Chương 78+79: Hoàn

Editor: Viên Đường

---

Chương 78: Biểu lộ tâm ý

Bộ dáng lặng im của Bạch Vị Hi khiến Quan Sư có chút lo lắng, nàng nhẹ giọng hỏi, "Chị Hi, chị sao thế?"

"Chị không sao?" Bạch Vị Hi lắc đầu, cô cố gắng xốc lại tinh thần rồi cười nói, "Tiểu Sư, em xuống ăn cơm trước đi, chị còn có chút việc cần phải hoàn thành."

Quan Sư không hề nhúc nhích, nàng đứng một hồi rồi đột nhiên cầm lấy xấp tài liệu kia. Bởi vì động tác của nàng có chút đột ngột nên ảnh chụp và tài liệu bên trong bị rơi xuống đất. Thấy vậy, Bạch Vị Hi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt chúng, rồi cô chợt rơi vào cái ôm ấp ám của người kia.

"Chị Hi, chị đang sợ cái gì thế?" Quan Sư ôm Bạch Vị Hi, mặt đối mặt hỏi.

"Chị không sợ." Bạch Vị Hi lắc đầu, nụ cười trên môi có chút gượng gạo, cô quay đầu đi, không dám đối diện với Quan Sư.


Từng tấm ảnh rơi trên mặt đất như những cây kim đang chực chờ đâm lấy cô, khiến cô vô cùng bất an.

Quan Sư nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nàng buộc Bạch Vị Hi nhìn mình, "Chị Hi, chị sợ mối quan hệ giữa chúng ta bị lộ đúng không?"

Đôi mắt Bạch Vị Hi chợt loé lên, cô rũ mi xuống, tránh né ánh mắt của nàng. Biểu tình của cô khiến suy đoán trong lòng Quan Sư càng chắc chắn hơn. Sau một lúc tạm ngưng, Quan Sư nghiêm túc hỏi, "Tại sao chị lại sợ? Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau thì tất nhiên đến một ngày nào đó người ngoài sẽ phát hiện, chị muốn giấu đến khi nào cơ chứ?"

"Chị..." Bạch Vị Hi dừng một lúc.

Cô chẳng muốn dấu diếm phần tình cảm này, thế nhưng cô sợ rằng dư luận sẽ tổn thương Quan Sư. Bởi những lời nói tưởng chừng như chẳng có một chút trọng lượng nào từ những kẻ nấp sau bàn phím ấy còn sắc bén hơn lưỡi dao, thậm chí nó có thể dồn một người vào chỗ chết.


"Chị Hi này, bố mẹ em đã biết chuyện em thích chị rồi, em cũng chẳng quan tâm đến dư luận ngoài kia." Quan Sư chậm rãi nói.

Bạch Vị Hi sửng sốt, trong mắt toàn là kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quan Sư, "Chú dì đã biết rồi sao?"

"Vâng." Quan Sư gật đầu một cách chắc nịch, trên mặt lộ rõ vẻ bất bình.

Tim Bạch Vị Hi đập kịch liệt, sắc mặt dần hồng lên, cô nghĩ ngợi một lát rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

"Hiện tại, Quan Cư đã Tử Tấn chị dồn đến đường cùng, có khả năng cô ta sẽ phải vào tù. Nếu như nó không dừng lại thì cô ta sẽ tung những ảnh chụp này ra ngoài, vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ bại lộ, đến lúc đó..." Nói tới đây, ánh mắt Bạch Vị Hi chợt loé lên, cô ngừng lại.

"Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác thường." Quan Sư nói tiếp.


Bạch Vị Hi cắn môi, gật gật đầu.

"Em không sợ, từ khi chúng ta ở bên nhau thì em đã xác định phải đối mặt với đầy rẫy áp lực rồi." Quan Sư hôn lên mặt Bạch Vị Hi, nàng nở một nụ cười ôn hoà, "Chỉ cần chị Hi không lùi bước thì em sẽ không buông tay."

Cảm giác ấm áp bao trọn lấy Bạch Vị Hi, cô cười nhẹ, "Chị sẽ không lùi bước, chúng ta vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, sao chị có thể từ bỏ được chứ?"

"Vậy thì chúng ta không cần phải sợ sự uy hiếp của cô ta." Quan Sư đắc ý nhếch môi, ánh mắt có chút hung hăng.

"Ừm." Bạch Vị Hi gật mạnh đầu, cô cầm điện thoại rồi gọi đến một dãy số.

