Đồng hồ đeo tay còn có tên?

“Tên gì?”

Ngài Lưu tạm thời muốn bịa đặt sao?

Lưu Nguyên Hào kéo tay nhỏ bé của cô nhìn kỹ một phen, đối với hiệu quả của đồng hồ đeo trên cổ tay cô rất hài lòng, người phụ nữ của anh phải hưởng thụ đồ tư nhân được đặt làm mới có thể nổi bật thân phận, nếu không há chẳng phải là người làm chồng anh không làm tròn bổn phận rồi.

“Nó tên Đến chết không thay đổi.”

Thanh âm bình tĩnh, kiên quyết giống như hòn đá to lớn ném vào mặt hồ, khơi dậy vằn nước lâu dài vô hạn, biểu cảm trên mặt Diêu Lan Hạ trong nháy mắt bởi vì quá đỗi kinh ngạc mà mất hết màu sắc, chỉ còn lại mặt đầy mờ mịt.

Thấy phản ứng của Diêu Lan Hạ như thế, Lưu Nguyên Hào đột nhiên khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài sạch sẽ lướt qua hai gò má cô, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, có chút được như ý: “Xem ra món quà này đưa đúng rồi.”

Để cho cô kinh ngạc không phải món quà này, mà là tên của món quà này, quả thực quá thâm tình, quá nặng nề, nặng đến mức cô có chút không kham nổi.

Diêu Lan Hạ dùng mấy giây mới từ trạng thái hồn lìa khỏi xác quay trở lại: “Cám ơn anh, món quà rất đắt tiền. Chẳng qua là, em không có quà tặng lại cho anh.”

Lưu Nguyên Hào nhẹ nhàng nhéo gò má cô, trong mắt đen nhánh có một tia cưng chiều mà cô xa lạ: “Em có, chẳng qua là em không biết.”

Có sao? Trong của cải của cô, chỉ sợ cũng không lấy ra được bất kỳ món quà nào đủ để làm quà tặng nhỉ?

Ít nhất bac sĩ Diêu tự cảm thấy như vậy.

“Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong cùng anh đi nơi này.”

Lưu Nguyên Hào đứng dậy, trở lại vị trí của mình, dư quang Diêu Lan Hạ nhìn kỹ đồng hồ trên cổ tay, vẫn cảm thấy tất cả vừa xảy ra đặc biệt không chân thật.

Lưu Nguyên Hào thật sự đổi tính rồi? Bị cái gì kích thích rồi?

“Buổi chiều anh không cần đi làm sao? Nếu như em đoán không sai, bây giờ công ty bên kia đại khái sẽ gây áp lực rất lớn cho anh, anh không cần trở về xử lý một chút?”

Bây giờ kịp phản ứng có phải quá trễ rồi không?

Được rồi, chỉ số thông minh của bác sĩ Diêu hai ngày nay không đủ dùng.

Lưu Nguyên Hào cầm dao nĩa lên, điểm tâm trong đĩa đã tiêu diệt hơn nửa, khẩu vị cậu Hào hôm nay tốt khác thường: “Sự nghiệp không thuận, tình cảm thuận, trao đổi như vậy rất đáng giá.”

Nhìn như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Diêu Lan Hạ nghe hiểu rồi.

Sau khi ăn xong, Lưu Nguyên Hào tự mình lái xe, mắt Diêu Lan Hạ nhìn hoa cỏ bên đường một đường thụt lùi, đường xe chạy càng ngày càng xa lạ, xe ra khỏi thành phố, mắt nhìn trước mặt chính là rời khỏi quốc lộ kinh đô rồi.

“Anh muốn đi đâu?”

Lưu Nguyên Hào có chút được như ý cười một tiếng, nụ cười sạch sẽ tự phụ làm người nào đó một thân khí chất quý tộc làm nổi bật trọn vẹn, chỉ cần nhìn nhiều một chút thì không thể tự kềm chế.

“Khoảng cách hơi xa, nếu mệt có thể tựa lưng vào ghế ngồi ngủ một lát, đến anh sẽ gọi em dậy.” Mắt Lưu Nguyên Hào liếc giao lộ trước mặt một cái, trên bảng hướng dẫn hiển thị anh hẳn lên cao tốc rồi.

Diêu Lan Hạ chớp mắt: “Chắc không phải là muốn mang em đi bán chứ?”

