Lời nói của Tân Vũ Hân đã kiến mọi người chấn động, bao gồm cả Lăng Hạo!

Tuy rằng anh biết Tân Vũ Hân nói như vậy chỉ để bảo vệ mặt mũi cho anh.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa, Tần Vũ Hân có thể nói ba chữ “chồng chưa cưới” trước mặt nhiều người như vậy vẫn khiến anh rất cảm động.

Khóe miệng Thẩm Kỳ Nam ở bên cạnh co giật mấy lần, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú.

Bà rất muốn mở miệng răn dạy mấy câu nhưng lại cảm thấy lúc này mở miệng thì không thích hợp, nhưng nếu không mắng vài câu thì bà sẽ cảm thấy nghẹn phát điên mất.

"Cô... Cô lại còn thừa nhận cậu ta là chồng sắp cưới của cô? Muốn chọc ta tức tức chết sao!?” Tân Minh gầm to.

"Gia tộc chúng ta đúng là xui xẻo tám đời. Tại sao 'Tần gia chúng ta lại có một đứa con cháu bất hiếu như cô?"

"Ta, Tân Minh, xấu hổ với tổ tiên nhà họ Tân!"

Ông ta nói xong câu cuối thì bị tức giận phát nghẹn, không ngừng ho khan. 

"Cha, cha chú ý thân thể, đừng chấp nhặt với bọn họ." Em trai của Tân Hồng Viễn là Tân Hồng Giang lên tiếng.

Sau đó ông ta quay sang nhìn Tân Hồng Viễn, tức giận nói: "Anh cả, hôm nay anh cố ý tới đây chọc giận cha sao? Còn không nhanh mang bọn họ đi đi!"

"Cha, con xin lỗi, của chúng con, cha đừng tức giận, chúng con sẽ đi ngay." Tân Hồng Viễn hít sâu một hơi.

"Đi cái gì mà đi, hôm nay sẵn vỡ lở ra vậy rồi thì trước khi đi nói rõ ràng hết luôn đi!" Lúc này, Thẩm Kỳ Nam nhảy ra nói.

Sau khi dùng ánh mắt quét qua mấy người nhà họ Tân, bà lớn tiếng quát: "Mấy năm qua tôi chịu đủ người nhà họ Tần các người rồi!"

"Lúc tâm tình các người tốt thì bố thí cho chúng tôi một chút. Tâm tình không tốt thì lấy chúng tôi ra trút giận. Ở trong mắt các người, người một nhà chúng tôi còn thua cả ăn mày!"

"Còn không phải là vì Vũ Hân không nghe lời các người gả vào một gia đình giàu có sao? Nó là con gái của tôi, gả cho ai cũng không đến lượt các người quản!"

"Hôm nay đã nói tới như vậy, tôi chính thức thông báo cho các người, bắt đầu từ ngày mai người một nhà chúng tôi sẽ rời khỏi nhà họ Tân, từ nay về sau cắt đứt mọi quan hệ với các người, sống chết của chúng tôi cũng không cần các người quan tâm!"

"Ngoài ra, làm phiền các người đưa cho chúng tôi tiền mặt của hai mươi phần trăm cổ phần của chúng tôi ở tập đoàn Tân thị. Nếu không, chúng ta gặp nhau ở tòa!"

Hít!

Bà vừa nói xong thì xung quanh vang lên một loạt tiếng cảm thán, không ai ngờ được bà lại dám nói ra những lời như vậy.

Đây thật sự là định triệt để thoát ly khỏi Tần gia?

Ngay cả Lăng Hạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ Thẩm Kỳ Nam lại quyết đoán như vậy.

"Chị..." Tân Minh tức giận đến toàn thân run rẩy, sau khi chỉ tay vào Thẩm Kỳ Nam nói được một chữ thì phun ra một ngụm máu.

"Chat"

"Ông nội!"

"Ông ngoại!"

Trong phòng vang lên một loạt tiếng hô.

"Mấy... Mấy người chị cút ra khỏi đây cho tôi!" Tân Minh cầm khăn ướt lau khóe miệng rồi gầm lên giận dữ.

"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức, ông cho rằng tôi muốn ở chỗ này lắm à? Nhìn các người thêm một giây đồng hồ tôi cũng không muốn!" Thẩm Kỳ Nam đáp lại.

"Kỳ Nam, bà bình tĩnh lại đi, nói ít mấy câu đi." Sắc mặt Tần Hồng Viễn không tốt, trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ Nam.

"Ông câm miệng cho tôi!" Thẩm Kỳ Nam hét lên: "Ông là đồ vô dụng, tôi xui xẻo tám đời mới lấy ông!"

"Trong những năm qua, người được gọi là chủ gia đình như ông đã làm được gì cho mấy mẹ con tôi?"

"Bọn họ ngồi trên đầu ông, ông đánh rắm cũng không dám!"

"Nếu ông không muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, †ôi cũng sẽ không ép buộc ông. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn, tôi cùng hai đứa con gái và Thụy 'Thụy cũng sẽ sống tốt hơn so với bây giờ!"

