Sau khi nghỉ ngơi Tiêu Vô Định liền cùng các tướng sĩ đem Ngô Ức cùng Dương Dũng cả đám áp tải về đại lao châu phủ .bách tính Lâm Nghi nghe tin liền dồn dập đứng hai bên đường phố chờ, Tô Hằng Thanh bận bịu phái phủ binh duy trì trật tự suất lĩnh một đám quan chức ở cửa thành chờ đợi.

Ánh mắt trời gắt gỏng mấy ngày trước hôm nay được mây vhe chắn giúp đánh tan mấy phần nắng nóng.

Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định cưỡi ngựa tại trước, xa xa liền thấy một đám người hậu ở cửa thành, nàng quay đầu lại nhìn Ngô Ức, nhất thời hơi xúc động: "Trước đây không lâu cũng là như vậy, một đám quan chức ở chỗ này nghênh đón chúng ta, cũng không nghĩ tới chỉ không tới một tháng, Châu Mục lại thành tù nhân.

Nhưng chỉ hận, chưa sớm chút đem Ngô Ức này thu thập, còn để hắn gieo vạ bách tính như vậy."
"Điện hạ làm rất tốt, là ta điều tra không tận lực nếu sớm phát hiện có chỗ không đúng, cũng sẽ không để cho hắn chạy, điện hạ cùng bách tính cũng sẽ không gặp nạn như vậy." Tiêu Vô Định áy náy nói.
Chu Cẩm Hà quay đầu nhìn nàng, không khỏi xì cười, nói: "Vốn tưởng rằng Tướng quân quyết đoán mãnh liệt không nói tâm địa sắt đá, dù sao cũng nên có mấy phần lãnh huyết, không nên nhẹ dạ như vậy." Nhẹ dạ đến mức đêm đó không muốn nàng bệnh tình thêm nặng không tiếc bại lộ thân phận.
"Quyết đoán mãnh liệt chỉ là thời cuộc bức bách, ta nếu như không quyết tuyệt chút thì tử thương chính là chiến hữu cùng ta sớm chiều ,đã thề sống chết muốn hộ bách tính là ta quý trọng mạng sống." Tiêu Vô Định nghiêng đầu nhìn Chu Cẩm Hà, trong con ngươi mang theo thê lương cùng bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Thời loạn lạc, chỉ có thể lấy chiến ngừng chiến."
Chu Cẩm Hà nhìn con mắt đen nhánh kia, bất tri bất giác bị hãm vào trong đó, cặp mắt kia bao hàm quá nhiều làm cho nàng không cách nào đọc thấu.

Nàng bỗng nhiên rất muốn nghe một chút chuyện xưa của nàng, muốn biết, nàng trải qua thế nào mới tạo nên một người bộ dạng sâu không lường được như vậy.
"Cung nghênh điện hạ, Tiêu Tướng quân trở về thành!"
Không chờ Chu Cẩm Hà lại mở miệng đội ngũ đã đến cửa thành, Tô Hằng Thanh dẫn một đám quan chức quỳ xuống nghênh tiếp, Chu Cẩm Hà không thể làm gì khác hơn là đình chỉ lời muốn nói ban nãy, cất cao giọng nói: "Chư vị miễn lễ." Tiến vào thành, thấy hai bên bách tính cùng nhau quỳ xuống hành lễ nàng lúc này mới cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào vui mừng nhìn quanh một vòng, khóe miệng khẽ nhếch hướng mọi người nói: "Nhờ có Trấn Bắc Tướng quân cùng Định Bắc Quân tướng sĩ, bắt giữ Ngô Ức cùng thủ lĩnh thổ phỉ Hắc Phong trại Dương Dũng, phàm những ai bị Ngô Ức cùng Hắc Phong trại hãm hại mà quan phủ không biết trong vòng hai ngày tức tốc đến châu phủ báo án, bản cung cùng triều đình chắc chắn xử trí,cho các vị công đạo!"
Trong lúc nhất thời dân thanh ồn ào cảm tạ Ung Ninh Công chúa cùng Trấn Bắc Tướng quân đại ân đại đức, vô số cục đá nước bọt hướng về phía Ngô Ức cùng một đám thổ phỉ kia, tiếng mắng chửi không dứt bên tai.
Phá Hắc Phong trại, sự tình Nghi Châu cũng coi như là hoàn thành một nửa, phân phó đem người xử trí ,tình hình thiên tai cũng gần như ổn thỏa liền có thể khải hoàn hồi kinh.

