Hồi môn*

Ngày thứ ba sau khi thành thân con rể mang theo quà cùng tân nương về nhà mẹ, bái kiến mẫu thân của nương tử, nương thân cũng thành người thân thuộc, được coi là hồi môn.

Thời điểm trở về, quà mang theo càng nhiều, đắt giá càng nói rõ sự hài lòng và kính trọng đối với tân nương, cũng đại biểu địa vị và thân phận bên nhà ngoại tử.

Đương nhiên, hai vị gia trưởng Vệ phủ đối với danh mục quà tặng hồi môn lần này châm chước rồi lại châm chước, suy xét rồi lại suy xét, cuối cùng chuẩn bị đầy đủ một phần quà đáp lễ vừa thể diện lại hài lòng.

Dù sao, quà tổng cộng có mười tám rương, trong đó ba rương do nữ hoàng ban thưởng cho lần thành hôn này của Vệ Linh Tê và Tịch Phi Nghiêu, hai phủ mỗi người một nửa.

“Linh Tê, lần này đến Tịch phủ ngươi phải thật tốt nghe lời nương tử ngươi, phải ngoan hiểu chuyện, đừng gây ra phiền toái cho nương tử, biết chưa?” Vệ Văn Võ dặn đi dặn lại.

“Còn nữa, sau này ở lại Tịch phủ, ngươi đừng làm mẫu thân mất mặt, làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ, đã hiểu chưa?” Đối với đứa con gái thứ hai này, nàng thật lòng không yên tâm a!

“Mẫu thân, nữ nhi biết rồi.”

Vệ Linh Tê rất cao hứng nắm tay Tịch Phi Nghiêu, tùy ý gật đầu, đối với lời giảng đạo của Vệ Văn Võ không để trong lòng.

“Nương thân, người yên tâm, con sẽ trở về thăm hai người.”

Thấy Trần Uyển đang muốn hé miệng nói gì đó, Vệ Linh Tê lập tức trước một bước nói.

“Con với nương tử sẽ sống qua ngày thật tốt, ân, tuyệt đối không để cho người lo lắng.”

“Mẫu thân, nương thân, hai người yên tâm, con dâu sẽ chăm sóc thật tốt cho tướng công.”

Tịch Phi Nghiêu đối với hai vị gia trưởng hành lễ nói.

“Tốt, có con chúng ta cũng an tâm.”

Hướng về phía con gái ngốc ngếch, Vệ Văn Võ cùng Trần Uyển đã không có gì đáng nói.

Bái biệt Vệ Văn Võ cùng Trần Uyển, Vệ Linh Tê dắt Tịch Phi Nghiêu lên xe ngựa, mọi người theo sau mang theo rương, hướng Tịch phủ đi đến.

Còn Vô Nhai Tử, nàng bảo sẽ tự mình đi, cho nên không cùng một đường với các nàng.

“Nương tử, sau này chúng ta sống ở nhà nàng sao?” Vệ Linh Tê hưng phấn phe phấy tay Tịch Phi Nghiêu, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Có điều nương tử không phải đã nói mẫu thân, nương thân đều đã đi trước cả sao? Chẳng lẽ là thân thích của nương tử?!”

“Tướng công, Tịch phủ là của nương tử, sau này cũng là của muội.”

Tịch Phi Nghiêu suy nghĩ một chút, có một số việc cũng không cần phải nói cho Vệ Linh Tê, tránh cho đem nàng dạy hư.

“Cho nên, đây là nhà của chúng ta.”

“Có thật không?”

“Ừm.”

“Vậy sau này ta không cần lo lắng bị mẫu thân quở trách rồi, cũng sẽ không bị giam trong phòng chứa củi!”

Vệ Linh Tê hài tử này bóng ma vẫn còn, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là chuyện này.

“Sau này trong nhà ngoại trừ nương tử ra, tướng công chính là lớn nhất, tướng công muốn làm gì thì cứ làm.”

Xe ngựa lảo đảo lắc lư Tịch Phi Nghiêu có chút nhức đầu, tựa vào trong lòng Vệ Linh Tê, chơi đùa ngón tay của nàng, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt triệu chứng đau đầu.

“Nương tử, nàng thật tốt!” Vệ Linh Tê rục rịch cảm động, quả nhiên, vẫn là nương tử tri kỷ nhất.

Ôm thân thể mềm mại của nương tử, trong lòng bạn học Vệ kiêu ngạo không thôi, hừ, trước kia mấy người xem thường ta, các ngươi liền hâm mộ ta đi! Ta có nương tử rồi, cái gì cũng không sợ.

Đến Tịch phủ, Vệ Linh Tê rất tự giác đỡ nương tử xuống xe, sau đó mọi người mang rương lễ vật vào Tịch phủ, tự có người ra nhận.

“Tiểu thư, lão gia trong sảnh chờ ngươi.” Tịch quản gia hướng Tịch Phi Nghiêu nháy mắt.

“Được, ta biết rồi.” Tịch Phi Nghiêu gật đầu một cái.

“Quản gia, đưa cô gia vào phòng xem qua một chút, nếu không hài lòng liền đổi phòng khác.”

“Dạ.”

“Nương tử, ta không cần đi sao?” Vệ Linh Tê có chút không hiểu.

“Có phải hay không gia nhân của nương tử không thích ta?”

