Dương Ân không ngờ sẽ gặp được Vạn Lam Hinh ở nơi này, Vạn Lam Hinh cũng không nghĩ rằng sẽ gặp Dương Ân ở đây.

Hai người vốn xuất thân quý tộc, hồi nhỏ còn chơi với nhau, quan hệ cực kỳ tốt. Vạn Lam Hinh đóng vai một người chị lớn, dẫn theo hắn và vài người bạn nối khố khác cùng nhau chơi đùa, sau này Vạn Lam Hinh theo cha rời khỏi Vương thành mới mất liên lạc.

Vạn Lam Hinh là người có thiên phú tu luyện xuất sắc nhất trong đám bạn chơi chung thuở ấy, nếu không vì bỏ lỡ kỳ hạn thu nhận đồ đệ ba năm một lần của đại tông phái trấn quốc ở núi Nga Mi thì cô ta đã gia nhập môn phái khác để tu võ học nghệ từ lâu rồi.

Cho dù mất đi cơ hội tốt nhất, nhưng Vạn Lam Hinh theo cha tòng quân, trấn áp ngục trường, trước nay chưa từng ngừng tu luyện, nên còn trẻ thế mà đã đạt tới tu vi cấp tướng sơ cấp, đồng thời liên tiếp lập công, được đặc cách trở thành một cai ngục.


Ba năm nay Vạn Lam Hinh vẫn luôn sống ở ngục trường, ít quan tâm tới chuyện ở Vương thành hơn hẳn, nên không hề biết biến cố của Dương gia, càng không biết Dương Ân bị giam cầm vào ngục, đến khi đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Dương Ân mới kinh ngạc.

Dương Ân cũng không ngờ rằng sẽ gặp được Vạn Lam Hinh ở đây, trên gương mặt hắn lộ rõ vẻ ngượng ngập.

Hắn đường đường là một tử tước, kiêu ngạo từ trong cốt tủy, không dễ dàng cúi đầu, chỉ cúi đầu trước người chị lớn chơi cùng nhau từ nhỏ. Người chị lớn này là một trong số ít những người hắn sùng bái từ khi còn nhỏ, hắn bao lần muốn nhìn trộm cô ta tắm, bao lần muốn vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn của cô ta…

Những thứ này cũng chỉ trong suy nghĩ thôi, hắn không đủ can đảm để thực sự làm như thế. Dù sao thì mấy thằng bạn nối khố mỗi lần “hành động” đều biến thành thủ lợn, bài học sâu sắc như thế thật sự khiến Dương Ân nhìn vào mà lùi bước.

Thế nhưng, ít nhiều gì hắn cũng khá hơn đám bạn nối khố của mình, chí ít thì hắn có mấy lần được người chị lớn này kéo tay cùng đi dạo phố, thậm chí mấy lần cô ta còn xúi giục hắn vào thanh lâu, đùa rằng phải giúp hắn phá thân xử nam. Chuyện này không phải lần nào cũng xảy ra, nhưng lần nào hắn cũng ngại chết đi được, luôn bị người chị lớn này trêu chọc là “tiểu xử nam”, hắn chỉ có thể bất lực đáp trả một câu “lão xử nữ”, sau đó thứ chờ đợi hắn sẽ là những trận đòn vô tình.

Không thể phủ nhận, tình cảm của Dương Ân và Vạn Lam Hinh từ nhỏ đến lớn rất chân thành, hai người cũng xưng hô với nhau như chị em, là một trong những người chơi cùng tốt nhất.

Bây giờ, một người đã là cai ngục cao quý của sơn ngục này, trong tay quản lý không ít nhân mã, khá nổi bật ở lứa tuổi hiện tại của cô ta; người còn lại là tử tước truyền đời nhưng rơi vào cảnh tù đày, trở thành ngục nô, thân phận sa sút, thậm chí không bằng dân thường, cách biệt giữa đôi bên đã không còn như lúc trước.


Trong ánh mắt của Dương Ân lộ vẻ phức tạp, điềm tĩnh lên tiếng: “Là ta, ta đã thành tù nhân hạ đẳng, Lam Hinh tỷ đừng để tâm đến ta. Nếu tỷ vẫn còn nhớ được chút tình bạn thuở xưa thì dặn người khác đừng đến gây phiền phức cho ta, Dương Ân cảm kích vô cùng”.

Dương Ân không nhắc đến chuyện này còn đỡ, hắn vừa nhắc tới, Vạn Lam Hinh đã thấy tức sôi gan, ánh mắt của cô ta ghim thẳng vào Hứa Tử Dương, Hứa Tử Dương lập tức run lên bần bật, sau đó Vạn Lam Hinh tát một cái đau điếng người lên mặt Hứa Tử Dương.

Hứa Tử Dương số khổ bị tát đến ngu người, bay mất vài cái răng, hai bên má sưng vù như cái thủ lợn, dáng vẻ thảm thương ấy khiến các lính gác ngục khác run lẩy bẩy, không dám hó hé nửa lời.

Nhiều ngục nô nhìn thấy thì sung sướng hả hê, lòng họ hận Hứa Tử Dương vô cùng, thế nhưng không có sức lực phản kháng; thấy gã chịu khổ đương nhiên phải vui rồi.

Lúc này, ở phía xa có không ít âm thanh sói hú điên cuồng vang lên, nghe thôi cũng sởn tóc gáy.

Vạn Lam Hinh đang định nói gì đó với Dương Ân, nhưng sau khi nghe thấy tiếng sói hú, cô ta nhíu mày, dặn dò đám lính gác kia: “Các ngươi trông chừng đệ đệ của ta cho tốt, nếu nó có bất kỳ tổn hại nào, ta chỉ hỏi tội các ngươi!”

Ngừng lại trong thoáng chốc, cô ta nói với Dương Ân: “Ngươi cứ ở đây đã, đợi khi nào đẩy lùi được đám lang yêu, ta sẽ quay về tìm ngươi”.

Nói xong, cô ta nhảy lên lưng báo hoa, quay đầu chăm chú nhìn Dương Ân, nhanh chóng quay về khu số 8.


Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh đã đi xa mà trong lòng khấp khởi mừng thầm, tự nhủ rằng: “Xem ra Lam Hinh tỷ không hề quên ta”.

Bây giờ ánh mắt của lính gác ngục và đám ngục nô xung quanh nhìn Dương Ân đã hoàn toàn khác biệt.

Lính gác ngục biết thân phận của Lam Hinh, người này là thiên kim của thủ lĩnh, là công chúa trong lòng họ, cho dù cho thêm một nghìn lá gan, họ cũng không dám trái lời Vạn Lam Hinh.

Đám ngục nô thì vừa kính nể vừa ngưỡng mộ Dương Ân, người này có được “chỗ dựa” vững như thế trong ngục, chỉ e rằng ngày ra tù cũng không xa.

- -----------------