Dần dần trưởng thành

“Quân sư, đây là danh sách Bính doanh báo lên.”

“Nga, đưa ta xem.”

Tịch Phi Nghiêu nhận phong thư bị sáp đóng kín, mở ra, tỉ mỉ nhìn tên được viết trên giấy, sau đó động bút bên trên tăng thêm một cái tên, rồi xác nhận lại, cất lại như cũ rồi dùng đèn cầy dán lại,

“Cầm đi giao cho tướng quân các ngươi, để nàng ta nhìn lại lần nữa, nếu không có vấn đề liền trực tiếp giao cho đại tướng quân.”

“Thưa vâng.”

Tịch Phi Nghiêu chống cằm, suy nghĩ dáng vẻ nhận được thông báo của Vệ Linh Tê, nhất định sẽ vô cùng khả ái.

Vì để tướng công nhà nàng có chút biểu hiện, Tịch đại chủ tịch có thể nói là phí nhiều tâm tư, cái gọi là cử hành diễn tập cũng bất quá chỉ vì để tướng công bộc lộ tài năng, đương nhiên mấy cái tâm tư này mấy vị tướng quân kia sẽ không biết, bằng không phỏng chừng quân sư cũng hiểm nguy nghìn trùng. Dù sao, đem toàn bộ Thiên Cơ doanh đùa giỡn trong tay, chỉ vì một vài tư tâm, từ xưa đến nay chưa từng có mấy nữ nhân dám làm vậy.Có thể nói, vì Vệ manh vật, Tịch Phi Nghiêu thực hiện từng bước, cũng không biết làm vậy đúng hay sai, chẳng qua nếu chuyện đã phát triển thành như vậy, cũng không còn cơ hội quay đầu.

Tướng công của Tịch Phi Nghiêu nàng, hoặc không làm, làm thì không thể chỉ làm lính quèn!

Không có cơ hội, thì tạo ra cơ hội là được rồi!

Nếu tướng công quá thành thật, vậy một số việc cứ để nương tử ra tay.

Đương nhiên, vì để chăm nom mặt mũi tướng công, loại chuyện này cũng không cần để muội ấy biết sẽ tốt hơn.

Đêm gió lớn không trăng, là đêm để gϊếŧ người phóng hỏa.

Bắt đầu dưới ánh trăng Bính doanh ở đây phản công.

Lần này Bính doanh phái ra tổng cộng hai mươi binh sĩ dùng để tập kích Giáp doanh, vì do tập kích, cho nên trước đó Giáp doanh cơ bản sẽ không biết, liền giống như Bính doanh lúc đầu vậy. Đây là lời quân sư đại nhân đã nói, vì lý do công bằng, không cần thiết thông báo trước, chúng ta muốn xem phản ứng tại hiện trường, mà không phải dự đoán cho một trận diễn kịch.

Lần trước Giáp doanh dùng hai mươi người, cho nên lần này Bính doanh cũng dùng hai mươi người, không hơn không kém mới công bằng.

Vệ Linh Tê chính là một trong số hai mươi người đó.

Đương nhiên, vốn nàng không vào là không được, bất quá quân sư đại nhân chỉ đích danh của nàng, nên đương nhiên không có vấn đề nào nữa hết. Lẽ dĩ nhiên, Bính doanh Trần tướng quân cũng có chỗ không nghĩ ra được, nhị tiểu thơ Vệ gia với quân sư đại nhân có mối quan hệ thế nào? Làm tướng một doanh, đầu lĩnh lớn nhất Bính doanh, sự tồn tại của Vệ Linh Tê nàng tự nhiên biết, giống như các nàng ta những binh lính từ trên trời rơi xuống Thiên Cơ doanh như vậy cũng không phải không có, dù sao đều là đi cửa hậu cả, làm sao có thể có cùng đãi ngộ với lính quèn chân chính được? Dù trên bề mặt là vậy, nhưng tổng cũng có chiếu cố, chỉ là không làm cho rõ ràng thôi.

Còn lần này, Vệ Linh Tê bị điểm trúng tên liền có chút để người ta không nghĩ ra được, chẳng lẽ có quen biết? Trần tướng quân không cách nào chắc chắn hàm nghĩa làm vậy của quân sư, đến tột cùng là giúp nàng ta, hay là hại nàng ta? Lần tập kích này dù Bính doanh cũng có tăng cường huấn luyện, nhưng Giáp doanh cũng đã được tập kích một lần, hơn nữa quân sư ngả bài không theo lẽ thường, đối với bên dưới Bính doanh càng được huấn luyện thật tốt một phen, chỉ sợ ngày nào đó Bính doanh cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự.

Quân sư làm việc, cho tới bây giờ đều để người không thể nhìn thấu.

Tổng cộng hai mươi người chia thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội năm người, thi hành nhiệm vụ không giống nhau, mà nhiệm vụ riêng của các nàng lúc trước đã được quân sư cho vào cẩm nang.

Đương nhiên, túi gấm này cũng do quân sư cho, quân sư đại nhân thật sự mọi chuyện tính toán đều có mặt.

Còn lúc này, Vệ Linh Tê cầm túi gấm ra, ở trước mặt bốn người từ từ mở tờ giấy bên trong.

