“Anh có lời muốn nói với em.” Hai tay Giang Trì Chu đè lên trên vách tường, vòng cô gái mảnh mai vào giữa vòng tay anh

Hai người cách nhau rất gần, tiếng lấy hơi dần dần phóng to bên tai cô. Nhan Hi ngừng thở, nghẹn đỏ bừng cả mặt, giọng nói không hiểu sao cũng trở nên khàn khàn, “Nói chuyện thì nói đi, anh đừng kobe don với em.”

Bị Giang Trì Chu chắn như vậy, trong lòng luôn có chút áp lực nặng nề, nói không rõ là cảm giác gì nhưng sẽ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

“Nhan Hi, đừng luôn dùng thành ngữ bừa bãi có được không?”

“……” Bầu không khí vi diệu bị đánh vỡ, cảm giác không được tự nhiên lập tức biến mất, Nhan Hi ngẩng đầu lên hỏi: “Đến cùng anh muốn nói gì?”

Tình cảm chôn chặt trong lòng lan tràn, Giang Trì Chu cúi đầu nhìn chăm chú cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cuối cùng đọng lại thành một câu: “Chúng ta làm hòa đi.”

Nhan Hi: “???”

Một câu nói khiến cô sợ hãi muốn nhảy ra xa một mét.

Sau khi sửng sốt, cô quay lại chỗ Giang Trì Chu, đặt mu bàn tay lên trán anh cảm nhận vài giây rồi lại sờ trán mình, lẩm bẩm tự nói, “Không phát sốt mà ta?”

Làm thế nào có thể nói một điều hồ đồ như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra đáp án, Nhan Hi đột nhiên vỗ trán, hoảng sợ trừng mắt với anh, “Giang Trì Chu, có phải anh lén làm chuyện gì trái với lương tâm sau lưng em hay không!”

Loại suy đoán quái đản này có lẽ chỉ có cô mới nghĩ ra.

Từ câu trả lời mà nhìn ra được có thể thấy rằng cô gái này chưa phát triển triệt để, hoặc là nói, hoàn toàn không nghĩ tới giữa bọn họ ngoại trừ oan gia ở chung ra thì còn có khả năng phát triển những mối quan hệ khác.

Lời nói mắc kẹt trong cổ họng lại bị Giang Trì Chu mạnh mẽ áp xuống đáy lòng, “Thôi quên đi.”

“Cái gì quên đi? Anh cũng bắt đầu giấu giếm bí mật á hả, Chu Chu, gần đây anh rất kỳ quái, đã chịu kích thích gì thế?” Giang Trì Chu thay đổi thái độ bình thường nhưng lại khiến cô lo lắng.

Cô gái này có tính kiên nhẫn và khả năng đào sâu vấn đề gốc rễ, cố tình từ lúc bắt đầu lại đào nhầm gốc rễ, tất nhiên không thể moi được bí mật trong lòng anh.

Vì phòng ngừa cô vô hạn mơ màng biên soạn xảy ra chuyện nên Giang Trì Chu kịp thời dùng lời chặn cô lại, “Không có, chỉ muốn nói lời xin lỗi với em vì chuyện thứ bảy đó, dù sao em cũng là con gái.”

Giang Trì Chu luân phiên xin lỗi, đánh tan nghi ngờ và lửa giận trong lòng cô.

Thật ra cũng không phải là tức giận mà chỉ là cảm giác là lạ chỗ nào đó nhưng lại không thể nói ra được, cho nên ngoan cố tức giận với anh.

Hiện tại anh đã chủ động cúi đầu, Nhan Hi cũng không muốn làm bộ rụt rè nữa nên thoải mái vươn tay về phía anh, “Muốn em tha thứ cho anh cũng được, anh lấy ra chút thành ý đi.”

“Ngày mai đưa Yakult cho em.”

“Chỉ ngày mai?”

“Một tuần.”

“Duyệt!”

Một chai Yakult thành công kéo lệch suy nghĩ của cô, cô gái khôi phục tâm trạng xong thì nhảy nhót vào cửa nhà mình.

Nhìn theo bóng lưng kia đã đi xa, Giang Trì Chu thở dài một hơi. Anh tới gần vách tường thì đầu hơi ngửa ra, đón nhận ánh đèn điều khiển bằng âm thanh trên mái nhà.

