Trần Mộc lắc lắc đầu: “Không cần, khi ấy ta sẽ tự mình tới, chắc là không khó tìm ra Hạ phủ trong hoàng thành”

Nghe vậy, trên mặt Hạ Vấn Thiên có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng đành phải gật đầu: “Vậy cũng được!”

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã tới cửa thành hoàng thành.

Cửa thành hoàng thành trông khí thế hơn cửa thành Viêm thành gấp mấy chục lần. Cửa thành được đúc từ hắc thạch cứng rằn, từ xa nhìn lại giống như một pháo đài khổng lồ màu đen khó có thể phá hủy đứng sững sững trong dãy núi

Lượng người ra vào cửa thành cũng nhiều đến mức làm người hoa cả mắt.

“Lớn quá đi!" Bảo Nhi mở to mắt, trên mặt tràn đây vẻ ngạc nhiên.

Tuy rắng Trần Mộc không có thể hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng thật sự thì cũng có chút ngạc nhiên. Nói đến cùng, mức độ khí thế và rộng lớn của hoàng thành Ninh Quốc có chút ngoài dự đoán của hần.

Xem ra trong những năm hắn rời khỏi đại lục Thiên Võ, võ đạo đại lục Thiên Võ cũng phát triển tới thời kỳ vô cùng hưng, thịnh.

Nhận thấy vẻ mặt của Trần Mộc, Hạ Vấn Thiên cười ha ha nói: “Đây là lần đầu tiên sinh tới hoàng thành hả


Trần Mộc gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, lần đầu tới.. Ha lão tiền bối đã quen thuộc với hoàng thành như vậy, thì chắc là cũng biết vị trí của hồ Linh Lung Huyền Hoàng hả?”

“Hồ Linh Lung Huyền Hoàng?” Hạ Vấn Thiên hơi sửng sốt, rồi chợt phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Trần tiên sinh tới hoàng thành là vì hồ Linh Lung Huyền Hoàng?”

Hạ Chỉ Lan cũng ngạc nhiên nhìn về phía Trần Mộc.

“Ừ, có vấn đề gì không?” Trần Mộc khó hiếu.

“Ha ha, xem ra là ta hiểu lầm tiền sinh. Có điều cũng đúng thôi, với năng lực của tiên sinh, ngoại trừ hồ Linh Lung Huyền

Hoàng, thì chẳng còn nơi nào có thể thu hút sự chú ý của tiên sinh nữa cả” Hạ Vấn Thiên cười nói

Trần Mộc vẫn mang vẻ khó hiếu.

Hạ Chỉ Lan đứng bên cạnh mỉm cười, giải thích nói: “Nói thật với tiên sinh, lúc đầu ta và ông nội đoán răng tiên sinh đến hoàng thành là vì tiệc trà kiếm đạo”

“Tiệc trà kiếm đạo?” Trần Mộc hơi giật mình, sau đó lộ ra vẻ kỳ lạ: “Tiệc trà kiếm đạo là cái thứ gì?”

Hạ Chỉ Lan giải thích: “Tiệc trà kiếm đạo do hoàng thất tổ chức, là một cuộc giao lưu và luận bàn trong giới kiếm đạo, tụ tập các vị đại sư kiếm thuật đứng đầu Ninh Quốc, cùng với sự tham gia của các thiên tài kiếm đạo”

“Cứ hễ là người học kiếm, đều sẽ không bỏ qua đại hội kiếm đạo. Dù sao thì đại hội kiếm đạo cũng là nơi duy nhất. làm người ta có cơ hội luận bàn với đại sư kiếm thuật, nâng cao sự lĩnh ngộ của mình đối với kiếm đạo”

“Thì ra là vậy!" Trần Mộc gật đầu, lúc này mới hiểu mục đích của đại hội kiếm đạo.

Nói tóm lại, đại hội kiếm đạo giống như một cuộc giao lưu học thuật, một nơi đế các đại lão luận bàn và thảo luận với nhau.