Lần này, Vệ Linh Tê là tiểu đội trưởng đội ba, về phần tại sao nàng là đội trưởng, lần này thật đúng là dựa vào thực lực, không có ai trợ giúp.

“Cạo lông mày đại tướng quân Giáp doanh.”

Nhìn thấy nhiệm vụ quỷ dị, năm người chỉ cảm thấy quay cuồng tại chỗ, dù là Vệ Linh Tê cũng nhìn đến ngây ngốc, đây cũng xem là nhiệm vụ? Nhìn thế nào cũng thấy giống một loại đùa cợt?!

Nàng ở trong quân doanh cũng gần một tháng, tự nhiên không còn ngây thơ như trước, tối thiểu một vài nhiệm vụ nên có hoặc liên quan đến doanh trại nàng vẫn biết, nhưng lúc nhìn thấy tờ giấy, Vệ Linh Tê chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có quạ đen bay qua, nhiệm vụ không đáng tin cậy như vậy đến tột cùng là ai đã nghĩ ra?

Vệ manh vật tự nhiên sẽ không nghĩ tới, nhiệm vụ trứng ung này chính là nương tử dấu yêu của nàng nghĩ ra, bằng không nàng sẽ không có nét mặt như bây giờ?!

“Này, là thứ gì vậy?”

Nữ binh nói chuyện là người nhỏ tuổi nhất trong năm người, tên Lâm Uy Vũ, đại khái mẫu thân và nương thân hy vọng nàng sẽ uy vũ không gì sáng bằng, cho nên lấy cái tên như thế, đáng tiếc thật không thể phối hợp với bản thân nàng.

“Hẳn đây không phải do Trần tướng quân viết.” Nữ tử nhận lấy tờ giấy so sánh.

“Nếu ta đoán không lầm, đây chính là bút tích quân sư.”

“Mộc Quỳnh, ngươi nói quân sư này rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Nữ tử thấp bé chống nạnh, không nhịn được than phiền: “Lần trước cho Giáp doanh tập kích Bính doanh chúng ta, lần này lại để Bính doanh tập kích Giáp doanh, nàng ta là gây khó dễ cho Thiên Cơ doanh chúng ta sao? Muốn làm ba doanh náo loạn lên mới cam tâm đúng không?!”

Nữ tử cao gầy nhíu mày, “Cao Cáo, ý tứ của quân sư, ngươi làm sao hiểu được? Bằng không, quân sư hôm nay của cơ doanh đã là ngươi rồi.”

Tiểu lùn nữ tức giân trợn mắt nhìn Mộc Quỳnh, không nói gì cả.

“Linh Tê, ngươi nói xem?”

Nói lời này là nữ tử cuối cùng trong năm người tên Kim Đại Kim, nghe nói xuất thân từ thương nhân, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cứ xin nhập ngũ, vì vậy trốn nhà rời đi, cuối cùng gia nhập Thiên Cơ doanh.

“Quân mệnh, há có thể không nghe theo?!”

Vệ Linh Tê những ngày này đều cùng bốn người lăn lộn chung một chỗ, chỉ vì một đêm này, các nàng trong hai mươi người đã bỏ ra rất nhiều, làm sao sẽ nửa đường bỏ cuộc được?

Bắt đầu từ khi bị Trần đại tướng quân chọn ra, số mệnh hai mươi người này trở nên không giống.

Từ không ai biết đến đi đến bộc lộ tài năng, chỉ còn thiếu cơ hội.

Đối với các nàng mà nói, tối nay chính là cơ hội tốt nhất.

Lính không nghĩ tới làm tướng không phải lính tốt, lính mà không muốn lập công không bằng về trồng khoai lang cho rồi.

Trong lòng Vệ Linh Tê cũng nghĩ như vậy.

Thời điểm nàng đối mặt nương tử vẫn giữ chân thuần, thời điểm đối mặt Liễu Trì, có tình nghĩa ‘huynh đệ’, lúc tiến hành nhiệm vụ lại thành thục mà chưa từng ai biết đến.

Mỗi người đều có nhiều mặt, lúc đụng chuyện sẽ không giống, thái độ cũng không giống.

Thay đổi người nhanh nhất chính là hoàn cảnh.

Mà doanh trại lại là một nơi có thể thay đổi con người.

“Vậy thì, hãy để quân sư xem kỹ một chút, Bính doanh chúng ta cũng không phải tiểu tử vô dụng!”

Lâm Uy Vũ nắm quả đấm, nhìn về phương hướng Giáp doanh, trong mắt sôi sục tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Ân!”

Bốn người nghe thấy lời này, ánh mắt không khỏi sáng lên, trong lòng tự có một phen hào khí.

Ai cũng không nghĩ tới, trong tương lai năm vị tướng quân để cho Tây Phượng Quốc kính ngưỡng giờ phút này bắt đầu bước lên võ đài lịch sử.

Mà người ở sau đẩy các nàng đi lên chính là quân sư đại nhân của ngày hôm nay, Tịch Phi Nghiêu.

Trận này Tịch đại chủ tịch chấp tay đánh cờ, thay đổi số mạng của quá nhiều con người, thậm chí thay đổi toàn bộ Tây Phượng Quốc.

Đời người, ai lại có thể đoán trước được?!

Ngay cả Tịch Phi Nghiêu bản thân cũng không nghĩ tới, một ý niệm của nàng đã làm thay đổi cả một thời đại.