Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã có đáp án muốn nghe, hắn muốn nghe thấy nàng nói nàng sợ chính mình lương tâm khó an, cho nên mới không tiếc hết thảy mà vì Mạnh Vân Trạch làm chứng, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại thường thường có một ý niệm hiện ra, ý niệm kia không ngừng nhắc nhở hắn, nàng vì Mạnh Vân Trạch làm chứng, tuyệt không chỉ là vì lương tâm, hắn cần gì phải truy rõ nguyên nhân, khó lòng chịu nổi.

Thẩm Hàng Khải đột nhiên nói: "Thôi, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, nhưng cho dù thế nào, ngươi không nên lấy thanh danh chính mình ra hồ nháo. Mặc dù không vì chính ngươi, cũng nên vì dì dượng suy nghĩ một chút."

Lời Thẩm Hàng Khải nói nàng không để ở trong lòng, nàng luôn luôn cho rằng thân chính trực không sợ bóng tà, cho dù người khác nói như thế nào đều là chuyện của họ, nàng làm người, làm sao để người khác tùy tiện lắm mồm một hai câu là có thể định luận, còn nữa, cho dù thực sự có người đồn đãi vớ vẩn nhận định nàng không tốt, nhưng hơn phân nửa cũng người cùng nàng không liên quan, nàng cần gì phải để ở trong lòng?

Diệp Thư Vân đang muốn nói rõ, phía sau thình lình có người chạm vào nàng một chút, Diệp Thư Vân quay đầu nhìn lại, người chạm vào nàng là Lưu Thiệu, bất quá hắn tựa hồ không nhận ra nàng, chỉ vội vàng nói một câu xin lỗi liền trở về vườn.

Thẩm Hàng Khải đã xong xuôi công sự, không cần nóng nảy trở về, vì thế hai người rời quán liền vào hí viên xem diễn.

Diệp Thư Vân vừa bước lên hí viên liền thấy Nhan Dĩ Hằng ngồi ở trước bàn đầy món ăn ngon, đối diện sân khấu nhìn chằm chằm xem, bên cạnh hắn là một nữ tử trẻ tuổi.

Người kia Diệp Thư Vân biết, tuổi vừa mười tám, nổi tiếng trong kinh Phương Nhiêu, dáng người tốt, bộ dáng xinh đẹp, còn xướng rất hay, trong kinh không ít quý công tử quỳ gối ở dưới váy nàng, còn hướng phủ nàng tặng rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng nàng thấy người nào cũng chướng mắt, vẫn từ đầu đến cuối đều từ chối.

Trước đó vài ngày nàng nghe nói Nhan Dĩ Hằng coi trọng Phương Nhiêu, lấy hết tâm tư lấy lòng âu yếm, nàng vẫn tưởng rằng tầm mắt Phương Nhiêu cao như vậy, nhất định chướng mắt Nhan Dĩ Hằng hoa hoa công tử, không thể ngờ được lại là nàng suy nghĩ nhiều.

Nhan Dĩ Hằng là công tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không thích ràng buộc, hơn nữa còn tâm địa gian giảo đầy mình. Lâm lão gia nghĩ thế nào lại đem nữ nhi duy nhất gả qua? Mà Nhan Dĩ Hằng lại làm sao xứng đôi với cô nương tốt như Lâm gia tỷ tỷ?

Diệp Thư Vân mắt lạnh liếc mắt ngó Nhan Dĩ Hằng một cái, chọn một chỗ ngồi ở góc cách không gần không xa nhóm trường ngồi xuống.

Xem xong, Diệp Thư Vân cùng mấy đồng học trở về.

Nửa đường đi, Diệp Thư Vân thấy một hán tử say nằm bên đường, tay chân để hình chữ X. Người nọ mặc cẩm y, nhìn dáng vẻ hẳn là công tử phú quý nhà nào.

