Tô Minh Nguyệt không chỉ marketing tình bạn với mỗi một người là Chu Tố My, nhưng những người cô ấy làm như vậy cũng không nhiều.
Cho nên bất kỳ ai trong số họ xảy ra chuyện cũng đều sẽ gây bất lợi cho cô ấy!
“Thật sự không thể nghĩ ra cách nào để mọi chuyện lắng xuống sao?” Cô ta trầm giọng hỏi Vương Giai: “Chẳng lẽ công ty không biết chuyện này?"
“Chu Tố My đã xích mích với tất cả các diễn viên trong đoàn phim của công ty” Vương Giai trả lời với vẻ khó xử.
"Nếu như trước đây chị ta có thể biết điều một chút thì may ra còn có người đứng lên nói đỡ cho chị ta...!Bây giờ thái độ của công ty không hề lạc quan chút nào, rất có thể sẽ phải lựa chọn vứt bỏ chị ta."
"Vứt bỏ gì chứ?" Tô Minh Nguyệt sửng sốt và ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Trong hai năm nay, Chu Tố My là người lấy kịch bản về cho Hoàng Cầu chúng ta nhiều nhất! Sao công ty có thể vứt bỏ một diễn viên vừa chăm chỉ lại vừa nhiều người hâm mộ như vậy chứ?"
“Chị Minh Nguyệt à, thời thể bây giờ đã khác rồi” Vương Giai thở dài đáp.
"Chị không nghĩ thử xem, Chu Tố My cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.
Chị ta đã bước tới cái tuổi ba mươi hai rồi, đất diễn của chị ta cũng đang ngày càng thu hẹp.
Chỉ vài năm nữa thôi là chị ta đã có thể sẽ đóng các vai chị vai mẹ rồi.
Trái lại là các thế hệ trẻ có tiếng trong công ty, các cô ấy chỉ nằm trong khoảng hai năm và đang trên đà phát triển! Khán giả là những người dễ thay đổi lòng hâm mộ nhất".
Tô Minh Nguyệt càng nghe càng tức giận: "Dù vậy, tôi cũng nhất quyết muốn giữ Chu Tổ My lai!"
"Chị điên rồi à? Nếu bây giờ chị lên tiếng cho Chu Tố My thì chị sẽ bị cuốn vào vũng nước bẩn của chị ta đó! Bây giờ trên mạng đang tràn lan những lời sỉ nhục, chỉ trích chị ta vì tư cách kém cỏi.
Nếu bây giờ chị giúp chị ta thì chẳng khác nào chị tự khẳng định rằng bản thân chị và chị ta là cùng một loại người! Đến lúc đó chị cũng sẽ trở nên giống như chị ta, mất đi tất cả, mất đi người hâm mộ! Nhưng chị nên nhớ là chị vẫn còn trẻ đó!"
"Chị hãy tự mình cân nhắc đi, cái em đang nói cho chị nghe chính là lý lẽ.
Ông cha ta vẫn thường nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt nhất là kể từ giây phút này chị hãy giả cầm giải điếc đi!"
Thực chất, trong lòng Tô Minh Nguyệt cũng hiểu rõ rằng những lời Vương Giai nói rất đúng.
Nhưng thật lòng mà nói thì cô ta không thể nuốt trôi cục tức này!
Cô ta thầm nghĩ một hồi lâu sau đó trầm giọng đáp: "Tôi sẽ đi tìm Đình Tuấn để thương lượng!"
Vừa dứt lời, cô ta lập tức cúp máy cuộc gọi của Vương Giai.
Ngay sau đó cô ta gọi cho Lê Đình Tuấn và chỉ vài giây sau, một giọng nói quen thuộc đến phát ghét vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Tô Minh Nguyệt sững sờ, vậy mà Lê Đình Tuấn lại cúp máy?
Cô ta nhấn phím gọi lại, và lúc này điện thoại của Lê Đình Tuấn đã vào trạng thái tắt máy!
Trước khi Tô Minh Nguyệt kịp hoàn hồn sau cú sốc thì Vô Nhật
Vậy thì cô đừng nói gì nữa.
Im lặng là vàng! Vô Nhật Huy nhanh chóng trả lời câu cuối cùng rồi mặc kệ cô ta.
Kể từ giây phút này, Tô Minh Nguyệt mới nhận ra rằng không có Lê Đình Tuấn thì cô ta chẳng là cái thá gì cả!
Lê Đình Tuấn đã bỏ mặc cô ta rồi thì còn ai coi cô ta ra gì? Thậm chí là không có quyền được lên tiếng!
Trong khi đó, Đình Trung đang ngoan ngoãn ngồi xem phim hoạt hình trên TV trong phòng khách.
Âm lượng TV có hơi lớn khiến Tô Minh Nguyệt bị mất tập trung, cô ta lớn tiếng quát về phía Đình Trung: "Bật nhỏ tiếng xuống một chút không được hả?"
Đình Trung quay đầu lại, nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.
Tính tình Dì Tô này cũng thật kỳ lạ, cứ làm ầm ĩ