- Ha ha ha, nhìn cô kìa! Bổn thiếu gia đây mà cặp bồ với cô để tự hạ thấp mình à? Cô nhìn kĩ thì tạm được thôi chứ không đạt tiêu chuẩn của tôi đâu!
What the..? Oh dear, nó muốn đạp bẹp dí hắn quá. Nhưng phải kiềm chế thôi, bởi nó đang muốn ra khỏi đây mà:
- Vậy tôi đâu có gì hấp dẫn để anh giữ lại đâu, đúng không? Cho tôi về nha?- Nó hạ thấp giọng, giương đôi mắt to tròn, nai nai nhìn hắn thật khẩn khoản.
- Trông tôi dễ dãi lắm hả? Mà thôi, bắt cô thì cũng có lợi gì đâu, nhưng cũng chẳng thể thả cô đơn giản thế được. Hay như vậy nha, nếu cô làm được việc tôi yêu cầu, cô sẽ được tự do. Còn không, tôi sẽ......HÀNH HẠ cô suốt đời. Nên nhớ: tôi là một con người cực kì độc ác đó.
"Sao hắn ác quá vậy. Chắc việc đó khó lắm đây. Thôi thì cứ thử xem thế nào"- Nó quyết định
- Vậy...tôi phải làm gì?
- Uhm..... Cô phải làm sao để Tú Quỳnh không quấy rầy tôi nữa. Thực ra tôi nghĩ cô hông làm được đâu, nhưng cứ thử đi ha, biết đâu lại thành công.-Hắn cười mỉa nó.
"Grrr.......tên đáng ghét."- Nó thầm nghiến răng rồi hỏi:

- Nhưng mà....Tú Quỳnh là ai chứ?
- Oh my gods! Cô không biết cô ấy là ai thiệt hả?- Hắn suýt té xỉu.
- Việc quái gì tôi phải biết?- Nó lên giọng.
- Nè, nói năng cẩn thận giùm tí nha!.....Thôi được rồi, để ngày mai tôi dẫn cô đi gặp cô ấy. Giờ cô về đi. Quản gia!! Dẫn cô gái này về!- Hắn hét lớn.
"Yeah ^_^, được thả rồi, nhưng ngày mai lại rắc rối đây", nó thở dài. Mà thực chất hắn cũng có tốt đẹp gì đâu, kêu người dẫn mình về để biết nhà đó mà. Tên gian xảo.
Tối hôm đó, nó leo lên giường ngủ với chiếc mông ê ẩm do hồi nãy vượt tường mà tường cao quá, làm nó té cái bịch. May mà ông bà chủ nhà không tỉnh dậy. Bao lo nghĩ về chuyện xảy ra cùng nỗi đau của chiếc mông nhấn chìm nó vào giấc ngủ yên bình.......
6:15 sáng hôm sau. Nó cùng Ly đi học. Trên đường đi nó ngập ngừng hỏi Ly:
- Ly này, cậu........có biết Tú Quỳnh là ai hông?
- Biết chứ, bộ cậu tưởng mình "mù thông tin" như cậu hả?- Ly lên mặt.
- Hì hì, đương nhiên là không rồi. Ai chẳng biết bạn Ly nhà ta rất thông thạo chuyện đời chứ!- Nó nịnh Ly.
- Nghĩ được thế là tốt đấy! Mà sao tự nhiên cậu lại muốn biết về cô ấy vậy?
- À không, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là có nghe qua nên mình thắc mắc vậy thôi.
- Thế à? Vậy để mình kể à nghe: Tú Quỳnh là một người rất nổi tiếng ở nước ta. Cô ấy học ở trường Superidol-một ngôi trường nữ sinh rộng lớn ở trung tâm Tp.HCM tụi mình đấy. Những cô gái xinh đẹp, tài giỏi nhất đều tập trung vào học ở đây. Và Tú Quỳnh chính là "công chúa" ở trường đó.
- "Công chúa"? Chắc cô ấy xinh lắm nhỉ?
- Xinh á? Chỉ xinh thôi sao? Tú Quỳnh có khi còn đẹp hơn nữ thần Venus ấy chứ. Trời ơi! Cậu không biết đâu. Cô ấy thực sự, thực sự rất là đẹp. Đã thấy một lần là không bao giờ quên được. Mình đã có cơ hội "lướt" qua cô ấy một lần, chao ôi, đẹp không thể tả! Cô ấy còn là cô gái có chỉ số IQ cao thứ hai nước mình. Tới 170 lận đấy! Không những thế, Tú Quỳnh còn là tiểu thư tập đoàn thời trang I.F đứng thứ tư nước ta. Haizz........Vừa giàu vừa đẹp lại vừa thông minh. Thật đáng ghen tị!- Ly tỏ vẻ ngưỡng mộ.

