Diệp Thư Vân nhớ lại lúc trước Thánh Thượng hạ chỉ triệu nàng vào cung Tú Ngọc xung nói một lời như vậy, khiến nàng cả kinh run run, cả người nổi đầy da gà, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Kiếp trước Tú Ngọc nói đại hỉ, với nàng mà nói, giống như hình phạt cắt tim, đời này lại nghe một lần nữa, nàng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Theo lý thuyết mà nói, Thánh chỉ không nên tới nhanh như vậy, chẳng lẽ đã có sai lầm chỗ nào?

Diệp Thư Vân lo sợ bất an mà nhìn chằm chằm Tú Ngọc, không dám mở miệng hỏi nàng, chỉ sợ chính mình một khi mở miệng, mọi chuyện ở quá khứ hết thảy lại diễn ra như cũ, tựa như bánh răng nghiền áp nàng, ép nàng không thể không đi.

Ngày xuân tươi mát, giữa trán Diệp Thư Vân lại toát đầy mồ hôi tinh mịn, Tú Ngọc không biết đang êm đẹp, tại sao Diệp Thư Vân khác thường như vậy, vì thế hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Không...... Không thể nào."

Diệp Thư Vân nói: "Có lẽ mới vừa rồi phơi nắng, có chút nóng, ta về phòng nghỉ một lát."

Nàng biết rõ chỉ cần thánh chỉ đã ban, chuyện vào cung nhất định là ván đã đóng thuyền, nàng trốn không thoát, nhưng trong tâm lại khó tránh khỏi hi vọng một chút may mắn, nàng nghĩ chỉ cần Tú Ngọc không nói, nàng có thể coi không có chuyện này, trốn được một chừng nào hay chừng nấy.

Tú Ngọc bỗng nhiên bị Diệp Thư Vân tránh né, cũng quên mất nàng định nói chuyện gì.

Trở lại trong phòng, Diệp Thư Vân giống như bị mất hồn, bộ dáng thất thần. Tú Ngọc không yên lòng, muốn thỉnh đại phu đến xem nhưng Diệp Thư Vân không chịu, nói là nghỉ một chút sẽ tốt.

Diệp Thư Vân khăng khăng như thế, Tú Ngọc cũng không có cách nào, không thể không nghe theo.

Lúc Diệp Thư Vân tỉnh lại, vừa lúc thấy mẫu thân nàng ngồi ở mép giường, mẫu thân nắm tay nàng vuốt ve, một mặt nỉ non nói: " Đôi tay của Tròn Tròn sinh ra thật giống phụ thân, trắng nõn lại thon dài, không giống ta, tuy non mịn nhưng lại mập mạp."

Tú Ngọc che miệng cười cười, nàng nói: "Nhìn phu nhân nói này, ta cảm thấy tay phu nhân cũng rất đẹp."

Mẫu thân nàng cười nói: " Đều do ngươi nói ngọt."

Diệp Thư Vân mơ mở mắt ra, thanh âm mềm mại nói: "Mẫu thân tại sao lại tới đây?"

Mẫu thân vén tóc mái nàng qua một bên, thở dài: "Tú Ngọc nói ngươi không thoải mái, lại không chịu mời đại phu, cho nên ta lại đây nhìn chút. Tuy nói là bệnh nhẹ không đáng ngại, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút mới thỏa đáng, nghe lời ta nói, vẫn phải thỉnh đại phu đến coi."

Nói xong, mẫu thân nàng liền phất tay phân phó Tú Ngọc kêu nha đầu bên ngoài thỉnh đại phu đến xem.

Diệp Thư Vân ngồi dậy, ngăn lại Tú Ngọc nói: "Ta không có việc gì, không cần thỉnh."

Nàng là tâm bệnh, đại phu tới cũng vô dụng.

Hai mẹ con nói một hồi, Triệu Dục đột nhiên hỏi nàng: "Hôm nay Hàng Khải tới, ngươi đã thấy hắn?"

Diệp Thư Vân không rõ nội tình, đáp: "Gặp qua."

Triệu Dục nâng mí mắt, ánh mắt mơ hồ, bà hỏi: "Hắn có nói cái gì không?"

