Diệp Tử …… à không , hiện tại phải là Dạ Cô Tinh rồi.

Khi Dạ Cô Tinh về đến ký túc xá , ba người bạn cùng phòng , một người thì đang đắp mặt nạ xem video , người nữa thì nằm trên giường đọc tiểu thuyết , còn người kia thì vẫn chưa quay về.

Dường như không ai chú ý có người mở cửa đi vào , hai người vẫn cứ bận rộn với việc riêng của chính mình , ngay cả một cái ánh mắt dư thừa cũng không cho , chứ đừng nói tới mở miệng chào hỏi.

Dạ Cô Tinh cũng không để ý đến điều đó , cầm lấy áo ngủ tiến vào nhà vệ sinh , tắm rửa sạch sẽ một lượt từ trên xuống , xong lại giặt giũa sạch sẽ mới mặc quần áo vào , phơi xong , leo lên giường , dém kỹ màn muỗi.

Từ đầu đến cuối , cô đều không mở miệng nói chuyện qua.

Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến đưa mắt nhìn nhau , từ trong mắt của đối phương nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái.

Trước kia , mỗi lần gặp tình huống như thế đều chẳng phải là Dạ Cô Tinh sẽ chủ động chào hỏi trước hay sao ? Còn phải thật thận trọng mà nịnh nọt nữa , chỉ sợ chọc bọn họ nổi giận , lúc ấy khuôn mặt của cô sẽ giống như chuột nhìn thấy con mèo mà hiện lên vẻ bất an và mất tự nhiên hay sao !Lần này thì thật là hiếm thấy , một cô nhi không cha không mẹ mà lại xụ mặt với bọn họ , trơ trẽn , quả là tiện chủng thiếu dạy dỗ mà !Hai người nhìn nhau , không hẹn mà gật gật đầu , trong lòng đều có tính toán riêng.

Giang Vũ Vi gỡ bỏ mặt nạ , đứng dậy , động tác phô trương làm cho chiếc ghế bên cạnh ngã xuống , chân ghế bằng gang kéo trượt qua sàn gạch , phát ra âm thanh chói tai.

Cánh tay Kha Hiểu Yến run rẩy , không kiềm được mà nổi da gà, chấn động mà thét lên : “ Ối trời ơi – Tiểu Vi à , bạn không thể chú ý một chút được sao ? Thật là khó nghe chết đi được mà ……”Nếu muốn diễn thì cô đương nhiên sẽ vui vẻ mà phối hợp , chỉnh Dạ Cô Tinh , cô cũng cảm thấy rất thích thú.


Giang Vũ Vi che miệng , đột nhiên : “ Ây da ! Hiểu Yến à , xin lỗi nhé , mình không nghĩ là cậu cũng ở đây.

Bạn cũng biết đó , mình là một người tương đối rất ư là bất cẩn , tùy hứng đã thành quen , nghĩ nghĩ Cô Tinh và Tiểu Tuyết cũng đều lớn lên từ viện cô nhi , đối với loại âm thanh này chắc chắn rất đỗi quen thuộc rồi , suy cho cùng chỗ đó ở ngoại ô khắp nơi đều là công xưởng , một chút tạp âm này cũng chỉ là một đĩa món ăn nho nhỏ mà thôi.

”Cô nhi viện được xây dựng ở vùng ngoại thành , nơi đó nhà xưởng mọc san sát nhau , tiếng ồn quả thật rất lớn , là nơi mà Dạ Cô Tinh từng lớn lên.

Còn về “ Tiểu Tuyết” trong miệng của Giang Vũ Vi tên đầy đủ là Lăng Tuyết , là đứa bé cùng một viện mồ côi với Dạ Cô Tinh , hai người cùng thi vào một trường đại học , lại cùng ở chung một phòng ký túc xá , người hôm nay chưa quay về chính là cô ấy.

