Rất nhanh đã đến ngày hội cuối năm mà trưởng thôn nói.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Lạc lái xe mang theo Vân Thư cùng Diêu a bà đi sang thôn bên cạnh, thôn Đông Phong.

Tuy rằng là thôn bên, nhưng khoảng cách giữa thôn Đông Phong và thôn Chu gia là không hề gần, lái xe cũng mất hơn nửa tiếng, hơn nữa diện tích lớn hơn và phồn hoa hơn thôn Chu gia nhiều.

Bởi vì vị trí gần trấn trên, trong thôn lại phát triển Nông Gia Nhạc, nghiễm nhiên trở thành một hình mẫu nông thôn mới.

Mấy người Lâm Lạc xuất phát lúc 7 giờ sáng, vốn tưởng rằng mình tới sớm, nhưng không nghĩ tới vẫn là xem nhẹ thời gian người già dậy sớm.

Tiếng rao hàng ầm ĩ cùng tiếng nói chuyện phiếm rôm rả, người người đi lại chen chúc khiến cho Lâm Lạc vốn đã quen với môi trường yên tĩnh ở thôn Chu gia cảm giác như mình đi lạc vào thế giới khác.

Vừa xuống xe, Diêu a bà gặp được chị em tốt của mình, bà không muốn đi dạo cùng hai người trẻ tuổi Lâm Lạc, hẹn thời gian trở về cùng bọn họ rồi rời đi luôn, bởi vậy rất nhanh chỉ còn dư lại hai người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Lạc: “……trước đi ăn cái gì đã.

”Cô nhớ đến lần trước mình đi lên trấn trên ăn sáng, mấy cái bánh bao da mỏng nhân nhiều làm cho Lâm Lạc nhớ mãi không quên, có điều hôm nay thật sự là có quá nhiều hàng bán đồ ăn sáng, chỉ ăn mỗi bánh bao không thì lại cảm thấy không cam lòng.


Vào lúc này Lâm Lạc thật sự có hơi hâm mộ khả năng ăn uống của Vân Thư, nếu là anh phỏng chừng mỗi loại đều có thể nếm một chút.

Món đầu tiên Lâm Lạc chọn chính là bánh rán ngũ cốc, cô hết sức cơ trí dặn chủ quán làm xong thì cắt bánh rán ra làm hai phần, cô đưa phần to hơn cho Vân Thư, còn mình thì ăn phần nhỏ hơn.

Như vậy là cô có thể ăn thêm những món ăn vặt khác.

Bánh vừa rán xong nên vỏ rất giòn, cắn một miếng nhỏ có thể nghe thấy tiếng răng rắc, cùng với vụn bánh rơi vãi, may mà Lâm Lạc đã sớm có chuẩn bị nên không bị rơi dính vào quần áo.

Trái lại Vân Thư thật sự giống như mấy bạn nhỏ, rơi rớt trên quần áo, trên tay đều có, bên khóe miệng còn bị dính nước sốt.

Lâm Lạc nhìn thấy Vân Thư hai mắt trừng lớn vì ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười, rất nhanh lấy ra khăn giấy, “Anh mau lau đi, loại bánh này rất giòn, khi ăn thì để ý chút.

”Vân Thư cũng không biết nghĩ như thế nào, nhưng trực tiếp giơ mặt đến gần tay Lâm Lạc, “Tôi nhìn không tới, Lạc Lạc lau giúp nhé.

”Lâm Lạc không nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay dùng khăn giấy lau sạch khóe môi Vân Thư, “Được.

”Không có nửa phần không được tự nhiên, bình tĩnh như là tùy tay giúp một đứa trẻ con lau một chút vậy.

—— như này thật không giống với những gì chiếu trong TV nha!Trong lòng Vân Thư lập tức gạch bỏ cái bộ phim truyền hình đang rất bạo trong thời này, sau đó coi như không có chuyện gì phát sinh, ăn mấy miếng là đã tiêu diệt xong miếng bánh rán trong tay.

Lần này không có chật vật như lúc nãy, nhưng nếu bạn hỏi Vân Thư rằng cái bánh này có hương vị như thế nào, nhất định anh sẽ không trả lời được.

Nếu chỉ ăn mỗi bánh rán không thì có hơi ngấy, Lâm Lạc thuận tiện mua hai ly sữa đậu nành, cô uống sữa đậu nành mặn, Vân Thư uống ngọt.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Lâm Lạc phát hiện ra Vân Thư là phái hảo ngọt, tuy rằng anh không kén ăn, cái gì đều ăn, nhưng sẽ càng thích bánh chưng ngọt, tào phớ ngọt cùng sữa đậu nành ngọt.

——hoàn toàn tương phản với cô mà.

Suy nghĩ này của Lâm Lạc vừa lóe lên, nhưng ánh mắt rất nhanh đã bị một quán nhỏ bán khoai lang sấy hấp dẫn.