Nghe lời Triệu Dục nói, quả thật không có chỗ nào không ổn, nhưng ánh mắt bà lại có ý vị muốn thử, như là muốn đoán tâm tư Diệp Thư Vân, cũng như đang đợi nàng đáp lời.

"Chưa từng, mẹ sao lại hỏi thế?"

Triệu Dục khẽ vuốt mu bàn tay Diệp Thư Vân, ôn nhu nói: "Hôm nay Hàng Khải tới cầu hôn, hắn muốn cưới ngươi."

"Cưới ta?" Diệp Thư Vân nhìn về phía Tú Ngọc, thì ra mới vừa rồi Tú Ngọc nói "Hỉ sự" là chỉ cái này, hại nàng lo lắng đề phòng lâu như vậy.

Tú Ngọc vốn tưởng rằng lúc ở hoa viên Thẩm Hàng Khải đã nói việc này với Diệp Thư Vân, nhưng lại bị tiểu thư uyển chuyển cự tuyệt, trên mặt không nhịn được, cho nên hắn vừa nhìn thấy nàng mới thẹn thùng mà chạy đi, thì ra hắn vẫn chưa từng đề qua việc này, nghĩ đến đó, trong lòng Tú Ngọc khó tránh khỏi lại chờ mong.

Triệu Dục vui như trẻ nhỏ, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Đứa nhỏ Hàng Khải này là ta và phụ thân ngươi nhìn lớn lên, bộ dáng tính tình đều không tồi, ngươi nghĩ như thế nào?"

"Mẹ, ta không muốn." Không đầu không đuôi, Thẩm Hàng Khải như thế nào đột nhiên nháo loạn chuyện như vậy?

Diệp Thư Vân cự tuyệt sạch sẽ lưu loát, không thấy nàng có một chút ít do dự nào, đúng là thiệt tình không muốn. Tú Ngọc nhất thời tâm như tro tàn, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, cả người đều không dễ chịu.

Ánh sáng trong mắt Triệu Dục nhanh chóng bị giấu đi, bà nói: "Ý tứ của ngươi ta hiểu. Cũng tốt, ta cùng phụ thân ngươi cũng không muốn cho ngươi sớm như vậy đã xuất giá."

Thẩm Hàng Khải là được bọn họ nhìn lớn lên, luận nhân phẩm, luận tài cán, đều xuất sắc, chỉ là hôn sự của nhi nữ chung quy phải xem ý tứ bản thân nàng, cho nên mặc dù bà cùng Diệp Hữu Thành đều nhìn trúng Thẩm Hàng Khải, việc này cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Sau khi Triệu Dục rời khỏi, Tú Ngọc hỏi Diệp Thư Vân: "Biểu thiếu gia tuấn tú lịch sự, làm người khiêm tốn có lễ, lại là người chúng ta hiểu tận gốc rễ, tiểu thư nếu thật gả qua, tất nhiên là chỗ tốt, vì sao tiểu thư không muốn?"

Trước mắt Diệp Thư Vân nhanh chóng hiện lên bộ dáng Mạnh Vân Trạch, yên lặng một lát sau mới nỉ non nói: "tâm ý đã định."

Nàng nói nhỏ, Tú Ngọc nghe không rõ ràng, cho nên lại hỏi một câu: "Tiểu thư nói cái gì?"

"Không có gì, đem cây hoa lan trên mái hiên kia ôm vào đây đi."

Trước đó mưa mấy ngày liền không thể ra ngoài, cho nên hôm nay mặt trời vừa mọc nàng liền đem cây hoa lan trên bàn sách ôm đi ra ngoài đặt ở dưới mái hiên phơi nắng một chút.

Tú Ngọc cười: "Còn chờ tiểu thư nói sao? Ta đã sớm đem vào rồi."

Hoa lan mang lại may mắn, lúc trước nàng thấy Diệp Thư Vân đem hoa lan ôm ra ngoài vẫn luôn ghi tạc trong lòng, sợ phơi lâu sẽ làm hoa lan bị hỏng, cho nên nhân lúc Diệp Thư Vân nghỉ tạm liền đem hoa lan dưới mái hiên ôm về.