“Ha ha!” Anh cười sang sảng hai tiếng, thấp thuần vọng về trong xe nhỏ vang vọng hồi lâu, toàn thế giới đều là khí vận của anh: “Không sai, muốn đưa em đi bán, vì bán ra giá tiền cao, cho nên phải bảo đảm sự tươi mới của em, bây giờ bác sĩ Diêu tốt nhất nhắm mắt lại ngủ một giấc. Đến nơi không có tinh thần, có thể sẽ không tốt.”

“Cậu Hào quả nhiên là nhà tư bản, làm ăn cũng làm đến nhà mình.”

“Tại chỗ lấy tài liệu, lợi dụng hợp lí tài nguyên.”

Cái miệng này, còn có thể độc hơn nữa không!

“Được rồi, ngủ đi, đường còn rất dài.” Nụ cười đùa giỡn trên mặt anh vẫn chưa biến mất, nụ cười này càng thêm động lòng người.

Lòng Diêu Lan Hạ vừa sợ hãi lại xoắn lại, hơn ba năm qua chưa từng sống ấm áp, anh thật sự muốn trong thời gian cuối cùng toàn bộ bù đắp lại?

Có thể quá khoa trương không?

Bên trong xe rất yên tĩnh, mắt Lưu Nguyên Hào nhìn thẳng lái xe, đoạn cao tốc này dòng xe chạy rất nhiều, anh phải bảo đảm lái an toàn.

Cứ lái, người phụ nữ bên người chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều thư giãn, vừa nghiêng đầu phát hiện cô đang ngủ ngã trái ngã phải, tư thế ngủ của Diêu Lan Hạ luôn bất nhã, cho dù tựa lưng vào ghế ngồi vẫn có bản lãnh để mình vặn vẹo thành tư thế khoa trương.

Lưu Nguyên Hào lộ ra nụ cười mị hoặc, mắt thấy đầu cô sắp nghiêng xuống, anh lưu loát vươn tay ra, vững vàng chống đầu cô.

Đầu người phụ nữ tựa vào bàn tay anh, rốt cuộc thoải mái tiến vào mộng đẹp.

Cậu Hào lái xe một tay, làm gối cho cô khoảng ba tiếng, xe tới nơi, cô vẫn đang ngủ say.

Đồ ngốc này, có phải nửa năm rồi không ngủ hẳn hoi rồi không?

Rolls Royce đậu sát ngoài cửa một biệt thự cảnh biển màu trắng, cậu Hào đỡ thẳng người phụ nữ, sau khi xuống xe ôm lấy cô, cưng chiều nhìn người phụ nữ trong ngực, thấp giọng nói: “Lan Hạ, chúng ta đến rồi.”

Diêu Lan Hạ không tỉnh, mà là đổi một tư thế, rúc đầu vào trong ngực anh, ngủ sâu hơn rồi.

Cậu Hào lắc đầu một cái, trong sóng biển dâng chập chờn ngược sáng đi vào biệt thự.

Lúc này, MBK quốc tế.

“Cậu nói gì, không liên lạc được! Ông chủ mình đi đâu cậu cũng không biết, tôi thấy là anh không muốn làm nữa rồi!”

Lưu Đình chỉ Quý Đông Minh tức giận mắng một trận, Quý Đông Minh không dám thở mạnh, đứng trong phòng làm việc chủ tịch cúi đầu không nói.

Lương Trọng Huân giảng hòa: “Chủ tịch, hoặc là Tổng giám đốc tạm thời có việc gấp, không kịp thông báo người phía dưới, trước hết ngài đừng nóng giận.”

Lưu Đình cười lạnh hai ba tiếng: “Vừa thọc cái giỏ, đảo mắt đã không thấy bóng dáng, nó thật đúng là có trách nhiệm! Tổng giám đốc? Tôi thấy nó là không muốn làm, lập tức đi tìm, nhất định phải tìm thấy trước hội nghị, không tìm được, cậu cũng đừng trở lại!”

Quý Đông Minh cúi đầu: “Dạ, chủ tịch.”

“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Cút ra ngoài!”

Quý Đông Minh vừa bị mắng thêm giáo huấn đuổi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, đứng ở trong hành lang cả người rất ngơ ngác, anh ta đã thử tất cả các cách liên lạc rồi, nhưng ông chủ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Ông chủ, vào lúc này anh đừng tự do phóng khoáng có được không?