Kha Hiểu Yến vờ như rộng lượng khua khua tay , “ Không sao , nhưng lần sau phải chú ý , chung quy không phải ai cũng đến từ cô nhi viện loại địa phương đó.

”Hai người anh một câu tôi một câu “ loại địa phương đó ” , ba câu không rời “ cô nhi viện” , âm lượng nói chuyện cũng cao lên mấy phần , nếu là trước kia , cho dù Dạ Cô Tinh có ngủ rồi cũng nhất định sẽ ngồi dậy , mỉm cười giải thích với hai người bọn họ “ Cô nhi viện thật sự rất tốt , không tệ hại như các bạn tưởng tượng đâu”.

Sau đó , bất kể cô có nói như thế nào , hai người họ cũng không để ý đến , chỉ cười và mỗi người một câu chế giễu cô , đem “ cô nhi viện loại địa phương đó” chê đến không đáng một xu , cho đến khi ép khóc người ta mới chịu dừng lại.

Nhưng , lần nữa mở mắt ra , cô đã không còn là Dạ Cô Tinh trước kia mặc người khác ức hiếp , cô là Diệp Tử , số hiệu 073 , đời trước cô là diễn viên tam lưu ma mị trong xương cốt , trên thực tế là tình báo được đơn vị sắp xếp làm mật thám trong giới showbiz.

Không ai biết , cô còn một thân phận khác - - Tổ trưởng Dạ Tổ ( Tổ Đêm), Dạ Nhất.

Dạ Tổ , là tồn tại bí ẩn nhất của Cục tình báo Quân Đội Hoa Hạ , thân phận chính xác của các thành viên bên trong đều thuộc đối tượng được quốc gia bảo mật cấp SSS , ngay cả người nắm quyền đương nhiệm hiện nay cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Dạ Tổ , nhưng không có quyền hạn được biết đến tình hình thật sự bên trong của nhóm.


Có thể nói , cái này xem ra cũng chẳng có chút nguy hiểm gì , thực tế thì là một tổ chức có tính uy hiếp cực lớn.

Bởi vì Dạ Tổ tuy không nằm trong Quân Đội , cũng không có vũ khí , có thể nói là tay trói gà không chặt , nhưng nó lại hiểu rất rõ các tầng tầng lớp lớp , các lĩnh vực ở Hoa Hạ , thậm chí chi tiết thông tin bí mật của tất cả mỗi người , tỉ mỉ đến mức so với trí nhớ của đương sự lại càng đầy đủ và chuẩn xác hơn.

Có thể nói , ở trước mặt Dạ Tổ , tất cả mọi người , bất luận anh là nhà chính trị , thương nhân giàu có , hay người dân thấp bé , hay kẻ đầu đường xó chợ , chỉ cần Dạ Tổ không muốn biết , không có chuyện Dạ Tổ không thể không biết được.

Chính vì vậy một tổ chức tuy rằng không có súng ống đạn pháo , nhưng lại có thể bóp nghẹt yết hầu của một người trong tay đang cầm súng ống đạn pháo kia ; tuy không nằm trong quân đội , nhưng có thể khiến cho người nắm quân quyền phải kiêng dè sâu sắc.

Bởi vì , trên thế giới này tất cả mọi người đều chẳng phải một trang giấy trắng , ai cũng đều có những bí mật riêng không thể nói ra.

Mà bí mật này , có thể dẫn đến chí mạng và nguy hiểm.

Đối với việc vô cớ gây sự của hai cô gái Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến , Dạ Cô Tinh trực tiếp lựa chọn không đếm xỉa tới , bởi vì có câu nói “ được đằng chân lên đằng đầu”.

Quả nhiên , hai người không nhận được phản hồi rất nhanh liền ngừng công kích , ngượng ngùng khép lại miệng.

Các cô còn chưa ngu ngốc đến mức đi “hát tuồng” với một người đã ngủ say như chết , bất luận bạn có nói đến khát khô cả họng , người ta căn bản cũng không nghe thấy , chỉ phí công mà thôi.