Mưa xuân liên miên, tí tách tí tách không ngừng, kéo dài suốt mười lăm ngày, không chỉ có ngăn trở trận đấu đá cầu mà trường sớm định, hành trình du xuân cũng phải dời đi.

Khó khăn mới chờ tới ngày đó, không khéo phu tử trên người không khoẻ, không còn cách nào mà từ trần. Phu tử không muốn vì hắn mà huỷ hoại hành trình du xuân các học sinh tâm tâm niệm niệm đã lâu, liền an bài người khác hỗ trợ, trùng hợp Mạnh Vân Trạch cũng ở đó, vì thế liền nhanh chóng nhờ cậy Mạnh Vân Trạch giúp đỡ chăm sóc.

Mấy ngày trước khi bắt giữ hái hoa tặc, Thẩm Hàng Khải đã từng cùng Mạnh Vân Trạch nói qua khi hắn bắt được hái hoa tặc, hắn muốn làm một chuyện, còn nói Mạnh Vân Trạch chờ tin tức tốt của hắn. Chỉ là hái hoa tặc sa lưới đã rất lâu, Mạnh Vân Trạch lại chậm chạp không nghe thấy được tin tức tốt của Thẩm Hàng Khải, hơn nữa mấy ngày nay Thẩm Hàng Khải tinh thần hoảng hốt, Mạnh Vân Trạch đại khái cũng đoán được một ít.

Vì thế chuyến du xuân này, Mạnh Vân Trạch liền kêu Thẩm Hàng Khải đi theo.

Mạnh Vân Trạch có thể tới, Diệp Thư Vân tất nhiên cao hứng, chỉ là từ khi Mạnh Vân Trạch xuất hiện, Liễu Thục Nghi lại một tấc không rời đi theo bên người hắn, Diệp Thư Vân muốn có cơ hội cùng nói chuyện hắn cũng không có, cao hứng dần dần cũng biến mất. Không khéo là Thẩm Hàng Khải cũng tới, từ khi nàng cự tuyệt Thẩm Hàng Khải cầu thân, nàng chưa từng gặp qua hắn, hiện giờ đột nhiên chạm mặt, nàng không biết Thẩm Hàng Khải thấy thế nào, cũng không biết hắn nghĩ chuyện này ra sao, duy chỉ có lòng dạ bản thân cùng cảnh tượng trước mắt có thể hiểu được một chút, nhưng cho dù cảnh xuân tươi đẹp, nàng cũng cảm thấy đần độn không thú vị.

Diệp Thư Vân cùng đoàn trường vài lần đối thơ, nhưng trong lòng phiền muộn, mất hứng thú, một mình hướng bên dòng suối mà đi, nhìn suối đến phát ngốc. Trong đầu nàng lộn xộn, như có một cuộn chỉ rối vây không giải được, nhưng nàng vừa tinh tế lấy được tia ý tưởng lại đột nhiên biến mất không thấy.

Ánh mắt vừa chuyển, nàng thấy một vị lão sư tập sơn thủy họa cùng một nam học sinh đang nói chuyện, người nọ nàng nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ, nàng mới nhớ đã gặp qua hai người này, là nam sinh ngày ấy ở Nhạc Học Lâu che chở phía trước vị lão sư kia.

Diệp Thư Vân quay đầu lại tùy tay nhặt lên hòn đá nhỏ ném vào trong nước, đá ở mặt nước nhảy dựng, "Thình thịch" một tiếng, hòn đá nhỏ lọt vào trong nước, theo bọt nước mà biến mất.

"Suy nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?"

Diệp Thư Vân theo tiếng nói quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hàng Khải phía sau đang nhìn chằm chằm nàng.

Thật đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới.

Nàng không cần suy nghĩ, đáp hắn: "Không nghĩ cái gì."

Người đối diện không nói gì, nàng yên lặng xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước, muốn hỏi nàng đang xem cái gì, kỳ thật nàng căn bản không có nhìn gì cả, chẳng qua vì muốn tránh đi ánh mắt Thẩm Hàng Khải thôi.

Chuyện cầu thân, Thẩm Hàng Khải có quá nhiều thứ muốn hỏi nàng, nhưng nếu thật muốn hỏi rõ ràng, cho dù thế nào cũng sẽ khiến hắn và Diệp Thư Vân xấu hổ, hắn đứng trong chốc lát sau lại hỏi: "Vết thương đã tốt rồi chứ?"

