Chương 10: Ý định giết người

Bùm! Bùm!

Tất cả bàn ghế xung quanh phát nổ, kính cửa sổ trên tường vỡ tan thành bột, quầy bar đổ sập.

Mà Duẫn Tứ Hải bay ra như một quả đạn đại bác, đập vỡ một lỗ thủng trên bức tường cách đó không xa, rơi xuống sàn bê tông bên ngoài.

“Thật… mạnh quá…” Hắn mở miệng nói vài chữ, một lượng lớn máu phun ra, toàn thân co giật mấy cái rồi tắt thở.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân là hoàng đế thế giới ngầm uy vọng ở Vân Thành, được mọi người ngưỡng mộ, lại có một ngày mất mạng vì một cô bé!

Nếu cho hắn thêm một cơ hội, có chết hắn cũng sẽ không tiếp nhận đơn hàng này của nhà họ Lôi!

Chỉ là ở đời không có nếu, thiện ác có báo, cái gì cũng có nhân quả!

Phụt!

Lăng Hạo bị lửa giận công tâm, vết thương lại càng nặng hơn, há miệng phun ra một ngụm máu lớn, khí thế trên người suy yếu.

“Aaaaaa.. ” Anh khuỵu xuống, nước mắt chảy dài trên mặt, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời.

Cuối cùng vẫn chậm một bước sao!?

Tại sao ông trời lại trừng phạt mình như thế này!

Sao lại tàn nhẫn như vậy!

Thụy Thụy, con bé chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi!

Một lúc sau, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đó là Trương Mẫn Hạo vội vàng xông tới, phía sau có hàng trăm cảnh sát được trang bị đầy đủ vũ khí. Mỗi người đều như đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.

Rít!

Sau khi nhóm người bước vào sảnh, tất cả đều hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Sảnh nhà hàng nhộn nhịp một thời đã trở thành địa ngục trần gian, nhìn thấy mà giật mình.

Hàng người đi phía trước nhìn thấy Duẫn Tứ Hải nằm bất động ở phía xa, sắc mặt càng

thêm chấn động.

Nhân vật chỉ cần dậm chân liền có thể khiến Vân Thành rung chuyển thực sự đã chết!?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ai có đủ can đảm lấy mạng người này trên lãnh thổ Vân Thành!?

“Mọi người đứng yên chờ lệnh!” Trương Mẩn Hạo rời mắt khỏi thỉ thể Duẫn Tứ Hải, quay đầu nhìn cấp dưới của mình, trầm giọng nói.

Sự kinh hãi trong lòng ông không kém bất cứaỉ!

Ngay từ khỉ Lăng Hạo nói trong điện thoại yêu cầu ông đến xử lý hậu quả, ông đã mơ hồ đoán được sắp xảy ra chuyện lớn!

Vì vậy, sau khỉ cúp điện thoại, ông lập tức dẫn người đến.

Ông đã đấu với Duẫn Tứ Hải nhiều năm như vậy, biết rất rõ tình huống của đối phương.

Thủ đoạn độc ác, mưu mô xảo quyệt! Dưới tay hắn có mấy ngàn đàn em, cả đám dều không phải loại lương thiện.

Mặc dù ông biết Ảnh Môn rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến mấy cũng không thể lấy một địch trăm!

Nếu như Láng Hạo xảy ra chuyện trong phạm vỉ quản lý của ông, ông thật sự sẽ xong đời!

Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy tình hình ở hiện trường, ông rốt cục nhìn ra thực lực của Lăng Thống Soái!

“Đã rõ!” Mọi người dừng lại.

“Lăng… Ngài… Ngài không sao chứ?”

Sau đó, Trương Mân Hạo run rẩy đi tới phía sau Lăng Hạo khoảng mười mét.

Không phải ông không muốn lại gần nữa, nhưng sát ý tràn ngập toàn thân Lăng Hạo khiến ông khó có thể tiến thêm nửa bước.

Dù vậy, ông vẫn cảm thấy một luồng sát khí nồng nặc bao trùm lấy mình, toàn thân ông run ray không thể kiểm soát.

“Ông hẳn là hiểu rõ tình hình của nhà họ Lôi đúng không?”

Lăng Hạo nặng nề thở ra một hơi, đứng lên, quay đầu nhìn Trương Mân Hạo.

“Lôi… Gia đình họ Lôi?” Trương Mẫn Hạo và Lăng Hạo nhìn nhau, ông suýt chút ngã quỵu.

Giờ phút này, Lăng Hạo cho ông cảm giác giống như một con quỷ vừa bước ra từ địa ngục.

Tức giận ngập trời, sát ý toàn thân, đôi mắt nhìn thẳng vào ông như hai thanh kiếm sắc bén, khiến ông có cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn.

