Quảng trường lúc này đầy hỗn loạn, những khu vực được chiếu sáng bởi ánh đèn yếu ớt trông giống như chiến trường bị ném bom, chân tay bị gãy nằm rải rác khắp nơi, tiếng khóc than của những người bị thương và người thân của họ giống như ma quỷ kêu rên thảm thiết ở bãi tha ma, khiến người ta rùng mình.

Mạnh Dĩ Lam đứng ngoài cửa tòa nhà, cúi đầu nhìn chằm chằm đống đổ nát dưới chân mình, không nhúc nhích.

Sắc mặt cô tuy trắng bệch nhưng lại không có chút biểu cảm, như thể chuyện vừa xảy ra không phải vấn đề gì to tát.

Lúc này, Mao Mao vẻ mặt bi thương, nó chống đất chậm rãi đến gần, một tay túm chặt lấy ống quần Mạnh Dĩ Lam, thân thể cuộn tròn lại.

Phì Thu cuối cùng cũng từ phía sau cửa sổ nhô đầu ra, sau khi xác định xung quanh an toàn mới nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam: "Lão muội, có phải cô ấy bị chôn vùi ở phía dưới không? Chúng ta bây giờ..."

Mạnh Dĩ Lam không để ý đến Phì Thu, cô đột nhiên xoay người bước nhanh về phía đường lớn.

Khi đến góc đường giao với quảng trường, người họ Lưu bị thương ở đùi đang ngồi dưới đất đau đớn rên rỉ.

Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình đi tới trước mặt hắn, cũng không lên tiếng.

Người họ Lưu nhìn thấy có người tới, ngẩn ra một lúc rồi lại mỉm cười: "Mạnh tiểu thư, quả nhiên cô cũng ở đây."

Mạnh Dĩ Lam im lặng, rút ​​súng từ thắt lưng ra, chĩa vào đầu người họ Lưu.

"Cô..." Nụ cười của người họ Lưu đông cứng lại, nhưng hắn biết chắc chắn rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ không bắn, nên giả vờ thoải mái nói: "Cô giết tôi cũng vô ích. Chính phủ vẫn luôn nghiên cứu phương pháp đối phó với thứ người như vậy, cho dù cô có giết tôi, nhất định cũng sẽ có người khác..."

Mạnh Dĩ Lam bóp cò, không hề chớp mắt.

Các động tác đều dứt khoát, không chút dông dài.

Nghe thấy tiếng súng, Phì Thu toàn thân run rẩy sợ hãi, tiếng kêu rên thảm thiết xung quanh cũng tạm thời dừng lại.

Mạnh Dĩ Lam thu tay súng, cúi đầu lấy đồng hồ ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho chú Hồng.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với vẻ bình tĩnh vừa rồi, tay Mạnh Dĩ Lam lúc này run rẩy không ngừng, hơn nửa ngày vẫn không thể gõ được chữ nào, thế là cô bước nhanh về phía sau, đưa đồng hồ cho Phì Thu: "Giúp tôi gửi một tin nhắn, chỉ cần nói Quảng trường Mục Thiên, việc gấp."

Nói xong, cô liền quỳ trên mặt đất, bắt đầu dùng tay không đào bới cát sỏi tại nơi bị nghi ngờ đã chôn vùi Bạch Tử.

Phì Thu không khỏi giật mình - tàn tích dưới chân bọn họ dày đặc như vậy, chỉ dùng tay sao có thể đào hết ra được?

Lúc này, hắn lại nhìn thấy Mao Mao bắt chước dáng vẻ của Mạnh Dĩ Lam, nó ngồi xổm bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, dùng tay chân đẩy cát sỏi ra khỏi mặt đất.

Phì Thu lại nhìn xung quanh, lo lắng nuốt nước bọt một cái, vội vàng gửi tin nhắn theo chỉ dẫn, sau đó trả lại đồng hồ cho Mạnh Dĩ Lam, rồi cũng quỳ sang một bên, giúp di chuyển một số tảng đá lớn hơn.