Hắn không có tự tin đào bới rõ ràng.

"Đều tốt." Vết thương lúc ấy chỉ là cắt ở da thịt tầng ngoài, không nghiêm trọng, nàng dưỡng qua mấy ngày đã tốt, hiện giờ chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt.

Ngày ấy hắn có công vụ trong người, không thể tùy hứng chỉ lo cho an nguy Diệp Thư Vân được, nhưng dù vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với nàng. Trong chớp mắt, hắn bỗng nhớ tới chuyện xưa khi bọn họ còn nhỏ.

Thẩm Hàng Khải ngồi xuống ở bên cạnh nàng, hai người cách nhau một khoảng ngắn. Diệp Thư Vân sợ hắn nhắc tới chuyện cầu thân, không dám phát ra tiếng, làm bộ như người không có việc gì, chốc lát nhìn núi, chốc lát nhìn hồ.

"Nhớ rõ không? Năm đó ngươi từ trên cây ngã xuống, trán sưng lên một cục. Dượng nói ngươi có khối sưng trên đầu, sau này ngươi chính là truyền nhân của thọ tinh. Ngươi khóc lóc nháo không chịu, nói không muốn giống thọ tinh."

Bộ dáng Thẩm Hàng Khải không chút để ý, Diệp Thư Vân cũng bất giác dỡ xuống phòng bị trong lòng.

Nàng nhớ rõ, khi đó nàng bướng bỉnh, không nghe phụ thân mẫu thân khuyên can, khăng khăng bò lên trên cây, kết quả ngã xuống làm trán nổi lên một cục sưng to.

Diệp Hữu Thành nói cục sưng to trên đầu nàng cùng trán thọ tinh giống nhau, có lẽ là thọ tinh thấy nàng hợp mắt, chuẩn bị dưỡng nàng làm người nối nghiệp. Bộ dáng của thọ tinh, nàng đã từng thấy qua ở chùa, thọ tinh thật sự trông hòa ái dễ gần, nhưng nếu nàng lớn lên giống như vậy, tương lai ai sẽ thèm thích nàng?

Nàng nói nàng không muốn giống thọ tinh, nàng sợ tương lai không gả được, phụ thân liền cười nàng người nhỏ mà láu cá, không biết xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Diệp Thư Vân nhẹ giọng bật cười.

Diệp Thư Vân nói: "Ta nhớ rõ khi đó ngươi cũng ở đấy......"

Trong chớp mắt, chuyện cũ quay lại.

Lần đầu tiên Diệp Thư Vân thấy Thẩm Hàng Khải đã thấy hắn trắng nõn sạch sẽ, cực kỳ đẹp, cho nên nàng thích hắn, luôn thích đi theo phía sau mông hắn.

Lúc ấy tuổi nàng còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, nàng lặng lẽ nói cho mẫu thân chờ khi nàng trưởng thành nàng phải gả cho Thẩm Hàng Khải. Sau lại không biết như thế nào, lời này truyền tới tai ca ca Diệp Định An, sau lại cả nhà trên dưới không có người nào không biết nàng hồ ngôn loạn ngữ, ngay cả bà vú thấy nàng cũng trêu ghẹo chuyện nàng nói tương lai phải gả Thẩm Hàng Khải, xấu hổ đến mức nàng không còn chỗ dung thân, cũng không dám nhắc lại việc này nữa.

Ngày ấy lúc Diệp Hữu Thành trêu đùa nàng, nói nàng là tiểu thọ tinh, Thẩm Hàng Khải cũng ở đấy, phụ thân vừa nghe nàng nói đến chuyện gả chồng, vì thế nhìn Thẩm Hàng Khải cố ý hỏi hắn, nếu tương lai Diệp Thư Vân thật sự thành thọ tinh, hắn có nguyện ý cưới nàng không.

Diệp Thư Vân đỏ bừng mặt, đôi mắt trợn tròn, tức giận mà nhìn chằm chằm phụ thân nàng. Diệp Hữu Thành chỉ cười, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, hứng thú dạt dào nhìn về phía Thẩm Hàng Khải.