“Thành viên chính trong nhà họ là ai?” Lăng Hạo tiếp tục trầm giọng hỏi.

“Thế hệ trước của nhà họ Lôi là hai anh em, Lôi Hồng Côn và Lôi Hồng Minh. Lôi Hồng Minh không có người thừa kế, còn Lôi Hồng Côn có ba người con”

Trương Mẩn Hạo hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc trước khỉ nói tiếp.

“Con trai cả Lôi Tiểu Bân và con gái thứ hai Lôi Vân Lệ chịu trách nhiệm chính về tất cả các hoạt động kinh doanh màu xám dưới trướng nhà họ Lôi, như hộp đêm, câu lạc bộ, sòng bạc, võ quán, v.v.”

“Con trai út Lôi Tiểu Quang chịu trách nhiệm quản lý sản nghiệp có thể lộ ra chỗ sáng của nhà họ Lôi, giữ chức tổng giám đốc của tập đoàn Lôi”

“Hắn cũng là người được Lôi Hồng Côn coi trọng nhất trong ba đứa con, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hẳn là người thừa kế nhà họ Lôi, hắn…”

“Lôi Tiểu Quang có con gái đồng lứa với Thụy Thụy phải không?” Lăng Hạo trực tiếp ngắt lời hắn.

“Đúng vậy năm nay sáu tuổi…” Nói đến đây Trương Mần Hạo đột nhiên phản ứng lại, run rẩy: “Thưa ngài, ý của ngài là?”

“Con gái của Lôi Tỉểu Quang cần được ghép tỉm, và Thụy Thụy tình cờ là đối tượng phù hợp!” Lăng Hạo lạnh lùng đáp.

Hít!

Trương Mân Hạo toàn thân run rẩy.

Nhà họ Lôi thật sự đang tìm đường chết!

/zVậy bây giờ Thụy Thụy…?” Sau khi hít sâu một hơi, Trương Mân Hạo lại lên tiếng.

“Đã bị Lôi Hồng Côn đưa đến Giang Hải!” Ánh mắt Láng Hạo đỏ quạch, mỗi lời nói đều tràn đầy tức giận.

“A!?” Trương Mẫn Hạo kêu lên, run rẩy khắp người, ông đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì!

“Ông lập tức phái người định vị điện thoại Lôi Hiểu Quang, tìm cho ra hắn!” Lăng Hạo trầm giọng phân phó.

Vâng!” Trương Mẩn Hạo gật đầu thật

mạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Reng!

Chưa đầy năm phút, điện thoại di động của Trương Mẫn Hạo reo lên.

“Thưa ngài, đã tìm được Lôi Tiểu Quang!” Sau khi nghe điện thoại, Trương Mần Hạo nhìn Láng Hạo: “Hắn đang ở một hội sở thuộc nhà họ Lôi.”

“Gửi địa chỉ cho tôi!” Lăng Hạo nói xong, nhanh chóng bước ra khỏi cửa đại sảnh, đồng thời phân phó.

“Ông phụ trách dọn dẹp nơi này, chuyện của Lôi Tiểu Quang tạm thời không cần ông quản, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông khi cần!”

“Đã rõ!” Trương Mẩn Hạo lớn tiếng đáp lại, sau đó gửi địa chỉ hội sở cho Láng Hạo.

Brừm!

Hai phút sau, Lăng Hạo khởi động xe, đạp ga, xe lao vút đi.

Reng!

Một lúc sau, điện thoại của Lục Nguyệt gọi đến.

“Tình huống thế nào? Bên phía Vũ Hân xảy ra chuyện gì?” Lăng Hạo nhấn nút trả lời, trầm

giọng hỏi.

“Người đứng đầu nhà họ Tôn đã dẫn người tới bắt người nhà cô Tần, muốn cô ấy và anh cùng trở về bồi tội con trai ông ta.” Lục Nguyệt đáp.

“Thật sự không biết trời cao đất dày!” Lăng Hạo cau mày: “Đã giải quyết xong chưa?”

‘Váng!” Lục Nguyệt gật đầu: “Từ nay về sau, nhà họ Tôn sẽ không đến gây phiền toái cho nhà cô Tân nữa.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục hỏi: “Thống Soái, tình hình bên đó thế nào? Tìm được tung tích Thụy Thụy không?”

“Do nhà họ Lôi làm!” Lăng Hạo lạnh lùng đáp, sau đó ngắn gọn nói lại tình hình.

“Nhà họ Lôi đáng chết!” Giọng nói của Lục Nguyệt cũng lạnh thấu xương.

“Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu lập tức đến đó, chúng ta gặp nhau ở đó!” Lăng Hạo tiếp tục nói.

“Rõ!” Lục Nguyệt lớn tiếng đáp.