Không biết qua bao lâu, một chiếc xe minibus dừng lại ở rìa quảng trường, vài cảnh vệ sau khi bước xuống xe, họ bắt đầu phong tỏa hiện trường.


Phì Thu nhìn thấy người tới, liền khẩn trương đứng lên, lùi lại mấy bước: "Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư, tôi không thể để bọn họ phát hiện được. Tôi, tôi phải đi..."

Mạnh Dĩ Lam không để ý đến Phì Thu, vẫn cúi đầu đào đất, ngón tay bị mài đến rách da, cánh tay bị vài thanh sắt lộ ra từ đá làm cho rỉ máu, Mao Mao bên cạnh đã mệt mỏi từ lâu, nó nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Khi Phì Thu nhìn thấy một cảnh vệ đang đến gần, hắn ta nghiến răng, lặng lẽ quay người rời đi.

"Cô à, mời rời khỏi hiện trường." Một lát sau, cảnh vệ đi đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, "Ở đây rất nguy hiểm."

"Nơi này có người bị chôn vùi," Mạnh Dĩ Lam không ngẩng đầu lên nói, tay cũng không ngừng động tác, "Mau mau cho người đi đào nơi này lên."

"Đùa cái gì ah?" Một tên cảnh vệ khác cũng tiến tới, giọng điệu không mấy dễ chịu, "Hiện tại toàn bộ quảng trường đều có người bị chôn phía dưới, chúng tôi còn phải lãng phí thời gian đào từng người một lên?"

Gần đây thành phố B liên tiếp xảy ra các vụ nổ, dẫn đến thương vong nặng nề, thiếu rất nhiều nhân lực và thiết bị khai quật, chính phủ không có ý định đào bới những nạn nhân bị chôn vùi lên, những cảnh vệ này được cử đến đây, chỉ để kiểm tra xem có kẻ khả nghi ở hiện trường hay không, hoặc tìm kiếm xem có nguồn tài nguyên nào có thể đem về tái chế.

Lúc này, cách đó không xa vang lên giọng của chú Hồng: "Mạnh tiểu thư!"

Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng đường lớn, thấy chú Hồng đang nói vài câu với một tên cảnh vệ rồi lập tức được cho qua, ông ấy quay người chạy thật nhanh về phía Mạnh Dĩ Lam.

"Bạch Tử bị vùi lắp dưới này." Mạnh Dĩ Lam nói, giọng cô bình tĩnh như đang thảo luận chuyện thời tiết với chú Hồng.

Chú Hồng sững sờ, sau đó đỡ Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, kéo cô sang một bên: "Tôi sẽ liên lạc với bọn họ ngay lập tức."

Lúc này, trên tay Mạnh Dĩ Lam đầy vết thương, mặt và toàn thân dính đầy bụi bẩn, thế nhưng khí tức đẩy lùi người khác cách xa ngàn dặm của cô, không những không hề giảm mà còn tăng lên.

Cô đứng dựa vào tường, tóc đuôi ngựa cột cao có chút rối bù, vài sợi tóc xõa xuống trước trán.

Nhìn thoáng qua, Mạnh Dĩ Lam tựa hồ đang bình tĩnh nghỉ ngơi, nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy tay cô ấy vẫn còn hơi run - sở dĩ vừa rồi cô ấy dừng đào bới không phải vì chú Hồng xuất hiện, mà là vì cô ấy thực sự không còn chút sức lực nào cả.

Nếu đào thêm nữa, chắc chắn cô sẽ ngất xỉu vì kiệt sức.

Nhưng hiện tại, cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, ít nhất trước khi đào ra được Bạch Tử, cô không được bất tỉnh.

Lúc này, một bàn tay thon dài có chút lông màu đỏ nắm lấy lòng bàn tay đầy máu của Mạnh Dĩ Lam, hơi ấm đã làm cô lấy lại tinh thần.