Dạ tập (đột kích ban đêm) Hắc Phong trại các tướng sĩ cả đêm không ngủ, Chu Cẩm Hà vung tay lên để bọn họ thay phiên nghỉ một ngày buổi tối sẽ tổ chức tiệc.đám tướng sĩ Định Bắc Quân vẫn đúng là không đem những tên thổ phỉ để ở trong mắt, nếu là theo Tiêu Vô Định nhiều nhất cũng chỉ cần hồi kinh uống thêm vài vò rượu, nhưng nếu Công chúa đã điện hạ lên tiếng, nào có lý lẽ để từ chối? Huống hồ hai tháng này các tướng sĩ cũng thực khổ cực, Tiêu Vô Định thay các tướng sĩ cảm tạ Công chúa đi ra ngoài phân phó một phen liền lại trở về.

Chu Cẩm Hà đang cùng Tô Hằng Thanh thương nghị sự tình thẩm án , thấy Tiêu Vô Định lại trở về, không rõ hỏi: " Tướng quân còn có chuyện gì sao?"
"Điện hạ ở chỗ này, ta tự nhiên nên ở chỗ này." Tiêu Vô Định một mặt vô tội nhìn Chu Cẩm Hà, làm sao có gì không thích hợp sao?
Chu Cẩm Hà nhìn cái người tỏ dáng vẻ vô tội, nhất thời dở khóc dở cười: "Ta mới vừa rồi không phải nói nghỉ ngơi sao?"
"Ta đã phân phó tướng sĩ thay phiên nghỉ."Tiêu Vô Định đáp lại rất tự nhiên
"Ta là nói ngươi, từ buổi chiều hôm qua mãi cho đến hiện tại ròng rã một ngày chưa ngủ, Tướng quân không mệt mỏi?"
"Còn trụ được, điện hạ không cần lo lắng."
Chu Cẩm Hà ngừng cười, nói: "Ta ở đây có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi mau mau quay về đi tắm nghỉ ngơi đi, đến tối trở lại tìm ta."
Thấy Tiêu Vô Định còn muốn lên tiếng, Chu Cẩm Hà sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Tiêu Tướng quân đây là muốn kháng mệnh?"
Ách...!Làm sao bỗng nhiên đáng sợ như vậy.

Tiêu Vô Định bĩu môi, cúi đầu che giấu sủng nịch trong mắt , ôm quyền nói: "Mạt tướng không dám vậy thì liền đi nghỉ ngơi, tạ điện hạ."
Này còn tạm được.

Thấy Tiêu Vô Định ngoan ngoãn lùi ra, Chu Cẩm Hà lúc này mới lại nâng lên khóe miệng, cầm lấy tư liệu vừa thả xuống quay đầu đối với Tô Hằng Thanh nói: "Tô đại nhân, tiếp tục đi...!Ồ Tô đại nhân ngươi lùi ra xa như vậy làm chi?"
Ngài cùng Tiêu Tướng quân "Ân ái"như vậy, thần đi tới gần đó không phải là tự chuốc nhục nhã ư...!Đương nhiên lời này không thể nói ra, hắn bận bịu bưng lên một bên chén trà, cười làm lành nói: "Thần khát nước, uống một ngụm trà."
Chu Cẩm Hà không nghi ngờ có hắn, cũng bưng lên một bên chén trà uống một hớp, tiếp tục cùng hắn nói.
Tiêu Vô Định trở về phòng, sớm có người đã chuẩn bị nước nóng nàng rửa mặt qua liền lên giường nằm, nhớ tới Chu Cẩm Hà lúc nãy không khỏi mỉm cười nhắm mắt lại rất nhanh vào mộng đẹp.

Đến khi tỉnh lại, chính là thời điểm bữa tối.


Nàng thay đổi thường phục ra ngoài liền gặp phải Chu Cẩm Hà.
Thấy nàng đi ra, Chu Cẩm Hà bước chân xoay một cái hướng về phía nàng đi tới, cười nói: "Mới định đi gọi ngươi, nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Nhờ điện hạ phúc, giờ khắc này tinh thần rất tốt ."
"Vậy thì tốt, nghĩ đến các tướng sĩ có lẽ đang chờ chúng ta nhanh đi qua bên đó." Dứt lời, Chu Cẩm Hà đi đầu ra bên ngoài đi.

