Giỏi lắm!” Ánh mắt Tào Đông Tuyền đầy lạnh lùng:  Hy vọng chút nữa cậu vẫn có thể phách lối như vậy!"

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, nửa tiếng trôi qua rất nhanh, hai người Lăng Hạo vừa lúc lấp đầy bụng.

Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở cửa, sau đó một nhóm khoảng hai mươi người bước vào.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên trạc tuổi Tào Đông Tuyền, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc bén, trên người có mùi máu thoang thoảng. 

Người đến là nhân vật đứng đầu trong thế giới ngầm Đông Châu, Bát gia!

'Tên của Bát gia là Viên Hùng, khi ông ta còn trẻ, trên mỗi bàn tay bị cắt một ngón tay, vì vậy được người ta gọi là Bát gia!

So với Duẫn Tứ Hải ở thành phố nhỏ Vân Thành, thực lực của Bát gia bỏ xa hắn vài con phố, không hề đáng để nhắc tới.

Theo sau Viên Hùng là một ông lão gầy gò, giữa trán đầy đặn, đôi mắt thâm thúy, khí tức quanh người lạnh lão, thoạt nhìn cũng không phải là một người luyện võ bình thường.

Ông lão là cao thủ số một bên cạnh Viên Hùng, được. xưng là cường giả Ưng gia, Viên Hùng có thể ngồi trên cái ghế hoàng đế ngầm của Đông Châu cũng có liên quan rất nhiều tới ông ta.

Phía sau ông lão gầy gò là bốn vị tướng dưới trướng Viên Hùng, cũng vạm vỡ và cường tráng.

Ngoài hai mươi người bước vào thì còn có gần hai ba trăm người đứng ngoài cửa, mỗi người đều là tay cầm đao côn, khí thế hùng hổ.

“Bát gia!” Sau khi nhìn thấy Viên Hùng, ánh mắt Tào Đông Tuyền sáng lên, vội vàng chào hỏi: “Làm phiền Bát gia đích thân đến một chuyến!”

“Anh Tào, là ai to gan như vậy, dám đụng đến người của anh?” Viên Hùng liếc mắt nhìn về hướng hai người Lăng Hạo.

“Rất lạ mặt, hẳn là người bên ngoài!” Tào Đông Tuyền đáp: “Có chút bản lĩnh!”

“Ha ha, vậy à?” Viên Hùng cười nhạt, ông ta cùng 'Tào Đông Tuyền đi về phía Lăng Hạo.

Sau khi đi đến trước mặt, ông ta quan sát tỉ mỉ hai người một chút, xác định không có gì ấn tượng thì nhàn nhạt mở miệng: “Tôi là Viên Hùng, có gì muốn nói không?”

“Không phải ông hai giới trắng đen gì cũng ăn sạch sao?” Lăng Hạo không để ý Viên Hùng mà quay sang 'Tào Đông Tuyền nói:

“Cũng chỉ có thể gọi tới nhiêu đây người thôi?”

“Hử!?” Viên Hùng nhìn thấy Lăng Hạo không thèm nhìn mình, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt ông ta.

“Ông tên là Viên Hùng?” Sau đó Lăng Hạo nhìn đối phương: “Ông chắc chắn muốn quản chuyện này?”

“Anh Tào là anh em của tôi, việc của anh ấy là việc của Viên Hùng tôi, cậu thấy tôi có nên quản không?” Khi Viên Hùng nói, đồng tử có chút co rút.

Vừa rồi ông ta không đặt hai người Lăng Hạo vào. mắt, nhưng bây giờ, ông ta cảm nhận được một cỗ khí †ức cực kỳ nguy hiểm từ Lăng Hạo. 

Ông ta chắc chắn, loại khí tức này chỉ có loại người bò ra từ trong đống người chết mới có thể có!

Ông ta đã từng kết bạn với một thủ lĩnh lính đánh thuê, nhưng khí chất trên người đối phương cũng không mạnh bằng hai người trước mặt.

Hiển nhiên người trước mặt tuyệt đối không phải người bình thường!

“Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?” Lăng Hạo nhìn Viên Hùng từ trên xuống dưới: “Tôi cho ông một lời khuyên, một khi đã ra tay sẽ không thể quay đầu!”

“Người anh em này, tôi thấy chúng ta có duyên, cậu nguyện ý bán cho Viên Hùng tôi chút mặt mũi để tôi làm người trung gian, cậu thấy sao?” Viên Hùng Viên Hùng nói sau khi suy nghĩ một chút.

Ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, đương nhiên không phải là người chỉ dựa vào sức mạnh mà không có đầu óc!

Bây giờ ông ta có thể chắc chắn 100% rằng hai người Lăng Hạo là những người đã được rửa tội qua núi thây biển máu!

Chỉ với việc đối phương vẫn có thể giữ được thái độ bình tĩnh trước mặt nhiều người như vậy thì đã không phải là điều mà người bình thường có thể so sánh được!

Mặc dù ông ta là hoàng đế của giới ngâm Đông. Châu, nhưng nếu không cần thiết thì ông ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của loại người này!

“Vậy à? Ông muốn trở thành người trung gian như thế nào?” Lăng Hạo cười nhạt.