Tuy nói ngày tết đã qua, trước mắt phố xá thái bình không ít, nhưng một hán tử cẩm y hoa phục say mướt ngã trên đường, làm sao không gây chú ý? Mấy người đồng học đi cùng không đành lòng thấy người nọ lẻ loi nằm ở đằng kia liền muốn qua đi đánh thức, tốt xấu đưa hắn đến một nơi an toàn, hoặc là mướn chiếc xe ngựa đưa người nọ trở về.

Người không biết phép tắc như vậy, Diệp Thư Vân mí mắt cũng không nâng một chút, càng đừng nói quản chuyện, nàng chỉ đứng yên tại chỗ, xa xa nhìn.

Mấy người đồng học đang mướn xe ngựa, bỗng dưng có một tên trộm nhảy ra, không hề cố kỵ cướp túi tiền trên người người nọ, vàng ngọc trang sức, cả gan làm loạn đến cực điểm.

Hán tử kia say run run vai, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tên trộm đang cướp đoạt đồ vật ở trên người hắn một cái, lại làm như không có việc gì ngã đầu không để ý. Tên trộm kia thấy hán tử say phản ứng như thế, càng không hề cố kỵ, vô cùng thuận tay lục lọi quần áo tìm đồ vật đáng giá giống như đồ trên người bản thân.

Diệp Thư Vân không quen nhìn kia hán tử say là một chuyện, nhưng tên trộm này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật sự khinh người quá đáng, nàng càng xem càng ngứa mắt, nhanh chóng tháo xuống trâm cài, nhắm ngay tên trộm phóng.

Trâm cài xoẹt qua sườn mặt tên trộm, nhanh chóng rạch ra một vết máu mảnh dài.

Luận công phu, nàng dốt đặc cán mai, nhưng nói đến ném phi tiêu, nhắm chuẩn địch nhân, ngay cả phụ thân cùng ca ca cũng không phải đối thủ của nàng.

Tên trộm nhìn nàng một cái, bọn họ cách nhau chừng ba trượng, nhưng lực đạo nàng ném trâm cài lại có thể so với phi tiêu, hắn bị tư thế của nàng hù doạ, không dám lưu lại, mang theo vài món đồ vừa lấy được trên người hán tử say trốn mất dạng.

Đợi tên trộm đi xa, Diệp Thư Vân mới dám đến gần.

Cũng may hôm nay không gặp phải người biết võ, nếu không chút kỹ xảo nhỏ này của nàng thật không lừa gạt được.

Ánh mắt Diệp Thư Vân dời xuống, nàng nhận ra người nằm trên mặt đất, đó là cái công tử Nhan Dĩ Hằng đào hoa kia.

Nàng nâng mu bàn chân nhẹ nhàng cọ cọ vai Nhan Dĩ Hằng, khinh thường nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là ngươi. Thật là ngu ngốc, bị người khác khi dễ đến trên đầu, một nam nhi bảy thước như ngươi ngay cả một chút phản ứng đều không có? Lại cần ta tới cứu ngươi."

Người trên mặt đất vẫn cứ không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng.

Diệp Thư Vân do dự một lát, uốn gối ngồi xổm bên người hắn, giơ tay vỗ mặt Nhan Dĩ Hằng: "Tỉnh tỉnh."

Diệp Thư Vân đánh trên mặt hắn vài cái đều không thấy hắn tỉnh lại, đương lúc nàng chuẩn bị thu tay quyết định cùng nhóm đồng học trở về, Nhan Dĩ Hằng đột nhiên trợn mắt nhìn thẳng Diệp Thư Vân, vươn tay giữ chặt tay nàng, khiến Diệp Thư Vân sợ tới mức trợn tròn đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Nhan Dĩ Hằng ngả ngớn chân mày: "Ai nói ta không có phản ứng?"

Cử chỉ Nhan Dĩ Hằng tuỳ tiện chọc khiến trong lòng Diệp Thư Vân rất không thoải mái, khó tránh khỏi hối hận vừa rồi nhất thời mềm lòng giúp hắn. Diệp Thư Vân không giật được tay về, trừng mắt nhìn Nhan Dĩ Hằng một cái, Nhan Dĩ Hằng lại cười đến càng vui sướng.