Trước khi ngủ hai người ra hiệu bằng mắt , hẹn ngày mai lại tiếp tục.

Tuy Dạ Cô Tinh nhắm chặt mắt , nhưng không có chút buồn ngủ nào , tâm tư đang suy nghĩ rõ ràng , dưới thân âm ỉ đau đã nhắc nhở cô tối nay rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Cô dựa theo chỉ thị đến nơi hẹn , nhưng lại bị cấp trên một phát bắn vào tim , sau khi cô gục xuống , đám người lúc nãy ẩn núp trong bóng tối chen nhau đi lên , lúc ấy những suy đoán trong lòng cô đã chắc như đinh đóng cột.

Tay súng là người trong Cục tình báo Quân Đội MI6 đội trưởng đội hành động số 7 Lâm Diệp , đám người đó và cô đều cùng là đội viên của đội hành động số 7.

Bọn họ sớm đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Diệp Tử , mơ hồ đoán được cô có liên quan đến tổ chức thần bí kia , vì thế bọn chúng mới phát hoảng.

Bởi vì tất cả nguồn tin tức tình báo của Dạ Tổ , đều thông qua mỗi một mật thám được đặt ẩn núp bên cạnh mục tiêu , một năm , năm năm , thậm chí là mấy chục năm , để thu được tin tức.

Bọn họ nghi ngờ Diệp Tử chính là mật thám , mai phục trong đám đông , ngấm ngầm thu thập tin tức của mọi người.

Không một ai mong muốn chia sẻ bí mật riêng trong lòng ra , đó là nơi dơ bẩn nhất trong bản chất của mỗi con người , là phần xấu xí nhất , cũng không ai muốn sự ghê tởm của chính bản thân mình bị người khác biết đến , mà lại còn có thể bình tĩnh coi như không có gì xảy ra.

Cho nên , bọn họ mới ra tay.

Trước đem Diệp Tử dẫn dụ đến vùng ngoại ô , sau đó , giết người diệt khẩu.

“ Lên xe đem đồ cầm đến đây , sau đó về cục phục lệnh”.


Trước khi chết đi cô nghe thấy tiếng của Lâm Diệp.

Xem ra không chỉ đám người đó muốn trừ khử cô , mà cao tầng Tình Báo MI6 cũng có người ngồi không yên rồi.

Đáng tiếc , ngàn tính vạn tính , bọn họ chung quy bỏ sót một điểm - - Người thu thập , ghi nhớ tin tức của Dạ Tổ trước giờ đều không cần dùng bất kỳ tờ giấy nào cả , bởi vì bộ não của mỗi người bọn họ là một cái kho dữ liệu khủng lồ.

Bọn họ ngỡ rằng giết được cô , sau đó tiêu hủy đi cái gọi là “ dữ liệu” thì không còn lo lắng gì nữa ư ?Quả thật rất ngu ngốc !Bọn họ một ngày chưa tìm được “ dữ liệu” đó , thì sẽ thêm một ngày không yên tâm , đáng tiếc bọn họ mãi mãi vẫn không tìm ra được , bởi vì những tin tức dữ liệu đó đều đang nằm trong đầu của cô , căn bản không tồn tại trên thế giới này dưới dạng vật chất.

Giết đi cô , đồng nghĩa với việc mất đi manh mối duy nhất.

Những người đó sẽ từng giây từng phút sống trong nơm nớp lo sợ , thận trọng dè dặt , những “ dữ liệu” đó sẽ châm chích sau lưng bọn họ suốt đời.

Dạ Cô Tinh bỗng mở to mắt , nhìn trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ , mỉm cười.

Chậm rãi câu lên khóe môi giống như hoa mạn chu sa quyến rũ nở rộ , tuyệt mỹ , nguy hiểm , quỷ quyệt.

Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu ……Ngoài cửa sổ đêm tối càng dày đặc , trăng sáng , ngôi sao thưa thớt.

.