- Trên đời này có người như thế thật sao?- Nó hơi nghi ngờ.
- Chứ sao! Mà không chỉ có một, có hai lận đấy nhé. Cậu có biết Hoàng Linh - con gái chủ tịch tập đoàn trang sức F.L không (có nhắc đến ở p.1)? Nếu nói Tú Quỳnh là công chúa thì Hoàng Linh phải là nữ hoàng. Báo chí ca ngợi cô bé ấy hết lời luôn đó. Nào là dễ thương như nhân vật truyện tranh; sắc sảo như con dao hai lưỡi; thông minh, tài giỏi như Mari Cuiri..........Mình chỉ mới thấy hình trên báo thôi nhưng mình nghĩ ngoài đời chắc cô bé ấy còn xinh đẹp, dễ thương hơn nữa đó!- Ly xuýt xoa.
- À, cái cô bé mà ngày đầu gặp nhau cậu đã nhầm mình đó hả?
- Ừ, đúng rồi. Nhưng giờ nhìn kĩ thì.......chậc...chậc.- Ly vừa lắc đầu vừa chép miệng.
- Này này, bạn bè phải tâng bốc nhau chứ!- Nó giả vờ dỗi.
- Hì hì, đùa tí thôi mà. Chậc, mới đó mà đã 6:30 rồi. Tụi mình mau đến trường đi.- Ly nhìn đồng hồ.
- Uh, phải đấy!- Nó cười.
..........................
Tùng.......Tùng........Tùng..........."Tan học rồi!"- Lớp nó ùa ra. Nó với Ly liền giục nhau về nhà để ăn cơm (5 tiết học làm hai đứa đói meo rồi mà). Đang rảo bước bỗng tụi nó thấy một đám đông đang vây quanh cổng trường. Chính xác hơn là đang ngắm nhìn một chiếc xe ô tô Zenvo ST1. Chính xác hơn nữa là đám đông đang "ngất đi tỉnh lại" bởi một cậu con trai đẹp như người mẫu, có lẽ cao hơn 1m8, đang tựa vào cửa ô tô trông rất oai phong. Đó là Hải Phong.
- Chết rồi! Chắc cậu ấy đến bắt tụi mình đấy!- Ly nói thầm vào tai nó.
"Trời, hắn đến thiệt kìa! Giờ phải giải thích sao với Ly đây? Hổng lẽ nói cho bạn ấy biết về chuyện tối qua và khai ra part-time job của mình sao? Thôi, sao được, lỡ Ly nghĩ sai về con người mình rồi nghỉ chơi với mình thì sao? Không thể như thế được! Bây giờ làm sao đây?"- Nó băn khoăn.
- Hay tụi mình đi cổng sau đi!- Ly mách kế chuồn.
"Đúng rồi, vậy hắn sẽ không bắt được mình, mình cũng chẳng phải giải thích gì với Ly"- Nó như mở cờ trong bụng, liền bảo Ly:
- Uh, cứ lằm thế đi!
Thế là hai đứa rón rén đi ra sau. Nhưng chuyện đời có đẹp như mong muốn bao giờ. Tại cổng sau, có hai tên to lớn mặc áo đen đứng canh như đang chờ con mồi xuất hiện. Đó là người của Hải Long. Cũng phải thôi, với IQ 210 làm sao hắn để chúng nó trốn thoát dễ dàng như thế chứ.

- Chết tiệt thật! Chắc đó là người của cậu ta. Chứ mấy chú bảo vệ mà như thế này thì học sinh có mà đi đời hết!- Nó bảo Ly.
- Vậy tụi mình phải làm sao đây?- Ly lo sợ.
- Uhm.....để xem nào.............Hay giờ tụi mình cứ đi cổng trước. Ở đó đông, mình lẩn vào sao cậu ta biết được.
- Đúng là chuẩn không cần chỉnh. Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm!- Ly hớn hở.
Thế là hai đứa liền luồn lách vào đám con gái trước cổng trường rồi thoát ra êm thấm. Và......lại một lần nữa, chuyện đời có đẹp như mong muốn bao giờ. Trước cửa nhà trọ Hương Thảo là một gã người Trung Hoa đang đứng với điệu bộ như đang chờ ai. Đó là Liêu Liêu - vệ sĩ thân cận của Hải Long (tên này tính toán kĩ thiệt ). Tụi nó vừa đen trước cửa, Liêu Liêu liền giữ nó lại, đối chiếu với bức ảnh anh ta cầm trong tay, rồi hỏi bằng tiếng Việt rất sành sỏi:
- Cô là Kiều Mĩ Anh Thư, 17 tuổi, giới tính nữ, dân tộc Kinh, học sinh lớp 11A2 trường THPT Hồng Mai, đang trọ ở nhà trọ Hương Thảo đúng không?
Nó há hốc miệng vì sự công bố lưu loát lí lịch trích ngang của nó vừa xong, chưa biết nên trả lời ra sao thì Ly hỏi:
- Ủa, anh ta là ai vậy Thư? Cậu quen người Trung Quốc à?
- Hả...à không...(bỗng có tiếng nói nhỏ: "Tôi là người của cậu Hải Long" làm nó thay đổi câu trả lời).... à mà có. Đây là.........................người anh họ xa từ Bắc Kinh vào thăm mình đó!- Nó lúng túng.
- Vậy sao anh ấy lại hỏi tên và địa chỉ cậu chứ?- Ly thắc mắc.
- À, cái đó.........................Hỏi thăm trước khi nhận người quen là một truyền thống của người Trung Quốc. Vả lại anh ấy đã lâu không gặp mình, phải hỏi mới biết đúng sai thế nào chứ!- Nó nhanh chóng kiếm cớ. (nói dối chuyên nghiệp nhỉ )