Diệp Thư Vân không vui nói: "Buông tay."

Nhan Dĩ Hằng từ từ xoay chuyển tròng mắt, không nhanh không chậm nói: "Ta nhận ra ngươi, lần trước ở hí viên, chúng ta đã gặp qua."

Diệp Thư Vân càng thêm bất mãn biểu tình ngả ngớn của hắn: "Buông tay."

Nhan Dĩ Hằng lại không để ý tới nàng giãy giụa, vẫn nói: "Ngươi là cô nương nhà ai?"

Diệp Thư Vân tức giận nói: "Có quan hệ gì với ngươi."

"Làm sao cùng ta không quan hệ, ngươi không nói cho ngươi là cô nương nhà ai, ta như thế nào tạ ơn ngươi?"

Diệp Thư Vân dùng sức tránh, lạnh giọng nói: "Không cần."

Nhan Dĩ Hằng như cố ý chơi xấu, ngay lúc Diệp Thư Vân dùng sức tránh thoát nhanh chóng buông lỏng tay, làm Diệp Thư Vân đảo về phía sau ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mày nhăn lại.

Nhan Dĩ Hằng dựa nghiêng người ven tường, cười như không cười mà nhìn chằm chằm nàng.

Lúc đó, gã sai vặt Nhan Dĩ Hằng kêu xe ngựa tới, Diệp Thư Vân giương mắt nhìn, vỗ vỗ trên người đứng lên.

Nhan Dĩ Hằng ôm quyền nói: "Tại hạ Nhan Dĩ Hằng, đa tạ cô nương tương trợ, ngày sau chắc chắn đáp tạ."

Diệp Thư Vân lạnh lùng liếc mắt quét Nhan Dĩ Hằng một cái, không đáp lại.

Qua hai ngày, trong kinh đồn đãi Mạnh Hầu luôn luôn giữ mình trong sạch ban đêm khi dễ quan gia nữ tử, hủy trong sạch của nàng, nhưng bị người bắt gặp, dưới sự giận dữ gϊếŧ người diệt khẩu, sau đó lại dùng quan hệ thỉnh người hỗ trợ giấu giếm việc này.

Diệp Thư Vân biết được liền dở khóc dở cười, cười là vì chuyện đêm đó nàng cùng Mạnh Vân Trạch một chỗ đã bị truyền ra một ít, khóc là vì bọn họ bố trí tin đồn nàng không danh không họ không nói, còn không duyên cớ vu hãm Mạnh Vân Trạch không biết làm người, gϊếŧ hại người vô tội.

Lời đồn đãi về sau càng ngày càng nghiêm trọng, không biết Mạnh Vân Trạch tránh gió đầu như thế nào, một khoảng thời gian dài cũng chưa xuất hiện lại ở trường tư. Diệp Định An như chim sợ cành cong, năm lần bảy lượt nhắc nhở nàng rời xa Mạnh Vân Trạch, đừng trêu chọc vào Mạnh Vân Trạch.

Cái gọi là miệng lưỡi người đời đáng sợ, vốn dĩ chỉ là lời đồn đãi truyền đến truyền đi, truyền tới cuối cùng thế nhưng cũng thành chuyện thật. Những người không hiểu được nguyên do nhất dễ dàng bị lừa gạt, thường xuyên qua lại, dân oán nổi lên bốn phía, đều nói đây là quan lại bao che cho nhau, xem thường nhân mạng.

Hình Bộ những năm gần đây án tử lớn bé đều có, án tử này không coi là cái gì, huống chi người chết vốn là tội nhân, mặc dù Mạnh Vân Trạch thật sự thất thủ động chạm phạm nhân, cũng không đến mức lấy tánh mạng, nhưng việc này đến cuối cùng lại ầm ĩ kinh động đến Đại Lý Tự thiếu khanh cùng Hình Bộ thượng thư, không thể nói là không phải chuyện cấp bách.

Qua mười ngày, Diệp Thư Vân cũng bị gọi đến, Diệp Định An tức giận đến dậm chân, gạt cha mẹ lặng lẽ đưa Diệp Thư Vân đi Hình Bộ.

