Đỗ Vinh hoảng sợ nhảy lùi về phía sau, giữ khoảng cách. Gã phải xem xét lại cách chiến đấu, đối thủ này, khá khó xơi.

Thuỷ Hành Bộ, quá khó để đánh trúng.

Phải hạn chế không gian di chuyển của hắn.

Đỗ Vinh giơ chân lên, dồn 6 lần lực lượng của bản thân, vào bắp chân, giẫm xuống.

Uỳnh!!

Cước Đạp Thực Địa!

6 lần lực lượng, không ngưng tụ một chỗ, mà tản mát ra xung quanh, mặt đất bị tàn phá, gồ ghề, lởm chởm.

“Mặt đất lởm chởm như vậy, để xem mi dùng Thuỷ Hành Bộ làm sao!”, Đỗ Vinh đắc ý nghĩ. Địch thủ của hắn, đúng là không sử dụng Thuỷ Hành Bộ nữa, hắn đang đứng đó, bất động.

Cơ hội! Đỗ Vinh vươn cùi chỏ về phía trước, từng bước chân giẫm uỳnh uỳnh trên mặt đất, toàn bộ cơ thể gã co cứng lại thành một khối, gã lao tới như một cỗ xe tăng.

Đại Lực Xung Phong!!

Đối thủ của gã không thể dùng Thuỷ Hành Bộ để tránh né, chỉ có thể nhận lấy đòn tấn công này.

Hự!!

Cùi chỏ của gã không húc được vào đối phương, mà bị cản lại. Hai bàn tay của Quang, tạo thành một thủ thế kì lạ, cản lại cái cùi chỏ vạm vỡ kia. Người hắn gồng lên.

“Một kẻ nhỏ con như mi, cũng dám cản ta?”

Đỗ Vinh vẫn lao tới, như một tảng đá lớn, chồm lên người Quang. Quang bị đẩy lùi về phía sau, tầm 1m, nhưng tới đó là hết.

Đỗ Vinh nghiến răng, dù hắn tiếp tục đẩy, tên này vẫn vững như bàn thạch.

Hắn nhìn xuống hai chân đối thủ. Hai bàn chân, như cắm sâu xuống mặt đất. Hắn và mặt đất như đã trở thành một.

- Là Thiên Cân Trụ? Không, đây là...

Thổ Hành Bộ!! Đỗ Vinh không dám nói ra, vì hắn cũng không dám tin. Khinh công, nếu chỉ chia ra 3 cảnh giới, đúng là có hơi nông cạn. Trên thực tế, 3 cảnh giới chỉ là nói riêng về thuần Khinh công mà thôi, khi kết hợp nó với những môn học khác, lại tạo nên những cảnh giới mới.

Ví dụ như Ngũ Hành Bộ Pháp! Kết hợp giữa Dịch học và Khinh công.

Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ kết hợp vào bước di chuyển, linh hoạt khó lường.

Thuỷ Hành Bộ, lại có thể lướt trên đất bằng, bởi vì đã sử dụng tới tính uyển chuyển của nước.

Thổ Hành Bộ, lại có thể trụ vững như bàn thạch, biến mình thành một phần của mặt đất.

“Nhưng, cũng chỉ đến vậy mà thôi!” Đỗ Vinh thầm nghĩ. Thổ Hành Bộ, dù có trụ vững tới mấy, cũng có giới hạn. Giới hạn ấy, lại quyết định bởi lực lượng của hai bên. Bước chân có bám chặt xuống đất thì sao chứ, liệu cơ thể hắn có cứng rắn như mặt đất không? Không! Vậy nên chỉ cần gia tăng lực lượng, xương cốt, cơ bắp của hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Nhìn thì giống như đà lao tới của Đỗ Vinh đang bị Quang cản lại, nhưng đối với Đỗ Vinh, đây lại là tình thế có lợi. Bị cản lại, gã càng dễ dàng tích súc lực lượng.

Một lần lực, hai lần lực,..., bảy lần lực, tám lần lực,..., mười lần lực!!

Tới mười lần tích súc, không còn là cảnh giới Đại Lực nữa, mà đã là Cường Lực!

Cường Lực Xung Phong!!

Cả người gã đang gồng lên như một cái lò xo, bất ngờ bung ra!!

Mười lần lực đạo, phát!!

Nhưng, ngay lúc này, Quang cũng đã hơi cảm nhận thấy Cường Lực, hắn không chống chọi lấy thứ Cường Lực ấy, mà uyển chuyển, né sang một bên.

Lại là Hành Vân Lưu Thuỷ!

Sự đáng sợ nhất của Ngũ Hành Bộ Pháp, không phải bởi uy lực của từng loại Bộ Pháp, mà bởi sự chuyển đổi mượt mà từ loại này sang loại khác.

Từ Thổ Hành Bộ, chuyển về Thuỷ Hành Bộ.

Đỗ Vinh tích súc một đống lực lượng, nay lại đâm sầm vào không khí, hụt đà, lao thẳng tới trước, đâm đầu vào tường một tiếng rõ to.

Uỳnh!!

Gạch đá rơi vụn, đè lên người gã, thành một đống ngổn ngang. Bụi bặm bay đầy.

Đỗ Vinh khó nhọc văng hết đống gạch đá, đứng dậy, chỉ nhìn thấy sau làn khói bụi, kẻ đeo mặt nạ vẫn đứng đó, hai tay giăng ngang, tay trái phát ra khí nóng bừng bừng, bốc lên thành lửa, tay phải toát ra khí lạnh buốt, tụ lại thành nước.

Tư thế giăng ngang này, sao mà giống.... vị trí trong Bát Quái, Ly và Khảm, Lửa và Nước!!

Vương Vũ Hoành, giơ một cây đũa lên trời, một cây xuống dưới đất, là để bắt lấy Càn và Khôn.