"Mẹ!" Tân Vũ Hân kêu lên: "Mẹ đừng tức giận mà, chuyện này không trách cha được!"

"Không trách ông ấy thì trách ai hả? Nếu ông ấy ra dáng đàn ông hơn một chút, chúng ta sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!” Thẩm Kỳ Nam tức giận đáp. 

 "Thẩm Kỳ Nam, là tôi có lỗi với bà!" Tân Hồng Viễn nặng nề thở ra, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.

Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Tân Minh: "Cha, cảm ơn cha đã sinh ra và nuôi nấng con, ơn sinh thành này con sẽ ghi nhớ suốt đời!"

"Nhưng bao năm qua, con cũng sâu sắc cảm nhận được sự tuyệt tình của cha. Với tư cách là một người chồng, một người cha, con cần phải có trách nhiệm với họ, mong người có thể hiểu được!"

"Thằng bất hiếu, anh muốn làm gì?" Sau khi Tần Minh bình tĩnh lại cảm xúc thì tức giận hỏi.

"Cha chuyển hai mươi phần trăm cổ phần kia thành tiền mặt đưa cho bọn con, từ nay về sau, bọn con sẽ không đến làm phiền các người vì bất cứ chuyện gì nữa!" 'Tần Hồng Viễn gian nan mở miệng nói.

"Thằng mất dạy!" Cơn giận của Tân Minh lại dâng lên: "Các người muốn rời khỏi nhà họ Tần, bây giờ lập †ức cút cho tôi! Muốn lấy hai mươi phần trăm cổ phần kia, không đời nào!"

Dừng một chút, ông ta tiếp tục nói: "Đừng quên thỏa thuận bổ sung mà anh đã ký!"

"Nếu muốn lấy được hai mươi phần trăm cổ phần đó, nhất định phải để sản phẩm của nhà họ Tần vào được cao ốc Đông Châu, đồng thời phải có hợp đồng tối thiểu ba năm!" 

"Cái gì!?' Nghe vậy, Thẩm Kỳ Nam lại hét lên, nhìn Tần Hồng Viễn: "Ông đã ký thỏa thuận gì với bọn họ?"

"Chị dâu, chắc chị vẫn chưa biết đúng không?" Tân Hồng Giang ở bên cạnh cười lạnh nói:

"Gia đình anh chị ban đầu chỉ có mười lăm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Tần thị, chị nghĩ tại sao mà sau này lại tăng lên thành hai mươi phần trăm?"

"Cậu có ý gì?" Lông mày của Thẩm Kỳ Nam nhíu chặt lại.

"Việc xây dựng cao ốc Đông Châu đã bắt đầu bước vào giai đoạn thu hút đầu tư." Tân Hồng Giang tiếp tục cười lạnh một tiếng.

"Anh cả xung phong nhận việc, nói là có thể để sản phẩm của nhà họ Tần có mặt trong cao ốc Đông Châu, cho nên cha mới đồng ý tăng lên thành hai mươi phần trăm!"

"Tần Hồng Viễn, đầu ông bị úng nước à?" Thẩm Kỳ Nam gầm lên.

"Một tòa nhà thương mại đỉnh cao như tòa nhà Đông Châu, cho dù là thương hiệu quốc tế hàng đầu muốn tiến vào cũng phải tốn rất nhiều công sức, ông nghĩ sao mà nói có thể khiến sản phẩm của nhà họ Tần vào được?"

Hai chị em Tân Vũ Hân ở bên cạnh cũng đồng thời cau mày, hiển nhiên biết chuyện này khó khăn tới mức nào! 

"Cha, người nhất định nhớ chính xác những lời con đã nói với người phải không?" Tân Hồng Viễn không trả lời Thẩm Kỳ Nam mà lần nữa thở mạnh ra một hơi rồi nói.

"Lúc đó con đã nói, nếu con có thể để sản phẩm của nhà họ Tần tiến vào cao ốc Đông Châu, cha không chỉ phải tăng cổ phần của chúng con lên hai mươi phần †răm mà còn phải để Vũ Hân trở về trụ sở chính của tập đoàn Tần thị làm việc!"

"Còn nếu con không thể, con đồng ý giảm cổ phần của chúng con xuống còn mười phần trăm!"

"Bây giờ con không muốn hai mươi phần trăm nữa, người chuyển mười phần trăm đó thành tiên mặt đưa cho chúng con, chúng con sẽ rời đi ngay lập tức!"

"Hừt Tôi chỉ căn cứ vào thỏa thuận có giấy trắng mực đen thôi!” Tân Minh lạnh lùng đáp.

"Không có điều khoản nào trong thỏa thuận nói rằng nếu anh không thể làm được thì phải đưa các anh mười phần trăm cổ phần cả!"

"Cha..." Tân Hồng Viễn lắp bắp một lát.

"Tần Hồng Viễn, ông đúng là đồ ngu!" Thẩm Kỳ Nam giận đến mức muốn giết người.

“Chú, dì, tạm thời đừng tức giận!" Lúc này, Lăng Hạo. ôm Thụy Thụy đi tới.