Diệp Định An đang nổi nóng, dọc đường đi đều không phản ứng Diệp Thư Vân, chỉ giận dữ nhắc nhở một câu: "Chú ý lời nói việc làm, lời nào không nên nói thì đừng nói, bảo toàn chính mình mới là quan trọng nhất."

Diệp Thư Vân đạm nhiên nói: "Ta còn cho rằng ngươi đời này không tính cùng ta nói chuyện."

Diệp Định An nói: "Trở về lại thu thập ngươi."

Mỗi lần nàng phạm sai lầm, Diệp Định An đều nói lời này, cuối cùng nàng khéo léo nói hai câu, hắn sẽ không thu thập nàng, nhiều nhất chỉ là giáo huấn vài câu.

Theo pháp y kiểm tra, chuyện vết thương trước ngực xác chết quả thật do hung thủ thuận tay trái cầm đao gây thương tích, nhưng vì công bằng, cần phải tìm được hung khí mới có thể hoàn thành chứng cớ.

Diệp Thư Vân vốn dĩ nghĩ nàng giúp Mạnh Vân Trạch làm chứng là chuyện tốt nhất tiễn song điêu, nhưng thế sự khó liệu, sự tình trước mắt lại trở nên càng ngày càng khó giải quyết, không cẩn thận một cái, không chỉ có Mạnh Vân Trạch vô tội sẽ bị hàm oan, nàng cũng có thể bị phán tội bao che.

Từ Hình Bộ đi ra, Diệp Định An lập tức kéo Diệp Thư Vân lên xe ngựa, không cho nàng cùng Mạnh Vân Trạch có một cơ hội nói chuyện. Vừa rời đi trước, nàng dùng dư quang quét đến mặt Mạnh Vân Trạch, hình như hắn có chuyện muốn nói với nàng, nhưng ánh mắt Diệp Định An sáng ngời, nhìn chằm chằm nàng, nàng không thể dừng lại.

Xe ngựa đi xa, Thẩm Hàng Khải quay đầu nhìn về phía Mạnh Vân Trạch nói: "Thị lang tính toán làm thế nào?"

Mạnh Vân Trạch cười, nhìn về Thẩm Hàng Khải nói: "Chuyện này phải hỏi viên ngoại lang."

Thẩm Hàng Khải cũng cười cười: "Đi đi, hầu gia."

Mạnh Vân Trạch lắc đầu ra vẻ đứng đắn nói: "Ta hiện giờ là người bị hiềm nghi, sợ là không tiện cùng viên ngoại lang gặp mặt. Huống hồ tìm hung khí vốn là việc của Hình Bộ, nếu ta nhúng tay chỉ sợ không thích hợp."

Thẩm Hàng Khải không đáp, sai người dắt tới hai con ngựa, sau khi hắn lên ngựa hướng Mạnh Vân Trạch nâng nâng cằm, ý bảo hắn lên ngựa. Mạnh Vân Trạch quay đầu nhìn, nhẹ giọng bật cười, lại nhìn về phía Thẩm Hàng Khải, xoay người lên ngựa, động tác vừa mau lại lưu loát, giống như rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thẩm Hàng Khải không khỏi thở dài: "Ngươi hành động có thể so với miệng nói thành thật hơn nhiều."

Mạnh Vân Trạch cười ha hả, hắn vô tình hỏi một câu: "Nếu ta nhớ không lầm, Diệp cô nương cùng ngươi là biểu huynh muội?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Mạnh Vân Trạch liền có chút hối hận chính mình lắm miệng, đây là chuyện ai cũng biết, cần gì hỏi lại? Chẳng phải là làm việc thừa.

Thẩm Hàng Khải trong lòng cảnh giác nói: "Như thế nào?"

Nghĩ đến ngày đó Diệp Thư Vân nói nàng cùng Mạnh Vân Trạch suốt đêm đều ở cùng nhau, trong lòng hắn liền khó chịu, một chút vị chua dần dần từ đáy lòng toát ra, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được.