Rất nhanh sau đó, đầu bên kia đã vang lên một giọng nam lười biếng, dường như là giọng của Phạm Tử Tấn. Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Vị Hi liền công khai trên Weibo, đính kèm với bài viết là ảnh chụp hôn môi của cô và Quan Sư. Vì cô đã cố ý chọn góc và ánh sáng nên mặt Quan Sư không rõ ràng, nhưng nếu là người quen thì chắc chắn sẽ nhận ra đây là Quan Sư.
Sau đó rất nhiền fans vào chúc phúc, Bạch Vị Hi cũng trả lời vài bình luận. Dù sao đây cũng là lần thứ hai cô công khai yêu đương nên trừ một số ít người công kích ra thì đa phần mọi người đều bình luận chúc phúc và mấy lời gửi gắm khác.

Quan Sư nhìn bài đăng một hồi, nụ cười trên khoé miệng càng lúc càng rõ. Nàng đang định trả lời vài bình luận thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Thấy người gọi là mẹ Quan, Quan Sư lập tức tiếp điện thoại, cười nói, "Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Người trong ảnh là con sao?" Mẹ Quan bối rồi hỏi.

"Đúng vậy." Quan Sư vui vẻ đáp, lông mày hơi nhíu lại, "Sao bố mẹ biết thế?"

"Tiểu Văn cho bố mẹ xem." Mẹ Quan thở dài, bà trầm mặc một hồi lâu mới nói tiếp, "Chúng ta già rồi, không thể hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi như con. Nhưng nếu Bạch tiểu thư cũng có tình cảm với con thì chúng ta an tâm rồi."
Nói đến đây, mẹ Quan thở hắt.

Quan Sư hơi ngẩn người, nàng chậm rãi cười rộ, nhẹ nhàng nói, "Mẹ, con cảm ơn hai người, con mong rằng hai người sẽ tha thứ cho lựa chọn của con, có lẽ việc này sẽ gây phiền toán và tổn thương đến..."

Quan Sư còn chưa dứt lời thì mẹ Quan đã cắt ngang, bà cười nói, "Mấy cái lời nói gió bay đó có là gì cơ chứ, hồi trẻ bố và mẹ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, nào còn sợ miệng lưỡi thiên hạ chứ? Nhưng điều làm mẹ lo là con đấy, phải biết chăm sóc cho bản thân đó, bố mẹ già rồi, cũng không giúp được bao nhiêu."

"Hai người đã cho con sự trợ giúp tốt nhất rồi, không cần phải làm gì nữa đâu." Quan Sư cười nhẹ, trong lòng rưng rưng vì xúc động.

Vì giọng của mẹ Quanh không nhỏ nên Bạch Vị Hi cũng có thể nghe được. Chờ đến khi Quan Sư cúp máy, Bạch Vị Hi mềm giọng nói, "Chị thật may mắn khi gặp được hai người có tư tưởng tiến bộ như chú dì."
"Đó là vì chị Hi đủ ưu tú nên bố mẹ em đều tán thành đấy." Quan Sư cười đáp.

Mặc kệ lời này thật giả, Bạch Vị Hi vẫn rất vui vẻ.

Quan Sư cười một lúc rồi chợt nghi hoặc hỏi, "Thế người thái độ của người nhà chị Hi thế nào?"

"Họ đều tán đồng cả." Bạch Vị Hi nhanh chóng đáp.

Vì cô đã cắt đứt với gia tộc nên những người đó sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, có thể coi như một sự tán đồng rồi.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Quan Sư hưng phấn nhảy dựng lên, nàng vỗ ngực rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bộ dáng phấn khích của Quan Sư làm cô không khỏi cười rộ. Quả thật, Quan Sư chính là lễ vật mà trời cao ban cho cô, nàng kéo cô ra khỏi khoảng thời gian u tối nhất của cuộc đời, hiện tại lại giành tất cả tình yêu cho cô.

Cô đã rất may mắn mới có thể gặp được một thiên sứ như thế.
"Chị Hi, sao chị ngẩn ra thế? Chúng ta đi ăn nào, em đói bụng quá." Quan Sư sờ sờ bụng, bên trong phát ra tiếng "rột rột".

"Ừm, chúng ta đi thôi." Bạch Vị Hi đứng lên, vươn tay nắm lấy tay Quan Sư.

Quan Sư lộ ra một nụ cười xán lạn, nàng đáp lại cái nắm tay của cô.

Những người đồng nghiệp trong công ty đều thấy cảnh tượng này, thế nhưng họ đều ngầm hiểu trong lòng chứ không nói ra. Dù sao họ cũng không ngu ngốc đến mức đi bàn tán về chuyện tình yêu của sếp mình.

Không còn bất ký chướng ngại nào nữa nên Bạch Vị Hi yên tâm công tác. Còn Quan Sư càng không để tâm đến suy nghĩ của người khác, mỗi ngày nàng đều đi theo các đạo diễn trong công ty để học tập.