“Nha đầu, đây đều là khoai nhà bọn “yêm” tự mình phơi, ngọt cực kỳ, cháu nếm thử đi!”Lão gia gia vừa thấy ánh mắt Lâm Lạc hướng đến quầy hàng nhà mình, lập tức nhiệt tình tiếp đón cô, còn trực tiếp nhét một miếng khoai lang vào tay Lâm Lạc.

Lâm Lạc cũng không khách sáo, cầm lấy cắn một miếng.


Rất ngọt, còn có mùi thơm đặc trưng của khoai lang, tuy rằng bề ngoài không được đẹp như hàng bán ngoài thị trường, nhưng có thể nhìn ra đây là hàng do tự nhà mình làm, không có thêm chất bảo quản hay phẩm mầu gì.

“Vân Thư, anh muốn nếm thử không?”Lâm Lạc đang định bẻ một miếng phần mình chưa cắn đến cho Vân Thư, đột nhiên có một cái đầu thò lại.

Cắn luôn một ngụm!Lâm Lạc theo bản năng buông tay.

Miếng khoang lang kia đã bị người nào đó toàn bộ ngậm đi, nhai hai miếng, Vân Thư phát biểu cảm nghĩ, “Khá được, Lạc Lạc có mua một ít không?”Lâm Lạc: “……”Tựa hồ có chỗ nào không đúng, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng của Vân Thư, cô lại cảm thấy chính mình là ô giả thấy bẩn.

Quay đầu nhìn về phía lão gia gia, Lâm Lạc: “Ông cân cho cháu mười cân.

”Đơn hàng lớn này trực tiếp làm lão gia gia cười tươi như hoa, nhưng ông vẫn có lòng nhắc nhở một câu, “Nha đầu, chỗ khoai ta bán không có thêm chất bảo quản gì cả, nếu như ăn không hết nhớ rõ phải cho vào tủ lạnh cất nhé.

”Lâm Lạc gật đầu trả tiền, Vân Thư tự nhiên mà nhận lấy mười cân khoai lang, đối với anh một chút trọng lượng này cũng chẳng xi nhê gì.

Kế tiếp, Lâm Lạc cảm nhận được niềm vui sướng tiêu tiền, mua mua mua, đây là cảm giác không thể hưởng thụ được khi mua sắm ở trên mạng.

Trứng ngỗng, bánh gạo trắng, viên chiên……Rất nhiều đồ ăn vặt mà khi còn nhỏ Lâm Lạc từng ăn đều nhất nhất xuất hiện, gợi lên hồi ức đồng thời cũng kích phát h@m muốn mua sắm của cô.

Trên tay hai người cầm đầy đồ vật thì mang ra xe cất rồi tiếp tục đi dạo, đói bụng thì mua đồ ăn, thích cái gì mua cái đấy, hành động này không khỏi rơi vào trong mắt mấy thôn dân nhận thức Lâm Lạc.

Bởi vậy còn dẫn đến một ít “Phiền toái”.

Đương nhiên, hiện tại Lâm Lạc cũng không để ý, cô cùng Vân Thư mỗi người cầm một chuỗi hồ lô ngào đường, hai mắt nhìn lên gánh hát đang biểu diễn trên sân khấu.


Ê ê a a, ngươi tới ta đi.

Mười phút sau, Lâm Lạc hết sức tiếc nuối tỏ vẻ bản thân thật sự không có một chút tế bào nghệ thuật nào, hoàn toàn nhìn không hiểu cái gì.

Quay đầu nhìn Vân Thư, ánh mắt anh đã sớm dán đến quán nướng bên đường.

Lâm Lạc: “…… Đi, đi ăn nướng BBQ!”Vì thế, cái quán nướng này đã nghênh đón vị khách hàng lớn nhất hôm nay, bận rộn đến mức làm bà chủ cười tươi không dứt.

Chờ đến 3 giờ chiều gặp mặt cùng Diêu a bà, bà còn bị số đồ đạc chất đống trên xe Lâm Lạc làm cho ngạc nhiên một trận.

Đối với Diêu a bà, loại hội chợ này một năm có đến vài lần, tham gia nhiều thật sự không thú vị, bởi vậy bà cũng chỉ mua sắm một ít đồ, chủ yếu là tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới Lâm Lạc sẽ mua nhiều như vậy.

Kế tiếp một đường, Lâm Lạc uyển chuyển nhắc nhở Diêu a bà có tiền thì nên mua ít đồ cho bản thân.

Không có biện pháp, cô không thể nói trắng ra là mấy tháng nữa có tiền cũng không có chỗ mà tiêu, nhân lúc bây giờ mau mau tiêu nhanh đi à?Dù sao trong lòng Lâm Lạc đã đem Diêu a bà nạp vào phạm vi bảo hộ, đến lúc đó tự nhiên sẽ không mặc kệ bà.

*.