Trong thành không có địa phương lớn như vậy cho quân đội đóng quân các tướng sĩ vẫn là ở ngoài thành dựng trại đóng quân, Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định mang theo một đội binh sĩ cưỡi ngựa hướng ngoài thành đi.
Mấy ngày nay không ngừng có lương thực chở tới đây, cũng không có thiếu thương gia đến Lâm Nghi làm ăn, Tề Hạo Thiên làm việc này khá lắm, bây giờ trong thành lương thực đầy đủ Chu Cẩm Hà mấy ngày trước đây mới viết thư để hắn trở về.

Chỉ là đến cùng là mới trải qua nạn đói, tuy rằng thu được tồn lương của Hắc Phong trại nhưng trong thành lương thực vẫn chưa đến nên vẫn phải chừng mực tuy nói là tiệc khánh công, chỉ có điều so với bình thường thức ăn các tướng sĩ có thêm chút thức ăn chay cùng rượu.
Lúc Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định đến đó, các tướng sĩ sớm đã dọn xong chỉ chờ Công chúa điện hạ cùng Tướng quân vào ngồi.

Chu Cẩm Hà ngồi ở chủ vị, thấy trên bàn là chén nhỏ, mà các tướng sĩ bên dưới trên bàn bày đều là bát rượu, liền nghiêng đầu ra hiệu Phi Nhi: "Đổi bát đến."
"Vâng."
Phi Nhi rất nhanh lấy bát rượu rót đầy, Tiêu Vô Định nhìn lông mày cau lại, nhưng cũng không nói.

Mặc kệ Công chúa điện hạ vô tình hay cố ý, động tác này tất nhiên để các tướng sĩ đối với Ung Ninh Công chúa càng thêm kính trọng.
Chu Cẩm Hà hai tay bưng bát rượu lên đứng dậy nhìn chung quanh tướng sĩ , lập tức cất cao giọng nói: "Chư vị tướng sĩ một đường cùng bản cung dầm mưa hành quân mang bệnh chạy đi, đã đến Lâm Nghi này cũng không có một bữa cơm ngon cho chư vị, bây giờ phá Hắc Phong trại là một công lớn! Trong thành lương thực không nhiều, tuy nói tiệc khánh công cũng chỉ được như vậy, ngày sau hồi kinh bản cung tất nhiên bù đắp cho chư vị! Ít ngày nữa hồi kinh, bệ hạ chắc chắn luận công khen thưởng, chư vị một đường khổ cực Ung Ninh nhớ ở trong lòng chén rượu này, uống trước rồi nói!" Dứt lời, nàng bưng bát rượu lên , không giống với thường ngày cao quý rụt rè lại nhiều hơn mấy phần hào phóng, uống một hơi cạn sạch.


Bát rượu xoay chuyển một giọt không dư thừa.

Các tướng sĩ thấy Công chúa điện hạ như vậy, trong lòng kích động, dồn dập bưng bát rượu lên , cùng hô lên nói: "Kính điện hạ!"
Tiêu Vô Định ngồi ở phía dưới bên phải nàng, thấy động tĩnh như vậy, bưng rượu lên khuôn mặt nghiêm túc, nhìn về phía Chu Cẩm Hà ánh mắt lại mang ý cười, cao giọng nói: "Vì điện hạ bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vạn tử không chối từ!" Lập tức uống một hơi cạn sạch chúng tướng sĩ cũng theo Tướng quân, cùng hô lên: "Bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vạn tử không chối từ!" Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Chu Cẩm Hà thấy như vậy, bỗng nhiên đã hiểu vì sao phụ hoàng thường cảm khái nhớ đến tháng ngày lúc trước giành lại giang sơn.

Trong quân không nói nghi thức xã giao, lấy thành tương đãi, đem tính mạng phó thác tín nhiệm.