Kẻ lạ mặt này, lại giơ hai tay sang ngang, bắt lấy Ly và Khảm!!

Tư thế tuy khác nhau, nhưng mục đích, dường như lại chỉ có một.

Hai cánh tay ấy vẽ thành một hình tròn, rồi uốn lượn xuống, chạm vào nhau, vẽ nên, một hình Âm Dương!

Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Vinh thất kinh. Lắp bắp không nói nên lời. Hắn chỉ có thể phản xạ, ngay lập tức, co người thủ thế, hai tay bắt chéo đưa lên trước mặt.

Toàn bộ người hắn gồng lên.

Mình Đồng Da Sắt!

Toàn bộ lớp da của hắn, cứng lại như thép, đao thương bất nhập. Gân cốt, bắp thịt, đều tạo nên những kết cấu vững chãi không gì lay chuyển.

Đây là chiêu bài phòng ngự cuối cùng của Đỗ Vinh. Dùng chiêu này, hắn bất động, không thể di chuyển, không khác gì bao cát. Nhưng bù lại, có lực phòng ngự kinh người!

Vương Minh Quang, hai cánh tay đã chạm vào nhau. Tay phải hắn, Thuỷ Khí bộc phát ra, tạo thành hình dáng... một cây cung. Tay trái, Hoả Khí, kéo căng về phía sau, hoá thành một mũi tên.

Khí thế này, như bài sơn đảo hải, bộc phát ra. Đỗ Vinh đang gồng người thủ thế, đưa mắt nhìn, thất kinh. Hắn như nhìn thấy... ảo ảnh của rồng!

- Âm Dương Long Khí Tiễn!! Mày... mày là người của Vương tộc!!

Quang đã thả tên, mũi tên lửa, bay qua cây cung nước, phát ra những tiếng xèo xèo. Tiếng xèo xèo lớn dần, trở thành tiếng rồng gầm, mũi tên biến thành hình rồng, uốn lượn lao tới, khí thế như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Sáng hôm sau, người ta nhìn thấy xác của Đỗ Vinh, bị cháy đen, như đóng đinh trên tường. Trên bức tường, còn có dấu hiệu hình rồng uốn lượn, tạo thành Âm Dương.

Tin tức này, lan truyền rất nhanh, mọi thế lực tại Hải Thành, dù là trong sáng hay ngoài tối, đều phải bàn bạc, đều phải giật mình.

Hình rồng Âm Dương này, như báo hiệu một hồi hạo kiếp sắp tới. Có lẽ không chỉ ở Hải Thành, mà còn trên toàn Đế quốc.

Ám Hành Sứ Giả, của Vương tộc, đã lại xuất hiện.
- Ê, Hồng, có chuyện gì mà hớt hải thế?

- Tay quản lý mới, hắn, hắn là Ám Hành Sứ Giả. Mới chỉ bằng Thạc sĩ, đã có thể sử dụng Âm Dương Long Khí!! Thiêu chết cả Đỗ Vinh!!

- Cái đé... Mày bịa chuyện để lừa tao à?! Cấp độ Thạc sĩ, làm sao có thể dùng được Âm Dương Long Khí, mà hắn có phải họ Vương nữa không?

- Mẹ nó, chính mắt tao nhìn thấy. Âm Dương Long Khí, không phải họ Vương thì là ai?? Nhưng nó không dùng Âm Dương, tao thấy rõ, là dùng Ly và Khảm, Lửa và Nước, thay thế cho Âm Dương!!

- Dùng Ly và Khảm, chắc chắn là mới cấp độ Thạc sĩ rồi, nhưng lấy Ly thay Càn, lấy Khảm thay Khôn, lại có thể tạo ra Âm Dương Long Khí, thằng này, là quái vật rồi!

- Quái vật!

- Từ giờ chúng mày đừng cãi nó, nhất nhất nghe lệnh nó, nghe chưa? - Tiếng thằng Hồng khẩn khoản.

- Thôi đi mày, chẳng phải mày là đứa đi gây sự với nó sao?
Ám Hành Sứ Giả của Vương tộc, từ 3000 năm trước, đã nổi danh. Là một người, hay là một quân đoàn, không ai biết. Chỉ biết, Ám Hành Sứ Giả, đã sát cánh cùng Vương Thái Tổ, lập nên cả một triều đại oai hùng.

Từ đó về sau, mỗi đời Đế Vương, đều sở hữu dưới trướng mình Ám Hành Sứ Giả, như một thanh bảo đao trảm bất cứ thế lực nào chống đối. Nền móng Vương triều Đại Nam, không đâu không có dấu ấn của Ám Hành Sứ Giả.

Vô tung vô ảnh, chỉ biết rằng, kẻ đó mang dòng máu Vương tộc, đeo mặt nạ, sử dụng Âm Dương Long Khí Tiễn để kết liễu đối phương.

Hình rồng Âm Dương quanh xác chết, dính chặt lên tường, chính là dấu hiệu.

Từ 1000 năm trước, dấu hiệu ấy không còn xuất hiện, ai cũng nghĩ, thiên hạ đã thái bình, Ám Hành Sứ Giả cũng không còn tồn tại nữa.

Nhưng sau 1000 năm, tại một bức tường của Hải Thành, lại xuất hiện một xác chết, và một hình rồng Âm Dương.

Kẻ chết là Đỗ Vinh, một tên gián điệp trong Thanh Hải, lén lút làm việc cho Trần gia.

Vậy là, sau 1000 năm, Ám Hành Sứ Giả đã lại xuất hiện!

Tất cả mọi người, đều nơm nớp lo sợ. Đây là dấu hiệu của một giai đoạn tinh phong huyết vũ sắp đến, trên toàn Đại Nam!