho Tướng quân nhà hắn thương tâm như vậy.

Tướng quân hình như là có bí mật, hắn vẫn cảm thấy như thế,trong mắt Tướng quân thường có chút khó hiểu, lúc nào đó sẽ chợt lóe lên để hắn lầm tưởng là chính mình bị ảo giác, nhưng hôm nay như vậy, hắn xác nhận Tướng quân có bí mật,một bí mật kinh thiên .
Tiêu Vô Định nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy hôm nay , mẫu phi so với tám năm trước biến hóa thực sự không lớn, cùng Đoạn Nguyên Kỳ đứng chung một chỗ, xem ra cũng là ân ái như vậy, Đoạn Trường Ninh quả nhiên cũng như lời đồn lanh lợi đáng yêu, một nhà hạnh phúc! Trước kia nàng cũng là như vậy! Người đó là mẫu phi của nàng! Nhưng hôm nay phụ vương nàng đã sớm thành bạch cốt, bản thân nàng bây giờ lại một bộ dạng thế này, tất cả đều là do Đoạn Nguyên Kỳ ban tặng! Nhưng mẫu phi nàng lại gả cho kẻ thù! Sao có thể làm cho nàng không hận đây!
Ở cung yến chủ và khách đều vui vẻ, Chu Cẩm Hà trên cung điện tuy là nói cười, cùng người trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhưng vừa tiến vào xe ngựa, vẻ u sầu trên mặt nàng lại hiện lên rõ ràng.

Nghĩ đến hôm nay thấy Trường Sa Vương phi cùng Quận chúa,có lẽ điện hạ lại nghĩ tới Tiêu thế tử.

Mặc nhi Phi Nhi nhìn nhau, hiểu ngầm không lên tiếng nữa, hết sức làm cho chính mình như không tồn tại , ba người một đường không nói chuyện trở về phủ.

Chu Cẩm Hà không nói một lời,nàng trực tiếp tiến vào dục trì để xua tan đi hàn ý bôn ba ở bên ngoài cả ngày nay, nàng nhắm mắt lại cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc trước nàng phân phó làm đoản kiếm, chạng vạng hôm nay đã được đưa tới.

Nàng từng phân phó Mặc nhi vừa đến liền nói cho nàng, chỉ là bây giờ như thế kia.

.

.

Mặc nhi do dự mãi, nghĩ hay là nhớ tới Tiêu Tướng quân tâm tình điện hạ có thể tốt hơn một chút , vẫn là đi vào bẩm báo nói: "Điện hạ, đoản kiếm đã làm xong, ngày mai đưa đi phủ Tướng quân sao?"
Chờ một lát không được đáp lại, Mặc nhi đột nhiên cảm giác thấy chính mình vẫn là không nên tới nói.

.

.
Một lúc lâu, Chu Cẩm Hà mới trả lời: "Tùy tiện cất đi." Nàng lại đi xuống hơi co lại, đem cằm đều ngâm vào trong nước, quỳ gối ngồi đưa tay ôm lấy chính mình, làm sao cũng không muốn mở hai con mắt..