Quý Đông Minh khóc không ra nước mắt, tâm tình so sánh với mồ mả còn nặng nề hơn trở lại phòng Tổng giám đốc.

Cách cuộc họp còn một tiếng, anh ta đến nơi nào tìm người?

“Tổng giám đốc lúc đi đã lái đi xe hôm nay lúc tới anh ấy ngồi, cái gì cũng không nói.” Andy đúng sự thật thông báo.

Quý Đông Minh biết Tổng giám đốc mình lái xe trở về biệt thự, nhưng bây giờ biệt thự không người.

Muốn nổ não.

“Hư.” Quý Đông Minh đột nhiên cười, một hàm răng đều, trắng sáng bóng.

Miệng Andy giật giật: “Trợ lý Quý, anh không sao chứ?”

“Không sao không sao, mọi người tiếp tục công việc, tôi đi phòng thị trường.”

“Anh không tìm Tổng giám đốc?”

“Tổng giám đốc sẽ tự trở lại. Vào lúc này mà tìm được rồi, mạng nhỏ của tôi cũng không còn.”

Có ý gì?

Có ý gì? Từng thấy Tổng giám đốc kể từ lúc có quan hệ tốt với mợ chủ làm ra các loại hành động khác người, Quý Đông Minh lập tức hiểu hướng đi hôm nay của Tổng giám đốc.

Tránh công vụ, thế giới hai người, Tổng giám đốc rốt cuộc có chút cảm giác đang yêu rồi.

Biệt thự bờ biển.

Lúc Diêu Lan Hạ tỉnh lại đã là hoàng hôn mặt trăng treo trên đầu rồi, rất kỳ quái, khi cô ở một mình rất dễ mất ngủ, nhưng ở chung với Lưu Nguyên Hào lại ngủ rất say.

Mở mắt ra, Diêu Lan Hạ chợt thanh tỉnh!

“Đây là nơi nào? !”

“Anh cho là em sẽ trực tiếp ngủ đến sáng sớm ngày mai, thiếu chút nữa hủy bỏ sắp xếp tối nay.”

Thanh âm thấp thuần đầy xúc cảm từ salon phòng ngủ truyền tới, không khí mỏng nhẹ lập tức trở nên ngưng đọng lại.

Mày liễu Diêu Lan Hạ nhíu lại: “Lưu Nguyên Hào, anh đang làm gì?”

Đây là thành phố biển cách kinh đô thành phố xấp xỉ hơn bốn trăm cây số, anh lại trực tiếp lái xe đến bờ biển, có phải điên rồi không?

Lưu Nguyên Hào buông văn kiện trong tay xuống, lúc cô ngủ, cậu Hào bị một đống lớn số liệu kế toán bừa bộn làm rất phiền não, cô tỉnh rồi, phiền muộn trong lòng anh lại không đánh tự thua.

Có chút buồn cười anh lúc nào trở nên dễ dàng bị tình cảm khống chế như vậy, ngẫm nghĩ, lại rõ ràng rất thích cảm giác này.

“Đi rửa mặt một chút đi, lát nữa anh đưa em ra ngoài.”

Diêu Lan Hạ vén chăn lên, ngoài cửa sổ sát đất cao lớn, mặt biển bị ánh sáng vàng rực chiếu sáng hiện ra hoa hồng vàng tịnh lệ, ba quang rạo rực, nhất thời đẹp vô cùng.

Gió biển thổi phất nhẹ màn cửa sổ, tựa như ảo mộng chấn nhiếp cánh cửa lòng, nơi này, thật là đẹp!

Rửa mặt xong, cô thay váy dài tuyết tơ màu tím anh đã chuẩn bị trước, như hồng nhạn xuất hiện trước mắt anh, da nõn nà trắng sáng, tóc như thác nước mềm như gió.

Đầu tim Lưu Nguyên Hào bị dung mạo khuynh quốc của người phụ nữ nhẹ nhàng nắm, suýt nữa mất khống chế tại chỗ.

Bàn tay không đợi được nắm tay nhỏ bé của cô, anh lại lần nữa không keo kiệt ca ngợi: “Rất đẹp, bộ quần áo này rốt cuộc thực hiện được giá trị tồn tại.”

Mày anh tung bay, tâm tình thật tốt.

“Cám ơn, cậu Hào mua quần áo cho phụ nữ, ánh mắt thật tốt.”