Quay đầu lại, cô thấy Mao Mao đang ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm vào mình.

Chiếc áo khoác màu hồng của Mao Mao cũng bám đầy bụi và có nhiều lỗ thủng. Bình thường nó luôn nhe ​​răng trợn mắt, nhưng bây giờ lại mím chặt môi, khóe miệng hướng xuống dưới, rõ ràng đang rất không vui vẻ.

Mạnh Dĩ Lam siết chặt tay Mao Mao hơn một chút, rồi ngẩng đầu nhìn đống đổ nát được cho là nơi chôn vùi Bạch Tử.


Làm sao có thể xảy ra chuyện được, Mạnh Dĩ Lam tự nhủ trong lòng.

Dù sao thì, khả năng tự chữa lành của người kia mạnh như thế.

Nhưng dù là vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn không thể kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng.

Nếu phần đầu bị tổn thương nặng trong quá trình bị chôn vùi, ngay cả là người đó cũng nhất định sẽ chết, chưa kể còn bị mũi kim bắn trúng.

Tình cảnh lúc đó như tái hiện lên trước mắt - Bạch Tử ngơ ngác nhìn mình, từng bước một chậm rãi đi tới, nhưng đột nhiên toàn thân co giật, khoé miệng tràn ra máu tươi, sau đó co quắp lại ngã xuống đất.

Tim cô thắt lại, sau khi Mạnh Dĩ Lam hít vào một hơi, cô cảm thấy trong lồng ngực có cảm giác đau nhói khó chịu.

Từ lúc xuất hiện cho đến khi rời đi, người này luôn mang cho cô cảm giác sống trong phập phồng lo sợ, chưa bao giờ khiến cô ngừng lo lắng.

Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt thở dài, so với lúc bôn ba đi tìm cách cứu Lâm Khúc Vi, bây giờ cô mệt mỏi hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Thậm chí cô còn có chút ngơ ngác nghĩ rằng thà người đó... Chết đi thì cũng tốt.

Không cần phải lo lắng về cái gọi là quá khứ kia nữa, bản thân có thể tuỳ tiện làm việc ở Hoành Á cho đến khi chết già, hoặc một ngày nào đó có thể bị dị nhân cắn.

Có vẻ như khi con người ta càng bi quan, thì sẽ càng cảm thấy buông xuôi và ít sợ hãi hơn.

Những người được chú Hồng gọi đến đã bắt đầu đào bới nơi Bạch Tử bị chôn vùi, vì sự an toàn của Bạch Tử, tốc độ hành động của họ tương đối chậm rãi, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với lúc Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao vừa đào.

Không biết qua bao lâu, chú Hồng lần nữa bước nhanh về phía Mạnh Dĩ Lam.

"Mạnh tiểu thư," ông ấy hỏi với vẻ mặt đầy khó hiểu, "Cô có chắc rằng cô Bạch bị chôn vùi ở đây không?"

Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nhìn về phía xa, toàn thân chấn động: "Ý của chú là gì?"

Cô đột ngột đứng dậy, nhưng suýt ngã xuống vì bị chóng mặt.

Chú Hồng tay mắt lanh lẹ, đỡ Mạnh Dĩ Lam, cô thuận thế quay đầu lại thì thấy nơi bị nghi là chôn vùi Bạch Tử đã được đào lên toàn bộ.

Tuy nhiên, vẫn không nhìn thấy Bạch Tử.

Chú Hồng lại hỏi: "Có cần đào khu vực xung quanh không? Lỡ như..."


Ông ấy còn chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam vừa rồi vẻ mặt lạnh nhạt đột nhiên xoay người chạy khỏi quảng trường, Mao Mao sửng sốt một lúc, rồi cũng vội vàng nhảy cà tưng đuổi theo.