Đương nhiên, đối với Trần Mộc mà nói, loại đại hội kiếm đạo này không có nhiều lực hấp dẫn.




“Ta đến đây không phải vì đại hội kiếm đạo, mà là vì hồ Linh Lung Huyền Hoàng. Hạ lão tiền bối biết vị trí của hồ Linh Lung Huyền Hoàng không?” Trần Mộc thản nhiên nói ra mục. đích của mình,

Hạ Vấn Thiên cười khổ, nói: “Hồ Linh Lung Huyền Hoàng năm ở phía Bắc hoàng thành, năm nào cũng có thế lực khắp. nơi canh gác và bảo vệ, người bình thường không thế nào tới gần được. Chắc là tiên sinh phải thất vọng rồi, bởi vì ngay cả lão phu cũng không thể tới gần hồ Linh Lung Huyền Hoàng”

“Vậy hả!" Trần Mộc tiếc nuối thở dài. Hăn còn tưởng răng sẽ có cơ hội đến gần hồ Linh Lung Huyền Hoàng, rồi dựa vào. ưu thế công pháp, trộm hứt một hơi khí huyền hoàng, không cần phải chờ đến đại hội Linh Lung diễn ra. Hiện giờ xem ra là hần phải đợi tham gia đại hội Linh Lung rồi”

“Không biết tiên sinh đại biểu thế lực nào tham dự đại hội Linh Lung?” Hạ Vấn Thiên tò mò hỏi.

“Đan Lâu!" Trần Mộc trả

Hạ Vấn Thiên và Hạ Chỉ Lan đồng thời ngẩn người. Đan Lâu? Chẳng phải nó là thế lực vẫn luôn xếp hạng cuối trong những năm qua sao?

“Sao vậy? Có vấn đề gì hả?” Trần Mộc hỏi.

“Đan Lâu có hơi kém về ưu thế, bởi vì dù sao trọng tâm của Đan Lâu cũng là đan đạo mà không phải là võ đạo, chỉ sợ đến lúc ấy tiên sinh sẽ không có nhiều đồng đội thực lực mạnh mẽ giúp đỡ”" Hạ Vấn Thiên nói

“Không sao, một mình ta là đủ rồi” Trần Mộc nói thẳng, “Ha ha, tiên sinh can đảm!” Hạ Vấn Thiên cười to.


Mấy người vừa đi vừa cười nói, không bao lâu đã vào trong hoàng thành.

Các tướng lĩnh canh gác trước cửa thành đều bày vẻ cung kính khi thấy Hạ Vấn Thiên. Nói đến cùng, ở trong quân doanh hoàng thành, Hạ Vấn Thiên chính là một truyền thuyết bất diệt Nhờ có ông dẫn đường, bọn họ tránh được một ít kiểm tra phiền phức.

Trước Khương phủ, Trần Mộc chào tạm biệt với hai ông cháu Hạ Vấn Thiên.

Sau đó, dưới sự dẫn đường của Khương Âm, Trần Mộc và Bảo Nhi đi vào Khương phủ. Khương phủ là nhà tướng nên lớn hơn Trần phủ rất nhiều, thật sự là khập khiễng khi đi so sánh giữa hai bên.

Khương Âm sắp xếp một sân riêng cho Trần Mộc và Bảo Nhị, ngoài ra còn sắp xếp thêm hai nha hoàn, điều này làm Bảo. Nhi hơi xấu hổ, bởi vì trước nay đều là nàng chăm lo cho Trần Mộc.

Sau khi vào sân, Trần Mộc lại nhốt mình trong phòng, tiếp tục tu luyện.

Vảy rồng!

Lần này, hẳn phải thử xem có thể tu luyện ra được vảy. rồng thật sự, kh làm theo cách tu luyện vảy rồng được ghỉ lại trong tâm pháp tầng thứ nhất “Cửu Long diệt thần quyết” hay không.