Cứ thế, bảy ngày trôi qua, ảnh chụp của hai người không những không bị tuồn ra ngoài, trái lại trên Weibo còn xuất hiện một hot search.
# Đạo diễn trứ danh Quan Cư trốn thuế #

Những người khác còn đào lại việc Quan Châu sử dụng ma tuý. Cứ thế, phần bình luận tràn ngập những lời chửi mắng, lúc này Quan Sư mới cảm thấy hả giận.

"Chị Hi, chị xem hot search chưa?" Quan Sư vui vẻ đặt điện thoại trước mặt Bạch Vị Hi.

Bạch Vị Hi nhìn thoáng qua rồi cười nhẹ, "Tình huống thật sự còn nghiêm trọng hơn nhiều, dù Quan gia có ra mặt thì cô ta cũng không thể tránh được vài năm ngồi tù."

"Ha ha, cô ta đáng bị vậy mà." Quan Sư đắc ý cười ha hả.

Bạch Vị Hi duỗi tay nhéo gương mặt của Quan Sư, trên môi xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ.

"Chị Hi, tối nay chúng ta ăn mừng đi, em sẽ trổ tài nấu ăn." Đôi mắt Quan Sư sáng ngời.

"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu, thái độ hoàn toàn cưng chiều nàng. Cô cũng có thể hiểu được sự hưng phấn của Quan Sư.
---

Chương 79: Đại kết cục

Vừa tan tầm, Quan Sư liền kích động lôi kéo Bạch Vị Hi rời đi. Dáng vẻ gấp gáp của Quan Sư làm Bạch Vị Hi không khỏi đỏ mặt, tuy vẻ mặt cô trông có vẻ bất lực nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.

Quan Sư mua rất nhiều đồ ăn, còn cố ý mua một chai rượu và một bó hoa. Sau khi làm cơm chiều xong, Quan Sư bày biện đồ ăn ra bàn và bố trí một bữa tối với ánh nến dịu nhẹ.

Bạch Vị Hi đọc sách xong bèn đi ra ngoài, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ mà Quan Sư đã chuẩn bị

"Chị Hi có thích không?" Quan Sư hồi hộp hỏi.

"Thích." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt cô dần ửng hồng.

Bầu không khí trở nên thật lãng mạn dưới ánh sáng dịu nhẹ của nến, tạo nên khoảng không gian nhu hoà và ấm áp.

Hôm nay Bạch Vị Hi uống nhiều hơn một chút, nhưng tửu lượng của cô khá tốt nên chỉ có chút chếch choáng. Quan Sư thì chẳng động đến giọt rượu nào bởi nàng đã quá hiểu tửu lượng của bản thân, thế nhưng nàng lại dụ dỗ Bạch Vị Hi uống rượu.
"Chị Hi, chị nếm thử món cá này đi." Quan Sư gắp một miếng cá, sau đó lại rót thêm rượu cho Bạch Vị Hi.

Bạch Vị Hi cười cười, cô uống cạn rượu trong ly.

Sau khi ăn uống no say, Quan Sư căng thẳng sờ lên chiếc nhẫn trên tay, nàng chớp chớp mắt, "Chị Hi ơi, hôm nay em có thể không ngủ trên sàn không?"

"Không ngủ trên sàn hả? Thế em muốn ngủ ở đâu?" Bạch Vị Hi chống cằm, gương mặt mỹ lệ hơi đỏ lên vì men say.

Ánh nến lung linh như tấm nền hoàn hảo khiến vẻ đẹp của cô càng trở nên nổi bật, làm cho người ta cảm thấy choáng váng.

Trái tim Quan Sư như nhảy dựng lên, nàng mím môi, nhỏ giọng đáp, "Em muốn... Ngủ với chị..."

(Ngủ trong nằm ngủ hay ngủ theo ý gì thì mọi người biết rồi đấy =))))

"Hả?" Bạch Vị Hi nhướng mày, hai mắt hơi mở to.

"Ngủ bên cạnh chị." Cổ họng Quan Sư như nghẹn lại, nàng nhanh chóng nói.
Nghĩ đến lời ban nãy khiến mặt nàng không khỏi đỏ bừng.

Tức khắc, Bạch Vị Hi cười khẽ, không biết có phải vì cồn hay không, nhưng vẻ mặt đáng thương của Quan Sư khiến cô rất muốn bắt nạt nàng.

"Ngủ cạnh chị sao? Không phải mấy ngày nay em đều ngủ bên cạnh chị hả?" Bạch Vị Hi hỏi ngược lại.

"Không phải bên cạnh theo ý đó, ý em là..." Quan Sư càng nói càng đỏ mặt, con ngươi dường như có chút lấp lánh ánh nước vì ấm ức.