“Tướng công, đừng nói mò, có một số việc tướng công không cần để ý đâu.”

Tịch Phi Nghiêu không muốn tướng công ngốc nhà mình chắp tay hành lễ với những người không quan trọng, cho nên, trực tiếp đuổi nàng đi hậu viện, tự mình đi tiền sảnh.

Nên diễn kịch cũng đã diễn xong, cho nên, người nên lui khỏi sân khấu hẳn cũng nên lui rồi.

Đuổi hai người trên danh nghĩa phụ mẫu xong, Tịch Phi Nghiêu mới xoay người đi tìm Vệ Linh Tê.

Lúc này Vệ manh vật đang nằm lăn lộn trên giường ngủ của Tịch Phi Nghiêu, hắc hắc, sau này đây chính là phòng của nương tử và ta.

Thời điểm ở trong Vệ phủ, Vệ Linh Tê đối với phòng của mình không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đến Tịch phủ, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cảm giác nhìn thấy thứ gì cũng đều thuận mắt, trước kia nương tử ngủ ở đây, hô hô, quả nhiên có một cỗ hương vị của nương tử.

Cũng may quản gia có chuyện đi trước, nếu không tình cảnh này của Vệ Linh Tê không để cho nàng xấu hổ không được.

Vệ Linh Tê lăn qua lộn lại dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, dứt khoát nằm bên trên ngủ luôn, cũng không biết lúc nào nương tử sẽ đến, ta trước tiên nghỉ ngơi một lát.

Tối qua ‘tướng công’ nàng thật lợi hại, sáng lại thức dậy sớm, ôm nương tử trên xe ngựa lắc lư ngược lại cũng không thấy mệt, bây giờ rảnh rỗi, thật rất buồn ngủ, cho nên dứt khoát liền nằm ngủ trên giường.

Tịch Phi Nghiêu vừa tiến vào liền thấy Vệ Linh Tê co ro thân người, ôm chăn, đang ngủ say.

Không khỏi thả chậm bước chân, khe khẽ đi tới mép giường, nhìn khuôn mặt say ngủ không chút đề phòng, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Vệ Linh Tê, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt này vẫn sẽ bất giác bị nàng hấp dẫn.

Buổi sáng thức dậy, mỗi lần đều sẽ không nhịn được gặm một cái.

Bởi vì, thật sự rất đáng yêu.

Có thể lừa được manh vật như Vệ Linh Tê, nàng chuyển kiếp cũng coi như không uổng phí chuyến này.

Ngay tại Tịch Phi Nghiêu cảm khái vạn phần, thì đúng lúc quản gia xuất hiện ở cửa, Tịch Phi Nghiêu cau mày ra ngoài, lại nghe nàng nói tin tức của Phượng Tử Sam.

Tốc độ của thái nữ điện hạ này thật đúng là mau lẹ.

Cho người không được làm phiền Vệ Linh Tê, sau đó đến thư phòng phía trước ra mắt thái nữ điện hạ.

“Thái nữ điện hạ ——”

“Ừ, Tịch Phi Nghiêu, tân hôn vui vẻ chứ?” Cười nhạo nhìn Tịch Phi Nghiêu sắc mặt lạnh lùng.

“Tiểu muội Linh Tê mặc dù ngu ngốc, nhưng trong một số chuyện hẳn vẫn có thể làm cho ngươi hài lòng.”

Phượng Tử Sam nhấp ngụm trà gia nhân đưa lên, cười nói.

Ý trong lời nói của Phượng Tử Sam, nàng làm sao sẽ nghe không hiểu? Chỉ là Tịch Phi Nghiêu cũng không biện giải, như cũ cao thâm khó lường cười một tiếng.

“Phi Nghiêu rất hài lòng.”

Đúng vậy, nàng làm sao sẽ không hài lòng? Linh Tê rất ngoan nha! Có thể nói, mỗi tối nàng đều ăn rất no.

“Vậy thì tốt.”

Phượng Tử Sam không nghĩ tới Tịch Phi Nghiêu một chút ngượng ngùng cũng không có, quả nhiên, Phi Nghiêu không giống với một nội tử.

“Hôm nay điện hạ tới, chẳng lẽ là nói cho Phi Nghiêu, cửa hiệu đã tìm xong rồi?”

“Không sai, phố Đông khu phố phồn hoa nhất, hầu bao của bổn điện hạ liền dựa vào ngươi.”

Thì ra, Tịch Phi Nghiêu hợp tác làm ăn với Phượng Tử Sam, cái gọi là có người đỡ đầu thì dễ làm ăn hơn.

Bất kể ở cổ đại hay hiện đại, nếu không có núi dựa vào, cơ bản không thể có biện pháp sinh tồn, nói gì đến đại phát tài.

Đây cũng là lý do tại sao cần phải có cái đạo lý quan thương cấu kết.

Phượng Tử Sam bỏ ra cửa hàng cùng mạng lưới giao thiệp, Tịch Phi Nghiêu bỏ ra nhân lực, tài lực cùng sáng kiến, hỗ trợ lẫn nhau.

Ngày thứ ba sau khi thành thân, Tịch đại chủ tịch rốt cuộc bước chân vào con đường gian thương, vì sự giàu có mai sau mở ra một sự khởi đầu tốt đẹp.

***

Gian thương…nhân vật chính hảo khó làm (||| ̄∇ ̄)