Ánh sáng nhu hoà màu ấm chiếu sáng lên trán và lan toả ra xung quanh, anh rõ ràng nghe thấy tiếng cổ họng của mình chuyển động.

Giang Trì Chu gục đầu xuống rồi chậm rãi giơ tay ấn lên trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, khóe môi không tự giác cong lên độ cung rồi nỉ non một tiếng, “Ngu ngốc.”

*

Cô bé không tim không phổi thật dễ dụ, Giang Trì Chu xin lỗi một câu cô đã tha thứ, tâm trạng cực kỳ tốt ở nhà ngâm nga một bài hát từ điệu hát dân gian.

Tiêu Nhiễm nghe thấy tiếng động thì bước ra khỏi phòng với một quyển sách trong tay rồi dựa ở cạnh cửa, “Chị, chị và Giang Trì Chu giảng hòa rồi sao?”

Xem như vậy đi, anh ấy cũng đã đồng ý đưa Yakult cho chị một tuần, của hời không chiếm thì phí lắm.” Lần này cô không vặn lấy thân phận “kẻ thù” nữa.

Tiêu Nhiễm nghiêng mặt đi, trong mắt biểu lộ ra ý cười nhợt nhạt, “Vậy là tốt rồi.”

Định trở về phòng, bước chân còn chưa xê dịch, cô ấy lại ngừng ở chỗ đó rồi chần chờ mở miệng, “Chị, em còn có câu hỏi.”

Em nói đi.”  Nhan Hi đang ngồi trên băng ghế nhỏ chơi kéo co với Biên Biên quay đầu lại ra hiệu cho cô tiếp tục.

Tiêu Nhiễm cuối cùng vẫn nhịn không được muốn xác nhận chuyện nào đó, “Giang Trì Chu anh ấy có bệnh thích sạch sao?”

“Bệnh thích sạch sẽ?” Nhan Hi nghĩ tới, “À, là có chút bệnh thích sạch sẽ, anh ấy không thích xài chung đồ với người khác, cũng không thích tiếp xúc tay chân với người ta.”

Cô phát hiện Giang Trì Chu có bệnh sạch sẽ là vào tiểu học, lúc ấy tuổi còn nhỏ, chưa hiểu hết về thuật ngữ “bệnh sạch sẽ” này, chỉ biết Giang Trì Chu sẽ không sử dụng đồ người khác từng dùng, cũng không thích tiếp xúc tay chân với người khác, bất luận là giới tính.

Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận vài chuyện.

Ngày đó Giang Trì Chu không muốn trực tiếp dìu cô ấy là bởi vì bệnh thích sạch sẽ nhưng hôm nay Giang Trì Chu lại kiên nhẫn lau tay cho Nhan Hi, đó là bởi vì…… Thích.

Nhan Hi chọc chó cả buổi cũng không nghe thấy cô ấy trả lời, quay đầu thấy Tiêu Nhiễm đứng ở nơi đó như suy tư gì, giữa mày nhíu lại nên hoài nghi hỏi: “Sao đột nhiên hỏi chuyện của anh ấy, em rất quan tâm đến anh ấy hả?”

Một câu kéo Tiêu Nhiễm về hiện thực, cô siết chặt góc sách rồi ấp úng giải thích, “Không, không phải, em chỉ là, chỉ là trong lúc vô tình phát hiện một ít hành động của anh ấy…… Còn có lo lắng tâm trạng của chị không tốt.”

Nhan Hi lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ấy, đôi mắt không chớp mắt.

Tức khắc, lòng Tiêu Nhiễm sinh ra hoảng loạn, không biết nói gì cũng không biết làm cái gì.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô ấy, Nhan Hi bỗng nhiên cong môi, nụ cười nở rộ, “Không có gì, tâm trạng của chị cũng không tệ lắm.”

Bầu không khí đọng lại tan ra trong nụ cười rạng rỡ của cô, Tiêu Nhiễm đẩy ngón tay đang đè lên sách giáo khoa rồi nhẹ nhàng thở ra, “Vậy em vào đọc sách trước đây.”