Một người một đười ươi nhanh chóng chạy đi trong bóng đêm, quay lại con hẻm tối nơi Mạnh Dĩ Lam đậu xe, sau đó Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đội mũ bảo hiểm cho mình và Mao Mao, rồi ngồi lên xe.

Nếu không thể tìm thấy Bạch Tử dưới đống đổ nát, điều đó có nghĩa là Bạch Tử có thể đã tự mình trốn thoát trước khi bị chôn vùi, hoặc ai đó có thể đã bí mật mang Bạch Tử đang bất tỉnh rời đi.

Khả năng thứ hai cao hơn, bởi vì Bạch Tử sẽ không bao giờ tùy ý rời đi, nhưng bất kể lý do là gì, điều đó có nghĩa là Bạch Tử nhất định vẫn còn sống.

Còn sống - chỉ riêng hai từ này, trong nháy mắt đã hoàn toàn lật đổ suy nghĩ trước đó về việc "Chết đi thì cũng tốt" của Mạnh Dĩ Lam.

Chỉ cần người kia còn sống, cô nhất định có thể tìm được người kia trở về.

Chờ khi tìm được người về rồi, tốt nhất nên dứt khoát dùng dây xích trói cô ấy lại, để không phải lo lắng, ba đầu sáu tay chạy đi tìm nữa.

Nghĩ như vậy, Mạnh Dĩ Lam dùng hết sức vặn ga lái xe về nhà.

Mất khoảng nửa giờ đi đường, chỉ bằng một nửa thời gian dự tính.

Mạnh Dĩ Lam dẫn Mao Mao đi lướt qua nhà mình mà không bước vào, cô đi thẳng lên tầng sáu, gõ cửa nhà bà Trương.

"Tiểu Lam, mời vào." Như đã sớm biết Mạnh Dĩ Lam sẽ xuất hiện, bà Trương cũng không chút nào kinh ngạc, thậm chí còn nghiêng người để cho Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy trà và đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị trong phòng khách.

Mạnh Dĩ Lam đứng ở cửa không chịu đi vào. Ngay cả Mao Mao cũng hiếm khi trốn sau lưng Mạnh Dĩ Lam, không giống như mọi khi vì đồ ăn mà ngốc nghếch chạy tới.

"Là ai mang Bạch Tử đi?" Mạnh Dĩ Lam hỏi, không chút vòng vo.

Bà Trương thở dài: "Người trẻ tuổi các ngươi luôn như vậy, thật thiếu kiên nhẫn."

"Bà Trương," Mạnh Dĩ Lam kìm nén cảm xúc của mình, "Cháu trai của bà hiện đang mất tích..."

"Việc gì phải đến thì sẽ đến, vội vàng cũng vô ích," bà Trương khẽ mỉm cười, không hề giống một người bà lo lắng về việc cháu trai mất tích, "Những lần như thế này sẽ càng nhiều, phải càng bình tĩnh."

Mạnh Dĩ Lam nghe không hiểu bà Trương nói cái gì, cô cũng không muốn hiểu.

Có lẽ bởi vì ở cùng Bạch Tử đã lâu, hai người dần dần vô thức ảnh hưởng lẫn nhau, Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Bạch Tử, hỏi thẳng hai câu không chút đắn đo: "Cháu trai của bà là người biến dị đúng không? Hôm nay anh ta theo dõi tôi và Bạch Tử?"

Nụ cười trên mặt bà Trương càng sâu hơn, bà xoay người đi lại phòng khách, nhắc lại câu nói lúc vừa gặp mặt: "Mời vào."

Lần này, Mạnh Dĩ Lam ngẫm nghĩ mấy giây, liền dẫn Mao Mao vào nhà, nhưng sau khi đóng cửa lại vẫn không ngồi xuống: "Bà Trương, tôi thật sự không có thời gian cùng bà."

"Các người luôn cho rằng thời gian là thứ quý giá nhất," bà Trương lắc đầu, "Nhưng đối với chúng tôi mà nói, thời gian thực ra là thứ ít quý giá nhất."