"Bên cạnh theo kiểu nào? Tiểu Sư phải nói rõ chị mới hiểu." Bạch Vị Hi nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt mê ly.

Giờ Quan Sư mới biết mình đang bị cô trêu đùa, tức khắc, nàng đứng dậy, phồng má nói, "Em mặc kệ, hôm nay em phải ngủ cùng giường với chị Hi, ngủ bên cạnh theo kiểu hai người nằm sát vào nhau ấy."

Không đợi Bạch Vị Hi trả lời, Quan Sư liền chạy về phòng.
Bạch Vị Hi có chút buồn cười, cô chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới vào phòng.

Trong phòng không bật đèn, Bạch Vị Hi vừa bước vào đã bị người kia đè lên giường. Trong màn đêm u tối, có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cô còn chưa kịp kinh hô thì cánh môi đã bị người kia lấp kính

Bạch Vị Hi có thể cảm nhận được, động tác của Quan Sư tuy vội vàng nhưng lại không kém phần thận trọng, như thể nàng sợ khiến cô bị thương vậy.

"Kỹ thuật hôn của Tiểu Sư ngày càng tốt nha." Chờ đến khi hai người tách ra, Bạch Vị Hi cười, môi buông lời trêu ghẹo.

Vì trong phòng rất tối nên cả hai người không thấy được biểu tình của người kia, sự thẹn thùng của Quan Sư dịu đi không ít, nàng lại tiếp tục áp lên người cô. Cái hôn lúc này chẳng còn ôn hoà như trước nữa, mà nó mang theo sự mãnh liệt và chiếm hữu.
Bạch Vị Hi thả lỏng thân thể, tùy ý để Quan Sư hôn môi.

Chẳng biết từ khi nào, quần áo trên người cô dần dần vơi bớt, khi cô nhận ra thì hai người đã nằm trên giường.

"Chị Hi, em..." Bạch Vị Hi chống tay cạnh người Bạch Vị Hi, hơi thở ấm nóng của nàng phả vào cô.

Bạch Vị Hi cười, chủ động câu lấy cổ của Quan Sư.

Hai người dần dần hoà làm một.

"Chị Hi, em yêu chị." Quan Sư nắm chặt tay Bạch Vị Hi, nói ra lời yêu thương từ sâu trong trái tim nàng.

"Chị cũng thế." Bạch Vị Hi hạnh phúc đáp lại.

Dường như dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu chính là thế, hai người trao trái tim và sự tín nhiệm cho người con lại.

Lời hồi đáp của Bạch Vị Hi khiến lý trí Quan Sư đứt đoạn, cho đến khi nàng thoả mãn thì mới nhận ra trên người cô toàn là dấu vết do nàng làm ra.

"Chị Hi, em ôm chị đi tắm rửa nhé." Quan Sư vui vẻ nói, nàng nép sát vào người cô rồi hôn hôn lên mặt.
Bạch Vị Hi mệt đến mức không nói nên lời, tuỳ ý để Quan Sư ôm mình, ngay cả tắm xong từ lúc nào cô cũng chẳng biết.

Ánh nắng ấm áp buổi sớm mai nhẹ nhàng len lỏi vào phòng, Bạch Vị Hi vừa mở to mắt đã nhìn thấy gương mặt tươi cười được phóng đại của nàng.

Gương mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống ấy khiến cô không khỏi cười rộ.

"Chào buổi sáng, chị Hi." Quan Sư hưng phấn nói, nàng nhích lại gần rồi hôn lên môi cô.

"Chào buổi sáng, Tiểu Sư." Bạch Vi Hi vẫn chưa tỉnh lắm, cô duỗi tay nhéo gương mặt của Quan Sư, "Mỗi ngày về sau đều sẽ tốt đẹp như vậy sao?"

"Vâng." Quan Sư cười rồi gật đầu thay cho lời hứa hẹn.

Bạch Vị Hi chậm rãi cười rộ, ánh mắt thoả mãn nhìn nàng.

Mỗi ngày về sau, hai người đều sẽ hạnh phúc như vậy.

---

Vài lời của Editor: 

Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi bộ truyện này, dù cho văn phong của mình cũng chưa thực sự tốt lắm. Nếu trong quá trình đọc mà các bạn thấy lỗi thì hãy comment nhắc hoặc dr cho mình nhé.
Thú thực thì truyện này không phải gu mình, tại càng edit về sau mới càng thấy không hợp, nhưng vì tính mình không thích bỏ ngang nên cũng cố gắng lết đến cuối. Mong rằng truyện này sẽ hợp gu với ai đó trong số các bạn.

Tiếp đến, mời các bạn theo dõi truyện "Thuê bạn gái về nhà" trong tết này nhé :3