“Lời này của bà Lưu, không giống như là khen ngợi?”

“Ngài Lưu tự mình hiểu.” Khóe mắt cô cong cong, cười đừng nói đáng yêu đến thế nào.

Kéo tay cô đến bờ biển, một chiếc du thuyền tư nhân ngừng ở trên làn sóng, du thuyền ước chừng dài bốn mươi mét, thân thuyền màu trắng, chỉ nhìn hình dáng cũng biết là du thuyền tư nhân chi phí đắt đỏ, huống chi bên trong… Thật sự đặc biệt khoa trương!

Toàn bộ khoang thuyền đều là hoa hồng!

“Mời lên thuyền.”

Người đàn ông cúi người, ưu nhã tuyệt luân ôn nhu cười một tiếng, ngón tay thon dài tạo thành một vòng cung ưu nhã.

Lên thuyền, trong mũi đều là mùi hoa hồng thơm phức thoang thoảng: “Hôm nay tựa hồ không phải ngày lễ gì chứ? Cậu Hào bỏ ra thiên kim, tựa hồ không cần thiết, em sớm đã qua thời thiếu nữ rồi.”

Lưu Nguyên Hào lên thuyền, cậu Hào cả người mặc âu phục màu trắng, thân hình thẳng tắp, bước đi tới trước mặt cô: “Cùng vợ ra ngoài ăn cơm, ai quy định nhất định phải là ngày lễ trọng đại? Hôm nay em chỉ cần hưởng thụ cảnh biển thật tốt, không suy nghĩ gì cả.”

Trên trán Diêu Lan Hạ một hàng vạch đen: “Lưu Nguyên Hào, anh không cần làm như vậy, em biết anh muốn đền bù tiếc nuối ba năm đã qua, nhưng hăng quá hóa dở, huống chi buổi trưa chúng ta mới ăn cơm chung.”

Cậu Hào ngăn miệng của cô: “Xem ra, vẫn là dùng thức ăn ngon chặn miệng em là thỏa đáng nhất, nếu không vợ anh luôn là mở miệng làm anh sặc không lời chống đỡ, anh rất mất mặt.”

A?

Diêu Lan Hạ nháy mắt hai cái, đưa mắt nhìn biểu cảm nghiêm trang của người nào đó, không phải anh nói thật chứ?

Được rồi, cô thừa nhận mình thích đâm chọt anh, nhưng tại sao chứ? Càng đâm anh, trong lòng cô càng thoải mái, sảng khoái.

Nhìn con ngươi cô lưu chuyển, anh cười: “Bảo đảm không làm anh sặc, anh buông tay.”

Anh giống như dỗ con mà dẫn dụ cô.

Hứ!

Diêu Lan Hạ quyết định thỏa hiệp trước rồi lại phản công, mắt như nước chớp chớp, coi như đồng ý.

Rất tốt.

Buông môi người phụ nữ ra, đặt cô trên ghế một người phong cách âu, một bộ váy uyển chuyển, sự xinh đẹp của người phụ nữ của anh tối nay chỉ thuộc về một mình anh.

Một bàn ăn dài, bốn phía là hoa hồng, ở giữa là một giá cao cắm nến, phía trên đốt mấy chục cây nến không theo trật tự.

Hai người ngồi ở hai đầu, du thuyền toàn cảnh mở cửa sổ, bên ngoài đều là vẻ đẹp sinh động xa hoa.

Lưu Nguyên Hào cầm ly rượu vang trước mặt lên, giơ đến trước mặt người phụ nữ: “Hoan nghênh em chính thức trở thành người phụ nữ của anh, cô Diêu.”

Giọng của anh ta như rượu vang trong ly, lưu luyến dưới ánh nến ánh đèn lưu động mập mờ, làm cho người ta không kìm hãm được say mê mệt.

Đốt ngón tay của Diêu Lan Hạ trắng bệch, cánh tay nặng nề cầm không nổi ly rượu, nếu cô không có bệnh, tối nay thật sự là một mở đầu hoàn mỹ.

Thật làm cho người ta đau móc tim móc phổi!

Trong lòng quá đau, cô cười ra nước mắt, xa xa nhìn anh: “Lưu Nguyên Hào, anh là thương nhân, thương nhân không làm mua bán lỗ vốn, ở bên em, anh lỗ chắc… Không kiếm, chuyện làm ăn này, vẫn nên không làm chứ?”