“Không biết sống chết!” Thẩm Nhạc trừng mắt hung tợn nhìn ông ta rồi bước nhanh đến trước mặt Lăng Hạo.

Sau đó, hắn cúi đầu thật sâu: “Xin lỗi Lăng thiếu, vừa rồi bị điện thoại của ông già làm chậm một lúc nên đến muộn, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Phich! Nhìn thấy cảnh này, Viên Hùng và Tào Đông Tuyền lập tức ngã ngồi trên mặt đất, hai chân bủn rủn, trên mặt đầy kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hai người trước mặt này hóa ra là tồn tại mà ngay cả Thẩm Nhạc cũng phải cúi đầu chào!?

Đây rốt cuộc là nhân vật lớn tới cỡ nào!? Nghĩ đến việc hai người bọn họ vừa mới kêu đánh kêu giết với Lăng Hạo, trong lòng hai người khổ không thể tả, thật sự là tự tìm đường chết!

“Cậu biết hai người bọn họ?” Lăng Hạo nhẹ giọng hỏi.

“Lúc trước có để Viên Hùng làm một ít việc.” Thẩm Nhạc cung kính đáp lại.

“Vậy à?” Lăng Hạo lại nhẹ giọng nói: “Vừa rồi hai người bọn họ muốn phế tôi và Lục Nguyệt!”

Bịch! 

Viên Hùng và Tào Đông Tuyền lảo đảo đi tới trước. mặt Lăng Hạo, trực tiếp quỳ xuống.

“Tôi... Tôi xin lỗi, là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy tha thứ cho tôi...” Viên Hùng chật vật nói, sắc mặt tái nhợt.

Bốp! Bốp!

Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Nhạc đá ngã xuống đất.

“Hai kẻ không biết sống chết, thật sự là không biết chữ “chết” viết như thế nào!” Vẻ mặt Thẩm Nhạc tràn đầy tức giận.

Sau đó, hắn giơ chân lên, đá một cây đao trên mặt đất đến bên cạnh Viên Hùng:

“Trước tiên tự phế một cánh tay, sau đó chờ Lăng

“Đã... Đã rõ..."Viên Hùng căn răng, nhặt đao lên, trợn mắt, giơ đao chém xuống cánh tay trái của mình.

Đối với ông ta mà nói, thà mất một cánh tay còn hơn mất mạng!

Kengl Ngay khi cây đao sắp chém xuống, một âm thanh giòn tan vang lên, cây đao bay ra khỏi tay Viên Hùng, Kế giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ truyền tới một cơn đau  như bị xé rách. Mà khi ông ta nhìn thấy cây tăm nhỏ rơi xuống đất cùng lúc với cây đao, trong lòng liền cảm thấy một trận chấn động!

Một cây tăm liền đủ để phá tan cú chém mà ông ta đã dùng hết sức chém xuống?

Chuyện này sao có thể? Thật kinh khủng! “Nể mặt Thẩm Nhạc, lần này tha cho ông, nếu có lần sau, mạng của ông không còn là của ông nữa đâu!” Lăng Hạo nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn... Cảm ơn Lăng thiếu.. . nhanh chóng quỳ xuống quỳ lạy.

Viên Hùng run rẩy,

Sau đó lại quay sang quỳ lạy Thẩm Nhạc: “Cảm ơn 'Thẩm tổng, cảm ơn!”

Ông ta biết rất rõ, nếu đêm nay Thẩm Nhạc không xuất hiện kịp thì có lẽ ông ta đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi!

Với thực lực mà Lăng Hạo thể hiện, phỏng chừng những người ông ta mang theo hôm nay còn chưa đủ để đối phương nhét kế răng!

“Bây giờ chúng ta nói chuyện của ông đi?” Lăng Hạo không tiếp tục để ý tới Viên Hùng nữa mà quay sang nhìn Tào Đông Tuyền. Cộp! Cộp! Cộp!

'Tào Đông Tuyền bò đến trước mặt Lăng Hạo, dập đầu thật mạnh: “Cầu... Cầu xin Lăng thiếu tha mạng...”

“Tôi... Sáng mai tôi sẽ đến khu dân cư thật sớm và đến từng nhà để trả hết tiền cho chủ nhà... Xin Lăng thiếu hãy tha thứ cho tôi lần này, tôi... lần sau tôi không dám nữa.

“Ngoài ra... Ngoài ra, tôi... tôi sẵn sàng gửi mỗi nhà thêm hai trăm nghìn coi như đền bù tỉnh thần...”

“Chuyện giống thế này chắc trước kia ông làm không ít nhỉ” Lăng Hạo nhàn nhạt mở miệng.

“Ngoại trừ chuyện ngày mai, tôi cho ông thời gian một tuần để xử lý những chuyện trước kia ông đã làm, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên đền bù thì đền bùi”

“Sau một tuần, tôi sẽ cho người đi kiểm tra, nếu biết ông còn ôm tâm lý may mắn, mạng của ông, tôi lấy!”