Cái gọi là "Chúng tôi" và "Các người" này khiến Mạnh Dĩ Lam có chút khó chịu, cô mím môi, kéo Mao Mao đến bên cạnh, xoay người chuẩn bị mở cửa rời đi.

"Tiểu Lam," bà Trương lại nói, "Hiện tại, cô ấy có lẽ đã về nhà thật rồi."

Mạnh Dĩ Lam dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, trực tiếp mở cửa rời đi.


Một lần nữa đi lướt qua nhà mình mà không vào trong, Mạnh Dĩ Lam trực tiếp chở Mao Mao trên xe mô tô, lái ra khỏi khu dân cư.

Những gì bà Trương vừa nói, khiến Mạnh Dĩ Lam nhớ đến điều Bạch Tử từng nhắc về ông lão gọi là "Lão Hắc", hai người lớn tuổi này luôn vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa "Các người" và "Chúng tôi".

Liêu Vũ Nhu giải cứu cháu trai của bà Trương, sau đó thông báo cho Bạch Tử đến gặp lão Hắc - những người này vốn là cùng một nhóm, về phía bà Trương cô không tìm thấy manh mối nào, có lẽ cô nên đến gặp trực tiếp lão Hắc để tìm hiểu.

Mạnh Dĩ Lam đến cổng công viên trung tâm thành phố B, thì lại như trước bị một cảnh vệ chặn lại, tình cờ lại chính là nữ tuần tra viên mà cô đã gặp ngày hôm đó.

"Mặc dù chưa đến giờ giới nghiêm, nhưng chúng tôi không cho phép người ngoài tùy ý ra vào," nữ tuần tra viên nghiêm túc nói, sau đó hạ giọng tò mò hỏi: "Sao vậy, lại cãi nhau à?"

Mạnh Dĩ Lam sững sờ một chút, nhưng còn chưa kịp phản ứng, nữ tuần tra viên đã thở dài: "Lần sau sẽ không chiếu lệ như vậy nữa đâu nha, tìm được bạn đời cũng không dễ dàng, sao còn cãi nhau?"

Vừa nói, nữ tuần tra viên xua tay, nghiêng người tránh đường.

Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam phức tạp nhưng vẫn im lặng, nhíu mày vặn ga lái xe về phía "núi rác".

Trên đường đi, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy một nhóm người đang đi trong công viên, họ mang theo các loại dụng cụ hoặc gói hàng gì đó, có người giống như vừa từ đâu đó về, khuôn mặt mệt mỏi lấm tấm mồ hôi, còn những người khác thì có vẻ như đang đi ra ngoài, nhưng cũng trông mệt mỏi và không còn chút sức lực.

Lại đến bên cạnh bãi rác, Mạnh Dĩ Lam không chút suy nghĩ, liền điều khiển xe máy dọc theo con đường dẫn vào trung tâm hồ nước trước đây.

Nhưng điều kỳ lạ là ở giữa chỉ có một khoảng đất trống được bao quanh bởi núi rác, không hề có một chiếc lều như Bạch Tử nhắc đến lần trước.

"Cuối cùng cũng đến rồi," Mạnh Dĩ Lam nghe thấy tiếng thở dài từ phía sau, "Có hơi chậm một chút nha."

Mạnh Dĩ Lam lập tức xoay người lại, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngã tư.

Sau đó, người này dần dần đến gần Mạnh Dĩ Lam, không lâu sau, gương mặt của đối phương cuối cùng cũng được ánh sáng chiếu rọi.

Sau khi nhìn rõ người này, Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày.

Lại là Du Vu Ý.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!

Còn chưa tới mười giờ mà, hehe, không tệ, không tệ!

Tiểu Bạch sẽ xuất hiện ở chương tiếp theo!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy coi mình như báu vật, không ai quý giá hơn chính mình.