Không giống trong triều đình, lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt.
Bỗng nhiên, có lính gác đến báo: "Điện hạ, Tướng quân, có một đội bách tính hướng doanh trại đến!"
"Ồ?"
"Mạt tướng đi xem xem, điện hạ bình tĩnh đừng nóng vội." Dứt lời, Tiêu Vô Định liền đứng dậy đi ra bên ngoài , Chu Cẩm Hà cũng đứng dậy, nói: "Tướng quân chậm đã, bản cung cùng Tướng quân cùng đi chư vị tướng sĩ trước tiên dùng bữa đi."
Đến cửa doanh thì bách tính cũng đã gần đến, Chu Cẩm Hà nhìn kỹ liền thấy rất nhiều khuôn mặt nhìn quen mắt , đều là phú thương trong thành, còn có thật nhiều bách tính quần áo cũng không tính là đẹp đẽ quý giá .
Một đám bách tính thấy Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định, lúc này quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân bái kiến Công chúa điện hạ, Trấn Bắc Tướng quân!"
Chu Cẩm Hà tiến lên nâng cầm đầu phú thương dậy , nói: "Các vị mau mau đứng lên, không biết các vị đến là có chuyện gì?"
"Điện hạ cùng Tướng quân diệt trừ Hắc Phong trại cùng Ngô Ức kia thực sự là thiên đại ân đức, thảo dân không có gì báo đáp chỉ có cơm canh đạm bạc đãi các tướng sĩ, cũng coi như một điểm tâm ý! Thảo dân hẹn mấy vị bằng hữu mang theo người làm , không ngĩ tới dọc theo đường đi gặp rất nhiều bách tính có cùng suy nghĩ, mong rằng điện hạ cùng Tướng quân nhận lấy một chút tâm ý này của thảo dân ."
Chu Cẩm Hà vẫn là lần đầu gặp tình cảnh này, nghiêng đầu nhìn Tiêu Vô Định liền thấy nàng khẽ gật đầu, phân phó một bên tướng sĩ: "Để các tướng sĩ đi ra đa tạ hảo ý các phụ lão hương thân !"
Tiêu Vô Định mời không ít bách tính lưu lại cùng dùng bữa, quân dân cùng vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, có người xướng lên khúc hát Lâm Nghi , các tướng sĩ đến từ ngũ hồ tứ hải cũng xướng lên dân ca quê hương , hòa thuận vui vẻ.


Tiêu Vô Định cùng Chu Cẩm Hà nhìn nhau cười, bưng bát rượu lên nói: "Điện hạ khí độ thực sự khiến người ta khâm phục, ta kính điện hạ."
Chu Cẩm Hà mỉm cười, cũng bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, chỉ có điều nàng lần đâu uống rượu mạnh như vậy, thừa dịp mọi người không chú ý hướng về Tiêu Vô Định le lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: " cay quá!"
Tiêu Vô Định phì cười nàng còn tưởng rằng Chu Cẩm Hà thật sự có thể uống đây a, nguyên lai vẫn là gắng gượng.

"Điện hạ lúc nãy không nên uống, cùng ta không cần khách khí như vậy."
"Ai như thế chứ, ta lần sau nhấp một ngụm." Chu Cẩm Hà rất tán thành gật gù, cười tươi như hoa.
Tiệc khánh công kết thúc, Tiêu Vô Định lại không nói đến tuwfg ấy năm ở trong quân sớm luyện ra tửu lượng không kém, kiêng kỵ Chu Cẩm Hà nàng cũng không dám uống nhiều, nhưng là Chu Cẩm Hà nhất thời cao hứng không có chú ý đây là rượu mạnh, uống có chút say.

Tiêu Vô Định sợ nàng lát nữa sẽ bị ngã suy nghĩ một chútliền hỏi: "Điện hạ, không bằng cùng ta cùng cưỡi một ngựa?" (người ta chỉ sợ bị ngã mà thôi ">")
Đều là nữ tử cũng không sao.

Nghĩ như thế, Chu Cẩm Hà gật gật đầu, để Tiêu Vô Định đỡ nàng lên ngựa.

Ngựa tuy đi chậm nhưng thực sự không thoải mái, Tiêu Vô Định ôm chặt eo Chu Cẩm Hà để ngừa nàng ngã xuống, Chu Cẩm Hà liền nhắm mắt lại nhích gần lại để tìm vị trí thoải mái mà dựa vào .
"Này nếu để cho bệ hạ biết được sợ là muốn tìm ta phiền toái một phen." Tiêu Vô Định cười bên tai nàng trêu chọc, ngữ khí ôn nhu.
Chu Cẩm Hà mắt vẫn không mở, mày liễu nhếch lên một cái khẽ cười nói: "Làm sao? Tướng quân sợ phiền phức?"
"Tất nhiên sợ, chỉ là điện hạ không coi là phiền phức." Tiêu Vô Định đưa nàng ôm sát chút, cười nói.
"haa " Chu Cẩm Hà hơi ngồi dậy, mở mắt quay đầu lại nhìn nàng, sẵng giọng: "Tướng quân nếu là nam tử,sợ là thiếu nữ trong thiên hạ này đều nói lời như vậy đi." Lời nói kèm sóng mắt lưu chuyển, tất cả đều là động lòng người.
Tiêu Vô Định sủng nịch nở nụ cười không tỏ rõ ý kiến.

Lời nói thật mà thôi, ngươi nếu là phiền phức, ta cũng hi vọng mỗi ngày bị phiền phức quấn quít lấy, một khắc không rời mới tốt.