“Đi đi thôi.” Nhan Hi tùy ý xua tay, tiếp tục đùa với Biên Biên.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, nụ cười trên khóe môi Nhan Hi dần dần thu lại, thay thế chính là nhíu mày suy nghĩ sâu xa: Tính tình như Tiêu Nhiễm sao có thể chủ động hỏi thăm Giang Trì Chu, hai người này, khi nào quen như vậy rồi?

À, hình như cũng bắt đầu vào thứ bảy đó.

Chân Tiêu Nhiễm bị thương nên đi lên bậc thang nhất định sẽ không tiện. Em ấy và Giang Trì Chu cùng nhau trở về vậy chứng minh lúc ấy Giang Trì Chu cũng ở bên cạnh.

Cho nên, dìu em ấy lên lầu?

Làm rõ mạch suy nghĩ, Nhan Hi cắn môi, hát không ra điệu hát dân gian vui vẻ nữa.

*

Sau khi bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, các bài kiểm tra toán sẽ được phát xuống vào hôm sau.

Giáo viên dạy toán chải tóc chẻ ngôi giữa đang cầm bài thi dạy dỗ họ một lần, gõ vang chuông cảnh báo, “Tôi đã nhiều lần nói với các em rằng cấp 3 và cấp 2 không giống nhau, cho các em nghiêm túc một chút chăm chú một chút, vẫn thi thành ra như vậy!”

Bài thi các môn khác lục tục được phát ra, mọi người đều bắt đầu tính tổng điểm.

“Hy vọng đừng hạng chót.”

“Cũng không biết ai giành hạng nhất lớp mình nữa.”

Đây là bài kiểm tra quy mô lớn đầu tiên của họ ở trường cấp 3. Nếu không có bảng xếp hạng trước đó để so sánh thì ai cũng có thể có cơ hội.

Đại diện lớp môn ngữ văn ôm bài thi của mình ngửa mặt lên trời thở dài, “Vì sao câu đề này tui lại mất điểm? Là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức bị chôn vùi……”

Thẩm Tiếu Ngôn ở bàn sau lấy bút chọc cô, “Hi Hi, tổng điểm của bà được bao nhiêu?”

“Chưa tính tổng điểm nữa.” Nhan Hi thẳng thắn cho cô ấy xem bản nháp, trên vỡ ghi chép thành tích các môn, những môn không rõ thì để trống và sắp xếp gọn gàng, chính là chưa tính ra tổng điểm.

Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần này đó cũng biết tổng điểm sẽ không kém cỏi lắm. Thẩm Tiếu Ngôn kéo bài thi của mình “hu hu” hai tiếng, lộ ra ánh mắt hâm mộ, “Cậu thi tốt quá đi hà.”

Thành tích của Nhan Hi không phải đặc biệt nổi bật nhưng cô không học lệch, sẽ không kéo điểm, điểm trung bình chung rất ổn định.

“Vậy cũng coi như tốt à?” Nhan Hi giơ ngón tay cái lên, ý bảo cô ấy xem đại diện môn ngữ văn của lớp, hai người khe khẽ nói nhỏ, “Học sinh giỏi bên cạnh tớ, toán học 135 tiếng Anh 140, ngữ văn còn chưa phát, các môn khác đều là 90, cậu ấy còn đang khóc kìa.”

Đại diện lớp môn ngữ văn đặc biệt hài hước, chọc ghẹo khiến hai người cười ha ha.

Mỗi người đều có những yêu cầu khác nhau đối với bản thân, trên một khía cạnh khác, Nhan Hi cũng coi như là vừa lòng với thành tích của mình. Cô và Thẩm Tiếu Ngôn ăn ý vỗ tay, “Dù sao cũng thi xong rồi, kế tiếp chúng ta lại có thể tiêu sái nửa tháng.”

Vừa nói vừa cười, ánh mắt của Nhan Hi lơ đãng dừng ở bên chỗ Tiêu Nhiễm.

Giữa học sinh đều thích hỏi thăm nhau về thành tích với những người quen thuộc, bất luận tốt xấu đều tràn ngập lòng hiếu kỳ, cho nên Nhan Hi chủ động hỏi cô ấy, “Nhiễm Nhiễm, em thi thế nào?”

Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, gục đầu xuống, cũng không nghe rõ cuối cùng cô ấy có trả lời không.

Buổi tối về nhà, trong lúc vô tình Nhan Hi nghe được Tiêu Nhiễm đang nói chuyện điện thoại với dì cả, không biết nội dung cụ thể nhưng chắc là đang hỏi thăm thành tích.

Trên bàn cơm, Triệu Thu Tĩnh không kìm nén được quan tâm con trẻ, “Nhiễm Nhiễm, lần này con thi bao nhiêu điểm?”

Tiêu Nhiễm giấu đôi tay ở dưới bàn rồi khẽ trả lời: “Lần này con thi không tốt lắm ạ.”

Đề tài này thật sự xấu hổ.

Vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa trẻ, Triệu Thu Tĩnh không dám hỏi kỹ, ba Nhan đặc biệt có mắt nhìn nhanh chóng chuyển đề tài, “Ăn cơm ăn cơm, hôm nay món thịt kho tàu cà tím này……”

Nhan Hi quyết định không tham dự chiến hỏa.

Cô không biết thành tích của Tiêu Nhiễm nhưng Tiêu Nhiễm là một học sinh nổi bật ở trường cô ấy trước đây. “Không tốt lắm” theo cách nói của học sinh giỏi hẳn là cùng một khái niệm với đại biểu môn ngữ văn.

Nhan Hi lén tiến hành giao lưu với mẹ, “Mẹ, người lớn hỏi thành tích đối với bọn con mà nói chính là ma chú, mẹ biết ma chú chứ? Vừa nghe thấy là đau đầu.”

“Mẹ hỏi con một chút coi như xong, con đối kháng với đả kích, mẹ đừng trực tiếp hỏi Nhiễm Nhiễm. Nếu mẹ thật sự muốn biết, chờ lớp bọn con có bảng thành tích thì con lặng lẽ nói cho mẹ là coi như xong.”

“Được được được, mẹ biết rồi.” Mẹ Nhan nắm trái tim vỡ nát tỏ vẻ đã hiểu.

Chờ đến khi tổng điểm được công bố, nó quả thực vượt qua dự kiến của Nhan Hi, cô đứng hạng 97 toàn khối!

Tiêu Nhiễm quả nhiên giỏi hơn cô, hạng 85.

Không cần lo lắng về kết quả nữa, cô vui vẻ như chú chim nhỏ xổ lồng.

Hiện tại vết thương ở chân của Tiêu Nhiễm đã bình phục, cô ấy có thể tự do hoạt động. Sau khi được mẫu thượng đại nhân phê chuẩn, Nhan Hi vui sướng đi theo Thẩm Tiếu Ngôn ra ngoài, 7 giờ tối mới về.

Trời đã muộn, Nhan Hi ngừng xe đạp ở dưới lầu khu dân cư rồi bế lên những cuốn tiểu thuyết đã vơ vét được hôm nay và đi về phía trước.

Một bóng người quen thuộc phía trước thu hút sự chú ý của cô, không cần nhìn chính diện cô cũng dám trực tiếp gọi tên, “Chu Chu!”

Người nọ quay đầu lại, thật đúng là Giang Trì Chu.

Giang Trì Chu cầm ly trà sữa trong tay, ngừng tại chỗ chờ cô, nghe được cô bé vui mừng chia sẻ, “Em vào được top 100 cả khối nè!!!”

“Không tệ lắm.” Anh không keo kiệt khen ngợi rồi đưa ly trà sữa trong tay cho cô, “Ly trà sữa này là phần thưởng cho em.”

“Được nha cảm ơn.” Cô muốn lấy thế nhưng không đủ tay, “Em đang ôm đồ trên tay.”

Giang Trì Chu chỉ cười không nói gì, xé giấy trong suốt quấn quanh ống hút rồi cắm ống hút vào giữa ly.

Hai tay Nhan Hi không rảnh rỗi, trực tiếp nghiêng người về phía trước.

Giang Trì Chu bỗng nhiên dời cánh tay đi, cô theo bản năng đuổi theo, không ngậm lấy ống hút trà sữa mà hơi hơi hé môi chạm vào một vật mềm mại.

Đầu Nhan Hi lúc này chết máy…

Đó là mặt của Giang Trì Chu!